Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, không đợi sơn tiêu kia cắn được Mặc Tiểu Bạch, đã bị Mặc Tiểu Bạch cắn ngược lại, ngay sau đó, sơn tiêu kêu thảm thiết, thân thể kịch liệt co rút biến hình, chỉ mất một lát đã biến mất.

Mặc Tiểu Bạch ngồi dưới đất bẹp bẹp miệng, lăn long lóc bò lên, cười hắc hắc với tôi.

- Có mùi của người chết, ăn không ngon lắm.

Tôi xoa xoa cái mũi, nghĩ thầm huynh đệ này thật là không bình thường, sơn tiêu thuộc về quái vật nửa thật thể, do lệ khí ngưng kết mà thành, vậy mà cậu ta còn có thể ăn được, hơn nữa thoạt nhìn còn không có hại gì lắm, đúng là trâu bò.

Trước người chợt lóe bạch quang, Nam Cung Phi Yến cũng tới, sau khi nàng rơi xuống đất thấy chúng tôi đều không có việc gì, nói.

- Vừa rồi chị có xem xét qua, phía dưới cái thạch thất kia đều là cơ quan, cái người thợ săn kia sợ là cũng rơi xuống đó rồi.

Tôi gật gật đầu, nhìn chung quanh thạch thất, rất giống với cái trước, chẳng qua rộng lớn hơn một ít, hai bên cũng có mấy cái thông đạo, cũng không biết Thường thợ săn lúc này rớt đi nơi nào.

Cái này đúng là chết người mà, một đường đi tới nơi này đều là do Thường thợ săn dẫn đường, lúc này ông ta rớt đi chỗ nào rồi, chúng tôi biết phải làm sao?

Tôi đang thấp giọng thương lượng cùng Nam Cung Phi Yến làm sao bây giờ, Mặc Tiểu Bạch ở bên nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên hướng về phía bên cạnh lớn tiếng kêu.

- y…

Cậu ta bất thình lình kêu lên, dọa tôi phát run cả người, vội duỗi tay một phen che miệng cậu ta lại, thấp giọng quát.

- Cậu kêu cái gì…

Lúc này nơi đây hung hiểm khó lường, ai cũng không biết trong bóng đêm đến tột cùng ẩn tàng cái nguy hiểm gì, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, nói chuyện cũng không dám cao giọng, Mặc Tiểu Bạch còn rống cổ kêu gào, cái này không phải đang tìm đường chết sao?

Mặc Tiểu Bạch bị tôi che miệng nói không nên lời, lại ô ô giãy giụa, chỉ vào một phương hướng mà trừng mắt, trong lòng tôi nghi hoặc, đi tới phía trước nhìn thử, thì thấy chỗ đó cũng có một cái thông đạo, bên trong đen thui, nhìn không thấy có thứ gì.

Chẳng lẽ vừa rồi Mặc Tiểu Bạch phát hiện cái gì?

Tôi buông lỏng tay ra, hỏi cậu ta.

- Nơi đó làm sao vậy?

- Bóng người, tôi nhìn thấy có bóng người chợt lóe lên liền trốn mất, giống như, giống như đang nhìn lén chúng ta…

Mặc Tiểu Bạch chỉ vào bên kia nói, còn nhiều lần hoa tay múa chân, Nam Cung Phi Yến một bước nhảy qua đó, đứng ở cửa thông đạo nhìn nhìn, nói.

- Ở đâu đâu, sao tôi lại không nhìn thấy có gì trong này?

Tôi cũng đi qua, nhưng nơi này một mảnh đen nhánh, phía trước đừng nói là không ai, cho dù có người, đứng ở trước mặt chúng tôi chừng mấy mét chắc chúng tôi còn không thể nào nhìn thấy.

Đôi mắt Nam Cung Phi Yến lóe ánh sáng xanh trong bóng đêm, nhìn qua rất là dọa người, nàng nhìn chằm chằm trong thông đạo, nhìn nửa ngày, bỗng nhiên nói.

- Ở phía trước, mau đi theo chị…

Thị lực hồ ly tinh quả nhiên không giống với nhân loại, tôi không khỏi âm thầm hối hận, thời điểm tới đây cũng không mang cái đèn pin hoặc là ngọn nến gì đó, cái gì trang bị đều không có, đây là không có kinh nghiệm mà.

Thân hình Nam Cung Phi Yến chợt lóe đã chạy vào bên trong, tôi đuổi kịp theo sau, nhưng phía sau lại bỗng nhiên sáng lên một luồng ánh sáng, tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Tiểu Bạch cư nhiên cầm một cái đèn pin, đắc ý quơ quơ nói.

- Anh họ, cậu đi ở phía trước đi, tôi đi đằng sau soi đường cho mà đi.

Không thể tưởng được gia hỏa này còn mang theo đèn pin, tôi cảm thấy mình bất lực dữ dội, đừng nhìn huynh đệ này nhìn thì như kẻ ngốc, mà thứ gì cũng không thiếu, đồ ăn, đèn pin đều có, cứ nhìn cái túi phình to trên người cậu ta mà xem, nói không chừng còn có bao nhiêu món đồ ở trong đó nữa.

Lập tức tôi không nói thêm lời nào, thời gian cấp bách, vì thế đi theo Nam Cung Phi Yến, ba người chạy đi vào.

Có đèn pin chiếu sáng, tôi thấy rõ tình huống trong thông đạo.

Đây là một cái đường đá rất rộng, mặt đất đều là từng khối to lớn ghép thành, so với mấy thông đạo ở phía trên kia có vẻ khí phái hơn rất nhiều, hai bên cũng lập từng hàng tượng gốm, nhìn có vẻ giống như đúc với mấy pho tượng ở bên trên, ánh sáng đèn pin phía sau chiếu xạ ra khoảng cách rất xa, nhưng vẫn bị hắc ám ở cuối thông đạo nuốt mất, xem ra con đường này còn rất dài.

Đúng vậy, đường còn rất dài, dưới chân tôi không ngừng, trong lòng lại dần dần sinh ra cảm khái, hồi tưởng chỉ ngắn ngủn có mấy tháng, tôi đã từ một học sinh cao trung ngây thơ mờ mịt, biến thành một cấm kỵ sư nơi nơi mạo hiểm, giờ này khắc này, thậm chí cùng làm đồng bọn với một cái hồ ly tinh, một người có thể ăn quỷ, cùng nhau xâm nhập cái cổ mộ không thể hiểu được này, nhớ tới, thật là có chút điên cuồng.

Nói thật ra, hiện tại trong lòng tôi rất là thấp thỏm, bên trong cổ mộ này rõ ràng cất giấu hung hiểm không biết tên nào đó, hơn nữa, chưa chắc là đến từ yêu ma hoặc là quỷ quái trong cổ mộ, rất có thể, đó là một người bụng dạ khó lường đang ẩn núp ở nơi này.

Kỳ thật giờ này khắc này tôi tình nguyện có một đám quỷ quái lao tới đây, đao thật kiếm thật làm loạn một hồi, như vậy cũng có thể thống thống khoái khoái, sống hay chết, là thắng là phụ, trực tiếp định thắng thua.

Nhưng mà, người giấu mình trong chỗ tối còn đáng sợ hơn so với quỷ quái ở ngoài ánh sáng.

Chạy vội chạy vội, thấy sắp tới cuối đường rồi, ánh đèn pin nhoáng lên, tôi lại bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng, hình như hai hàng tượng gốm ở đây không giống với ở trên kia.

Nhìn kỹ, tôi liền phát hiện, nhưng tượng gốm phía trên đều không có tay, hơn nữa tương đối thô ráp, nhưng mấy tượng gốm ở đây lại cao lớn uy vũ hơn rất nhiều, tuy rằng trải qua năm tháng biến thiên, phần lớn đã bị tàn phá không được đầy đủ, gồ ghề lồi lõm, nhưng vẫn là có thể nhìn ra nhưng tượng gốm này đều là thân khoác áo giáp, có cầm trong tay bảo kiếm, có lưng đeo loan đao, còn có tấm chắn giơ lên cao, thực rõ ràng, đây là tượng gốm võ sĩ.

Trong bóng đêm nhìn lại, giống như có sát khí tản ra từ trên người những pho tượng gốm này, tuy rằng là tượng gốm, nhưng nhìn lại tựa như có hai hàng người chết đứng ở đây, làm lòng người cảm thấy khủng khiếp.

Hồi tưởng lại một đường đi tới, huyệt mộ lại lớn cực kỳ, tôi không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ quái, bút tích lớn như vậy, là huyệt mộ của ai chứ, lại vì cái gì mà muốn xây dựng ở một nơi núi sâu như thế này?

Trong lúc suy tư mấy vấn đề này, cũng đã chạy tới cuối thông đạo, phía trước lại là một cái thạch thất, Nam Cung Phi Yến đứng ở bên trong, nhìn khắp nơi, vậy mà ở đây cũng có vài cái thông đạo nữa.

Nhưng mà nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Phi Yến, thực hiển nhiên, nàng cũng không biết nên đi tiếp như thế nào.

Chúng tôi đứng ở trong thạch thất quan sát khắp nơi, lại không phát hiện gì dị thường, Nam Cung Phi Yến hạ quyết tâm nói với tôi.

- Tiểu Thiên, trước tiên các em ở nơi này chờ một lát, chị đi dò đường.

Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn, lắc đầu nói.

- Như vậy không được, Thường thợ săn dẫn đường đã mất tích, chúng ta không thể tiếp tục tách nhau ra, nếu là một hồi chị cũng lạc đường, vậy rồi tụi em phải đi đâu để tìm chị?

Nam Cung Phi Yến xinh đẹp cười nói.

- Yên tâm đi, tuy rằng chị chưa từng tới nơi này, nhưng mà em cũng đừng có xem thường bản lĩnh của chị chứ.

Tôi vẫn cảm thấy không ổn, ngẫm lại lại nói.

- Không phải là em xem thường bản lĩnh của chị, nhưng là chúng ta cũng đừng xem thường hung hiểm trong cổ mộ này, theo em thấy, vẫn là đi cùng một chỗ tương đối tốt hơn.

Hai người chúng tôi đang nói chuyện, không biết khi nào Mặc Tiểu Bạch lại chạy tới một bên, bỗng nhiên hô.

- Các cậu mau đến xem, nơi này cũng có thật nhiều người.

Có thật nhiều người? Trong lòng tôi rùng mình, vội chạy qua, theo ánh sáng đèn pin Mặc Tiểu Bạch soi thì lại nhẹ nhàng thở ra, thì ra nơi đó cũng có rất nhiều tượng gốm.

Tôi lại nhìn một lượt mấy cái thông đạo này lần nữa, trừ bỏ cái này ra, mấy cái khác đều có trường minh đăng, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không có tượng gốm, mà cái thông đạo có tượng gốm, lại là một mảnh đen nhánh.

Tôi suy tư một lát, bỗng như nghĩ tới gì đó, vừa rồi Thường thợ săn mang theo chúng tôi đi, cũng đều chọn những con đường có tượng gốm, hay là nói, nơi nào có tượng gốm thì đó mới là con đường chính xác?

Nơi này là cổ mộ, hơn nữa là mộ của vương giả, như vậy tất nhiên sẽ có hộ vệ, giống như tượng binh mã trong mộ Tần Thủy Hoàng, cho nên nói mấy cái tượng gốm này, hơn phân nửa chính là hộ vệ bảo vệ chủ mật thất cuối cùng!

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi rộng mở thông suốt, vội gọi Nam Cung Phi Yến, đem ý nghĩ của tôi nói cho bọn họ nghe, Nam Cung Phi Yến cũng liên tục gật đầu, đồng ý với ý nghĩ của tôi, vì thế sau khi chúng tôi thương lượng một phen, lập tức quyết định, con đường kế tiếp là đi dọc theo con đường có tượng gốm, kiên trì đi tới, nhất định sẽ có điều phát hiện.

Nói làm liền làm, ba người chúng tôi lập tức liền bắt đầu chuyên môn tìm kiếm con đường có tượng gốm, nhưng mà thật ra cũng dễ tìm thôi, đường ở nơi này nhìn thì thấy phức tạp, trên thực tế chỉ cần đi từ con đường có tượng gốm, phía trước tất nhiên là một cái thạch thất, bên trong hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có quan tài, có nửa khép nửa mở, cũng có rộng mở, lại không có một cái nào đóng kín, bên trong cũng rỗng tuếch như nhau.

Cái này làm tôi thấy kỳ quái, bên trong huyệt mộ này lại để nhiều quan tài như vậy làm gì, chẳng lẽ cái người vương giả kia yêu cầu rất nhiều người chôn cùng mình? Nhưng mà mấy cái quan tài này đều trống không, điều này cho thấy chỗ này là một cái huyệt mộ bị vứt bỏ, không đợi mộ chủ tiến vào, cũng đã mất đi tác dụng.

Trong lịch sử, có cái huyệt mộ của người nào chưa kịp sử dụng, đã bị bỏ rớt đâu?

Tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, bất quá quay đầu nhìn đến Nam Cung Phi Yến, bỗng nhiên nhớ tới, nàng là cô giáo lịch sử mà, lại là hồ ly tinh 500 năm, chuyện này, nàng hẳn là nhiều ít biết một ít đi?

Vì thế tôi liền hỏi Nam Cung Phi Yến, chuyện về huyệt mộ này, nàng lại lắc đầu nói, cái địa phương này, từ nhỏ nàng có nghe nói qua, nhưng vẫn luôn bị cảnh cáo rằng không thể xông loạn vào nơi này, nàng cũng từng tò mò truy hỏi, nhưng lại không được ai trả lời vấn đề này.

Nàng vừa nói xong tôi không khỏi âm thầm kinh hãi, một chỗ mà ngay cả gia tộc hồ tiên đều giữ kín như bưng, thì đó là nơi nào, có thể đáng sợ tới như thế hay sao.

Chúng tôi một đường đi dọc theo thông đạo, tuy rằng thật sự thuận lợi, không gặp được trở ngại gì, nhưng thông đạo ngầm trong cổ mộ này, lại giống như vô biên vô tận, cũng không biết đến tột cùng đi ra bao xa, phía trước vẫn là con đường giống nhau, tượng gốm giống nhau.

Giống như trong lúc bất tri bất giác, chúng tôi đã lâm vào một cái vòng lẩn quẩn.

 

0.09273 sec| 2436.344 kb