Chúng tôi ở trong thông đạo ngầm này, cũng không biết đã đi bao nhiêu vòng, mà vẫn không có chút nào tiến triển, giống như lâm vào một cái vòng lẩn quẩn, một cái mê cung, hoặc là, một vòng tuần hoàn chết.
Nhưng mà vào lúc tôi sắp mất đi kiên nhẫn, thậm chí muốn phát cuồng, Mặc Tiểu Bạch bỗng nhiên lại lần nữa nhếch cái mũi, hô.
- Miêu Nô…
Nhất thời tôi xốc lại tinh thần, đoạt bước lên trước nói.
- Ở đâu?
Cậu ta nhìn xem khắp nơi, bỗng nhiên duỗi một lóng tay chỉ về thông đạo phía sau chỗ chúng tôi vừa đi ra, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong đó truyền tới một tiếng súng vang cùng với một tiếng kêu sắc bén, cơ hồ là đồng thời truyền đến.
Trong lòng tôi chấn động, đang muốn tiến lên xem xét, bên trong nơi tối tăm kia bỗng nhiên nhảy ra một cái bóng đen, nhảy một phát qua khỏi đầu chúng tôi, bỗng nhiên nó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai điểm lục quang lập loè trong bóng đêm tản ra hàn mang khiếp người.
Tập trung nhìn vào, người này áo đen tóc dài, bộ mặt tàn nhẫn, tứ chi quỳ sát đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi, quét mắt nhìn một cái, quay đầu chạy về một hướng thông đạo, dưới trường minh đăng, thân hình chợt lóe, đã nhảy ra thật xa.
Đây đúng là Miêu Nô mà chúng tôi đau khổ tìm kiếm!
Không thể tưởng được đạp mòn giày sắt không tìm được, vậy mà nàng ta lại ở đằng sau lưng chúng tôi, khó trách tìm như thế nào đều tìm không thấy nàng.
Tôi lập tức nhảy dựng lên, đoạt lấy đèn pin trong tay Mặc Tiểu Bạch, nói với bọn họ một tiếng đuổi theo, sau đó nhanh chân chạy đi, lúc này đây nhất định phải đuổi theo!
Nhưng mà tôi còn chưa chạy được hai bước, phía sau lại đuổi theo một người nữa, cũng là trang phục đen thui, sạch sẽ lưu loát, trong tay lại cầm theo một cái súng lục cỡ lớn, nhìn thấy chúng tôi nhưng vẫn không ngừng lại, hướng chúng tôi hô.
- Thì ra các vị ở chỗ này hả, nhưng mà các người thua rồi nha.
Sau khi cậu ta nói xong, liền gia tăng bước chân, thân hình chỉ chợt lóe trong bóng đêm, đã đuổi theo rất xa.
Tôi kháo, không thể tưởng tượng được cậu ta còn có thể tìm được Miêu Nô trước chúng tôi, hơn nữa hiển nhiên là đã đuổi theo Miêu Nô nửa ngày, trong lòng tôi cảm thấy tức giận, thầm mắng.
- Nhìn thấy Miêu Nô thì tính cái gì, chúng ta tới so bì ai bắt được Miêu Nô trước!
Vừa thấy được Miêu Nô, ba người chúng tôi đều hưng phấn, lập tức đuổi theo phía sau người nọ, bắt đầu truy đuổi. Lúc này Nam Cung Phi Yến cũng nóng nảy, bất chấp việc chờ đợi chúng tôi, thân hình lập tức hóa thành một đoàn bạch quang, nháy mắt liền xông ra ngoài.
Bất quá ở trong nháy mắt vừa rồi, tôi cũng đã nhìn ra, tốc độ Miêu Nô tuy rằng thật nhanh, nhưng đã chậm rất nhiều, trong lúc hành động, tựa hồ có chút chậm chạp, nếu không mà nói, người nọ căn bản không có khả năng đuổi kịp.
Chuyện này là vì sao, chẳng lẽ nói Miêu Nô đã bị thương?
Ý niệm này vừa xẹt ngang qua đầu tôi, dưới chân lại đã đuổi theo tới một cái thông đạo, lúc này chúng tôi đã đem hết toàn lực, lúc đuổi theo tới một cái thạch thất nữa, bóng dáng Miêu Nô đã ở phía trước, đang muốn lại nhảy vào cái thông đạo tiếp theo.
Cứ như thế này mãi sẽ không chấm dứt được, tôi tức khắc liền nóng nảy, trong tay nhéo một cái Trấn tự quyết, vung tay quăng đi ra ngoài, nhìn xem tốc độ cùng khoảng cách của Miêu Nô, đại khái có ba bốn phần hy vọng có thể đánh trúng!
Có lẽ lực sát thương của Trấn tự quyết này cũng không lớn, nhưng năng lực làm mệt mỏi là nhất, hiện tại tôi không cầu nó có thể tạo thành thương tổn nhiều cho Miêu Nô, chỉ cần có thể kéo chậm tốc độ của nàng, như vậy đủ rồi.
Nhưng mà tốc độ này chung quy vẫn là không bình đẳng, Trấn tự quyết vừa đánh ra, tốc độ vẫn đuổi không kịp Miêu Nô, bay ra khoảng mười mét liền dần dần suy yếu, mắt thấy nó muốn rơi trên mặt đất, tôi không khỏi tiếc hận mà dậm chân, lại vào lúc này, trong bóng đêm phía trước bỗng nhiên bùng lên một đạo ô quang, Miêu Nô kêu lên một tiếng, thân thể bỗng nhiên lộn một vòng, lại không nghiêng không lệch, vừa vặn đánh vào phía trên Trấn tự quyết.
Lại là một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, Trấn tự quyết bộc phát ra một đoàn hồng quang, nháy mắt Miêu Nô bị hồng quang bao phủ, ngã xuống trên mặt đất, nhưng lại giống như không có chịu thương tổn gì, giãy giụa đứng lên lại muốn chạy trốn, chỉ là tốc độ lúc này đã chậm hơn rất nhiều, không đợi nàng chạy trốn, chúng tôi đều đã đuổi theo tới.
Nam Cung Phi Yến tốc độ nhanh nhất, trong chớp mắt tới phía sau Miêu Nô, lập tức chế trụ chặt chẽ Miêu Nô đang giãy dụa trong đoàn hồng quang kia, tôi không khỏi đại hỉ, không thể tưởng được Miêu Nô đang sắp thoát khỏi tầm mắt rồi, vậy mà lại có biến khóa khôi hài như thế này, nhưng mà thứ đánh lui Miêu Nô kia rốt cuộc là cái gì?
Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên trong con đường phía trước có một người chậm rãi đi ra, nhìn kỹ thì tôi tức khắc chấn động, người này là người trẻ tuổi ngày đó ở nghênh tiên lộ, trong lúc vô ý đã mang tôi tiến vào luân hồi các.
Lúc này, chỉ thấy trong tay cậu ta cầm một thanh trường đao đen kịt, chậm rãi đi ra từ trong bóng đêm, mặt trầm như nước, chỉ lạnh lùng nhìn chúng tôi vài lần, ánh mắt dừng lại một lát trên mặt đi rồi nhanh chóng quăng tới trên người Miêu Nô, lại trầm giọng nói với Nam Cung Phi Yến.
- Buông cô ta ra.
Đây là lần đầu tiên cậu ta mở miệng nói chuyện, nghe giọng thật trầm, lại có một loại từ tính nói không nên lời, nghe vào trong tai làm người ta không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ dị từ đáy lòng, muốn nghe theo lời cậu ta nói.
Nam Cung Phi Yến cũng sửng sốt, trong tay hơi buông lỏng, Miêu Nô giãy giụa, ánh mắt sắc bén, biểu tình dữ tợn, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào rống làm cho người ta sợ hãi, muốn nhảy dựng lên đào tẩu, nhưng lại bị Trấn tự quyết chặt chẽ vây khốn, giống như hãm sâu bên trong vũng bùn, khó có thể tự kiềm chế, cố sức quay cuồng trên mặt đất, nhưng mà không thể nào chạy thoát được.
Không thể không nói, quá trình bắt giữ Miêu Nô, có chút quá mức ngoài dự đoán mọi người, cũng quá mức thuận lợi, tôi đã rõ ràng, hết thảy chuyện này chỉ có thể nói là trùng hợp, lúc tôi đánh ra Trấn tự quyết, vừa vặn người nọ bỗng nhiên vung đao chặn đường, Miêu Nô bị chặn lui, lại vừa vặn chính mình đánh vào trên Trấn tự quyết.
Nhưng Nam Cung Phi Yến theo bản năng buông tay, Miêu Nô giãy giụa muốn chạy, tôi cũng đứng lại bước chân, không có tiến lên, nghĩ thầm nhìn xem người này rốt cuộc muốn làm gì, lại thấy cậu ta vươn trường đao, dùng sức chém sau lưng Miêu Nô một cái, cư nhiên cứu Miêu Nô ra khỏi hồng quang của Trấn tự quyết, Miêu Nô bỗng nhiên thoát thân, liên tiếp quay cuồng trên mặt đất, đứng dậy, vẫn cứ là tứ chi quỳ sát đất, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, ánh mắt đã tràn đầy nghi hoặc.
Có lẽ nàng cũng không rõ, người này như thế nào lại đi giúp nàng?
Tôi tự nhiên cũng không rõ, lập tức quăng cho Nam Cung Phi Yến một cái ánh mắt, đồng thời tiến lên nói.
- Vị bằng hữu này, Miêu Nô hại người rất nặng, thật vất vả mới bắt được, cậu đây là có ý gì?
Thân hình Nam Cung Phi Yến chớp động, đã lặng lẽ ngăn trở trước thông đạo mà Miêu Nô vừa mới muốn chạy trốn thoát, người nọ lạnh lùng nói.
- Miêu Nô hại người, tôi tự nhiên biết, tôi muốn tìm cô ta báo thù, cùng các cậu không quan hệ, cho nên, thỉnh các cậu không cần nhúng tay.
Cậu ta nói mấy lời này ý tứ rất rõ ràng, cứu Miêu Nô thoát thân, không phải vì cứu nàng, mà là không nghĩ muốn nhờ chúng tôi nên mới bắt được Miêu Nô, cậu ta muốn một người thu phục.
- Ha ha, mấy lời này của cậu không thú vị tí nào, cậu muốn tìm cô ta báo thù, chúng tôi cũng thế, chẳng lẽ chỉ cho phép cậu ra tay, chúng tôi phải khoanh tay đứng nhìn?
Tôi cao giọng nói với cậu ta.
- Cho nên tôi cảm thấy, nếu chúng ta cùng nhau đối phó Miêu Nô, lại vừa lúc gặp gỡ ở chỗ này, đó chính là ý trời, huống chi nếu là không có một đao vừa rồi kia của cậu, chúng tôi cũng sẽ không bắt được Miêu Nô, cho nên cũng coi như là chúng ta hợp tác, cộng đồng xuất lực.
Cậu ta lại thờ ơ, bỗng nhiên thu hồi trường đao, nhàn nhạt nói.
- Nếu nói như vậy, tôi đây liền mặc kệ, các cậu có bản lĩnh liền đuổi theo cô ta đi.
Nói xong, cậu ta lại đứng ở tại chỗ, thật sự vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Phi Yến ở một bên nhìn nhìn tôi, lại nhìn xem Miêu Nô, cười nói.
- Này còn cần truy sao, cái con mèo nhỏ này, không phải bây giờ đã thành sủng vật của chúng tôi hay sao, cậu xem, bây giờ cô ta có bao nhiêu thành thật……
Nàng nói chưa dứt lời, đột nhiên thấy thân hình Miêu Nô nhảy lên, trong một tiếng thét chói tai, mấy đạo hàn quang từ trong tay nàng nhấp nhoáng, trực tiếp chụp vào mặt Nam Cung Phi Yến.
Lần này tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, căn bản không phải cái loại tốc độ thong thả như vừa rồi, Nam Cung Phi Yến cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng lắc mình né qua, nhưng Miêu Nô đánh ra hai móng lại là hư chiêu, thừa dịp Nam Cung Phi Yến lắc mình né qua, thân hình lật nghiêng giữa không trung rồi lại lần nữa nhảy đến cái thông đạo bên kia, tay chân cùng sử dụng, vượt nóc băng tường, trong giây lát đã chạy xa.
Tôi tức khắc kinh hãi, cái này cũng quá mức thái quá, vừa rồi còn chậm như thế, như thế nào mà đột nhiên liền khôi phục tốc độ vốn có rồi?
Mặt Nam Cung Phi Yến đỏ rần, nổi giận đùng đùng, giống như đối với việc Miêu Nô đào thoát từ trong tay nàng rất là phẫn nộ, thân hình hóa thành một đoàn bạch quang, cũng đuổi theo rất xa, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Chờ tôi nhớ tới muốn đuổi theo, đã là không còn kịp rồi, chạy về phía trước vài bước, trong làn ánh sáng đèn pin đã không còn bóng dáng hai người kia.
Lúc này tôi mới biết được, thì ra tốc độ của Nam Cung Phi Yến cũng không chậm, dường như cho tới bây giờ nàng cũng chỉ đang bồi chúng tôi dạo chơi, chỉ tới lúc này, mới xem như dùng bản lĩnh thật sự.
Xem ra đuổi là đuổi không kịp, cái người cảnh sát kia cũng chạy về phía trước vài bước, nhưng cũng chỉ có thể dậm chân tiếc hận, xem ra là không thể nào đuổi theo, quay đầu nổi giận đùng đùng mà nói với người cầm trường đao kia.
- Anh bạn, đều là người trong nghề, cậu có biết thả miêu nữ này chạy sẽ có hậu quả gì hay không, nếu không bắt lại được cậu có tới chịu trách nhiệm được không?
Người nọ cũng không tức giận, cũng bất động, nhàn nhạt nói.
- Nếu không phải trước đây cô ta bị thương, chỉ bằng các cậu, chẳng lẽ còn có thể đuổi theo cô ta đến nơi đây sao? Hiện tại tôi lại không ngăn đón các cậu, cứ việc đuổi theo, đuổi được, là các cậu có bản lĩnh, là giết hay lăng trì, cũng chả có quan hệ gì tới tôi, nhưng là, nếu là tôi đuổi tới, bất luận kẻ nào trong các cậu cũng không thể nhúng tay vào.
Nói xong, cậu ta lại đi mất, chẳng qua là hướng cậu ta đi, lại là một cái thông đạo treo đầy trường minh đăng.
Người này thật là một cái quái nhân, tôi nhìn bóng dáng cậu ta, hoàn toàn sợ ngây người, gia hỏa này, rốt cuộc là đang làm gì?
Chúng tôi sững sờ ở tại chỗ, trong lúc nhất thời không có chủ ý, mà người cảnh sát kia cũng giống như là không biết nên làm gì cho phải, nhìn xung quanh đầy do dự, cũng không biết nên đuổi theo bên kia hay không.
Tôi nghĩ một hồi, vẫn là quyết định đuổi theo phương hướng mà Nam Cung Phi Yến cùng Miêu Nô biến mất, mặc kệ nói như thế nào, đây là con đường duy nhất mà chúng tôi có thể đi, nếu đi theo cái người trẻ tuổi kia, khẳng định sẽ bị lạc đường, hoặc là gặp được những hung hiểm khác, bởi vì cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho chúng tôi đi theo sau mông cậu ta.
Vì thế chúng tôi chỉ phải tiếp tục dọc theo thông đạo về phía trước, phía trước im ắng, không có bất kỳ âm thanh gì, lại quay đầu lại xem, mộ thất vừa rồi đã ở rất xa.
Chúng tôi ai cũng không nói gì, kỳ thật trong lòng chúng tôi đều có rất nhiều nghi vấn, nhưng giờ này khắc này, đều không hẹn mà cùng đè ở đáy lòng, đương nhiên, có lẽ là chúng tôi đều chưa tìm được cơ hội cùng phương thức mở miệng.
Con đường phía trước lại đột nhiên càng đi càng rộng lớn, ở cách vách cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh đánh nhau.
Nghe thanh âm thì ở ngay phía trước, chúng tôi bước nhanh chân hơn, không biết nơi đó lại đã xảy ra chuyện gì. Nơi này lại là một cái phòng xếp, lại lớn hơn rất nhiều so với cái vừa rồi, sau khi đẩy cửa mộ thất, một màn bên trong làm chúng tôi trợn mắt há hốc mồm.
Đó là mười mấy cái sơn tiêu, cũng chính là cái loại quái hầu mà vừa rồi Mặc Tiểu Bạch cắn nuốt, chúng nó đang cùng một người đánh nhau, mà người kia, chính là Thường thợ săn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo