Tất cả mọi người ngậm miệng không nói, không ai trả lời vấn đề của tôi, có lẽ, ai cũng không biết đó là thứ gì.

Nam Cung Phi Yến nhìn chung quanh, mở miệng nói.

- Đây là nơi nào?

Tôi sửng sốt, nói tiếp.

- Không biết, đây là Thường đại thúc mang chúng ta chạy tới……

Ánh mắt và động tác của chúng tôi nhất trí nhìn về phía Thường thợ săn, ông ta lại đờ đẫn nói.

- Các cậu nghỉ ngơi một hồi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Tôi nhịn không được hỏi.

- Thường đại thúc, cứ tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc phải đi đến nơi nào, có phải ông rất quen thuộc nơi này không? Mà còn thứ vừa rồi là thứ quỷ quái gì vậy?

Thường thợ săn lắc đầu.

- Không biết, tôi trước kia, chưa từng thấy, tôi lần đầu tiên, đi xa như vậy.

Tôi đứng lên, kinh ngạc nói.

- Không phải đâu, đại thúc, đây là lần đầu tiên ông đi xa như vậy? Như vậy có nghĩa là, đường phía trước ông cũng không biết đi như thế nào? Nói như vậy, ông còn chỉ đường làm cái gì?

Ông ta bình tĩnh nhìn tôi, nói.

- Tôi không đi qua, nhưng tôi biết.

Ông ta nói chuyện thật là làm cho người ta không nói được lời nào, tôi dùng sức nhíu nhíu mày, nói với ông ta, chính là ông đã biết rồi, nhưng chúng tôi không biết đâu, lại nói, dù sao ông cũng phải nói cho chúng tôi biết, ông muốn mang chúng tôi đi đâu?

- Tôi cũng không biết, nhưng, thứ các cậu muốn tìm, ở bên trong.

Ông ta nhàn nhạt nói.

Tôi vô ngữ thở dài, trong lòng hiện ra một ý niệm, rốt cuộc tôi có nên hay không tin tưởng người này?

Mặc Tiểu Bạch bò lên, bỗng nhiên không đầu không đuôi hướng về phía một phương hướng hít hít cái mũi, phun ra một câu.

- Giống như có mùi của Miêu Nô.

Tôi lập tức phấn chấn tinh thần, nhìn thấy chỗ Mặc Tiểu Bạch chỉ đang có một cái cửa đá, cái cửa kia cũng khép hờ, bên trong ẩn ẩn thổi ra từng đợt gió lạnh, xem ra nơi đó còn có chỗ thông gió, chỉ là không biết thông suốt tới hướng nơi nào thôi.

Không thể không nói một câu Mặc Tiểu Bạch vừa nói làm tôi phấn chấn, lần này tôi đi ở phía trước mở đường, chậm rãi đẩy cánh cửa đá kia, bên trong là một mảnh đất trống rộng lớn, trên mặt đất có vài cái bệ đá cao cỡ một mét, sau đó chúng tôi đi vào.

Trong ánh sáng u ám của trường minh đăng, chỉ thấy vách đá mọc ra rất nhiều không gian chỉnh tề ngăn nắp, giống như là một đám ô vuông độc lập, mà trong những ô vuông kia đều để một cái quan tài màu đỏ.

Hình như nơi này là một sơn động, lại hình như là một gian thạch thất, trừ bỏ mấy cái bệ đá ở giữa, cũng chỉ có vô số quan tài màu đỏ ở trên vách tường mà thôi.

Mà mấy cái quan tài này cũng không lớn, nhìn qua thật sự đơn sơ thô ráp, không biết là người nào muốn lấy phương thức này để an táng, chẳng lẽ là tuẫn táng?

Nhìn sơ qua một lần, chỉ sợ là trong thạch thất này có mấy chục cái quan tài như vậy, vây quanh bốn vách tường hình thành một vòng tròn, nhưng thật ra quy mô cũng giống như tuẫn táng. Lúc chúng tôi đi đến giữa gian thạch thất, mới nhìn đến nơi đó đặt bốn cái bệ đá hình chữ nhật, mặt trên trống không, đã không còn đồ dùng để hiến tế nào, cũng không có bất luận dấu vết nào cho thấy nó đã từng được dùng để đặt quan tài.

Vậy cái bệ đá này được dùng để làm gì?

Mấy người chúng tôi vây quanh bệ đá xem xét, Mặc Tiểu Bạch đông xem tây nhìn một hồi, lại đặt mông ngồi xuống, ai u ai da kêu vài tiếng, xoa xoa bụng nói.

- Thật đói mà.

Cậu ta vừa nói vấn đề này lập tức liền nhắc nhở tôi, tôi theo bản năng sờ sờ trên người, ngay sau đó trong lòng tôi trầm xuống, bởi vì tôi không mang theo cái gì ăn được, nói như vậy, như thế nào có thể sinh tồn được trong hoàn cảnh như thế này đây?

Sau khi Mặc Tiểu Bạch nói xong câu đói bụng, lại hồn nhiên không để trong lòng, ngồi ở tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, liền móc ra một cái giăm bông từ trong túi đeo, răng rắc cắn một cái nhai ngon lành.

Tôi sửng sốt, gia hỏa này cư nhiên tự chuẩn bị đồ ăn hả, tôi thao a, vốn đang cho rằng cậu ta có điểm thiếu tâm nhãn, hiện tại nhìn thử đi thì ra kẻ thiếu tâm nhãn chính là tôi mà……

Cậu ta trong miệng nhai giăm bông, mơ hồ không rõ nói.

- Hắc hắc, cho chừa các cậu không mang theo đồ ăn, trợn tròn mắt đi, nói cho các cậu biết, đợi lát nữa các cậu không ăn liền đói há hốc mồm, tôi mua hẳn một thùng giăm bông đấy, vừa rồi còn thuận tay trộm mấy trái dưa chuột ở tiệm bán đồ ăn ven đường, đến lúc đó các cậu không có gì ăn, tôi bán một trái dưa chuột giá một ngàn đồng tiền, ha ha……

Tôi lại cảm thấy bó tay lần nữa, gia hỏa này tâm quá lớn……

Cậu ta đang nói, bỗng nhiên lại nói với phía sau.

- Đừng nháo đừng nháo…… Tôi nói ai ở phía sau túm lưng tôi vậy…… Di, các cậu đều ở phía trước mặt tôi mà, vừa rồi ai túm tôi đó.

Tôi nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Tiểu Bạch, bên dưới trường minh đăng, chỉ thấy một cái bóng đen đứng ở đằng sau lưng cậu ta!

- Tiểu Bạch mau tới đây, cẩn thận đằng sau lưng cậu.

Tôi lớn tiếng kinh hô, bước nhanh một bước về phía trước đem cậu ta kéo về sau lưng bảo vệ.

Mặc Tiểu Bạch sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại, tức khắc bị dọa kêu má ơi một tiếng rồi nhảy dựng lên, nửa khúc giăm bông còn lại cũng ném mất. Mà bóng đen kia lại ngồi xổm xuống, nhặt lên trái dưa chuột lăn lóc trên mặt đất, nhìn nhìn, thử thăm dò cắn một ngụm, lập tức liền phun ra ngoài, trong cổ họng thấp thấp phát ra một tiếng kêu quái dị, ngẩng đầu lên.

Tôi lúc này mới thấy rõ, cái thứ này là một con vừa giống người vừa giống khỉ, ngồi xổm dưới đất, tựa như một con đại tinh tinh, trên người đầy lông đen, bộ dáng rất là đáng ghê tởm, đôi mắt đỏ như máu, ngồi xổm ở kia hung tợn nhìn chằm chằm chúng tôi.

Vẻ mặt Mặc Tiểu Bạch kinh ngạc, không tự giác đi về phía trước hai bước, trong miệng nói.

- Đây là thứ gì?

Cậu ta không biết đây là cái gì, nhưng mà tôi lại nhận thức, bởi vì đây đúng là con sơn tiêu mà Y Thắng nuôi dưỡng.

Nhưng mà không chờ tôi mở miệng nhắc nhở, cái con quái vật giống khỉ kia bỗng nhiên ra tay trước, nó nhún thân một cái, thả người nhào về hướng Mặc Tiểu Bạch, giữa không trung thò ra hai cái móng vuốt giống như đao nhọn sắc nhọn, chụp vào Mặc Tiểu Bạch, tất cả động tác nhanh chóng mà hung mãnh.

Mặc Tiểu Bạch lúc này bị hoảng sợ, liền sững sờ đứng tại chỗ, lúc này không đợi tôi phản ứng, Nam Cung Phi Yến đã ra tay, thân hình nàng hóa thành một làn khói nhẹ, vọt nhanh qua đó, chỉ nghe phanh một cái, liền đánh vào trên ngực sơn tiêu, sơn tiêu phát ra một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương, thanh âm kia tê tâm liệt phế, vẻ khiếp người không nói nên lời, nhưng mà sau khi sơn tiêu kia bị Nam Cung Phi Yến đánh trúng, lại chỉ là rơi xuống trên mặt đất, giãy giụa vài cái, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, xoay người nhanh chóng chạy vào trong bóng đêm, trong chớp mắt liền biến mất.

- Con mẹ nó, đuổi theo!

Tôi mở miệng hô, đồng thời trong lòng đang mắng, cái tên Y Thắng này, đến chỗ nào đều không thể thiếu cậu ta, cái con Miêu Nô này chỉ sợ cũng là do cậu ta làm ra!

Lập tức, Nam Cung Phi Yến cùng tôi xông về phía trước, Mặc Tiểu Bạch lạch bạch theo sau, đuổi dọc theo con đường mà sơn tiêu kia biến mất, chạy không bao xa, thân hình sơn tiêu kia chợt lóe, đột nhiên nhảy đến giữa không trung, sau đó tự dưng biến mất.

Chúng tôi chạy qua, phía trước cũng đã không có tung tích sơn tiêu, Nam Cung Phi Yến kinh ngạc nói.

- Cái con sơn tiêu này rất đặc biệt, ăn một kích của chị mà còn có thể chạy trốn, mà còn chạy trốn thành công nữa chứ.

Tôi vươn tay ra, gõ sờ soạng ở khắp nơi trên vách đá, buồn bực lẩm bẩm.

- Kỳ quái, như thế nào đột nhiên nó lại biến mất? Chị có chú ý tới thứ này xuất hiện như thế nào không?

Nam Cung Phi Yến lắc đầu.

- Chị cũng không chú ý, em hỏi cái gì Thường……

Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn quanh, bỗng nhiên kỳ quái nói.

- Ủa, cái kia cái gì Thường thợ săn đi đâu rồi?

Nàng nói câu này tôi mới chú ý, vội ngẩng đầu nhìn cũng tức khắc kinh ngạc, Thường thợ săn, quả nhiên không thấy đâu nữa!

Chẳng lẽ là vừa rồi ông ta không đuổi theo sao? Hay là ông ta đã đi chỗ khác? Nhưng mà vô luận như thế nào, không có khả năng ông ta không nói tiếng nào đã bỏ đi.

- Đi, trở về nhìn xem.

Tôi hô, sau đó quay đầu liền chạy trở về, bởi vì trực giác nói cho tôi biết, không có khả năng Thường thợ săn bỏ chúng tôi lại mà chạy trốn, trừ phi, ông ta có ý định muốn làm hại chúng tôi, nhưng mà, tôi không thể nghĩ được vì lý do nào mà ông ta phải làm như thế.

Mới vừa chạy ra vài bước, phía sau Mặc Tiểu Bạch đột nhiên “A” một tiếng, tôi vội vàng quay đầu lại, liền thấy một màn vô cùng khủng bố, Mặc Tiểu Bạch đã té ngã trên mặt đất, mà trên mặt đất chỗ cậu ta có một đôi tay lông xù, đang bắt lấy Mặc Tiểu Bạch, bỗng nhiên hất cậu ta té nhoài lên mặt đất, tôi vội tiến lên kéo cậu ta, nhưng mà đã chậm, chỉ thấy Mặc Tiểu Bạch quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi, túm lấy mặt đất, tựa hồ muốn cầu cứu, lại bị hai cái móng vuốt kia mạnh mẽ túm chặt, sau đó vèo một chút, Tiểu Bạch chỉ tới kịp kinh hô một tiếng, đã bị thứ gì đó kéo vào trong bóng đêm!

Tôi kinh hãi, nhào lên muốn tóm lấy tay cậu ta, nhưng còn không chạm được đầu ngón tay thì chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu nữa.

Nam Cung Phi Yến cũng vọt lại, chúng tôi ngồi xổm xuống nhìn thử chỉ thấy chỗ Mặc Tiểu Bạch biến mất có một cái cửa động rất hẹp, nằm ở chỗ vách đá tiếp với mặt đất, nghiêng nghiêng xuống phía dưới, ước chừng chỉ có thể chứa được một người trưởng thành gầy ốm có thể ra vào.

Xem ra, Mặc Tiểu Bạch nhất định là ở chỗ này bị thứ gì kéo đi vào trong, hơn nữa rất có khả năng, chính là cái con sơn tiêu vừa rồi.

- Tên Y Thắng đáng chết.

Tôi thầm mắng một câu, dậm chân một cái muốn chui vào trong đi cứu Mặc Tiểu Bạch, nhưng tôi vừa giẫm một chân xuống lại như giẫm trúng cơ quan nào đó, trong tai nghe được một hồi tiếng vang kẽo kẹt, tôi mới vừa ý thức được không ổn, đã không còn kịp rồi, đá phiến dưới chân bỗng nhiên quay cuồng, tôi kinh hô một tiếng, thân mình rơi thẳng xuống!

Nam Cung Phi Yến đoạt bước tới bắt lấy tay của tôi, nhưng lại kém chỉ một chút, tôi mới vừa chạm được ngón tay lạnh lẽo mềm mại của nàng, lại đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người đều lọt vào trong bóng tối phía dưới ……

Trong bóng đêm, thân thể của tôi ở cấp tốc rơi xuống, bên tai truyền đến tiếng Nam Cung Phi Yến kêu gọi, mà dưới thân dường như là một cái thông đạo chật hẹp, độ nghiêng rất lớn, tôi không tự chủ được mà tuột xuống phía dưới. Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, vách đá đen thui xung quanh giống như đang dán lên trên mặt tôi, cứ thế mà lướt ngang qua mắt tôi.

Giờ khắc này, tôi thậm chí sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy chính mình giống như là rớt vào thực quản của một sinh vật to lớn nào đó, trôi xuống rất nhanh, mà chỗ phía dưới kia thì là dạ dày của sinh vật đó.

Khoảng cách này nhìn thì như rất dài, lại giống như rất ngắn, rất nhanh tôi đã té tới điên đảo đầu óc, mắt đầy sao xẹt, cũng không biết trải qua bao lâu, cảnh vật trước mắt chợt biến đổi, thân thể tôi nhẹ bẫng, tôi biết mình đã trôi tới phần cuối của thông đạo rồi, ngay sau đó, trước mắt sáng ngời, lại đặt mông rớt phịch xuống.

Lần này tôi bị ngã không nhẹ, còn tốt là lúc này độ dốc thông đạo đã không cao lắm, khoảng cách mặt đất cũng không phải rất xa, tôi bất chấp xoa xoa cánh mông sắp bị tét làm đôi của mình, vội vàng bò dậy, phát hiện nơi này lại là một cái thạch thất, mà ở cách đó không xa, Mặc Tiểu Bạch đang dánh nhau với con sơn tiêu vừa rồi!

Nói là đánh nhau, kỳ thật càng giống như là Mặc Tiểu Bạch bị đánh, chỉ thấy cậu ta bị sơn tiêu ấn dưới mặt đất mà đánh, sơn tiêu chính là quỷ trong núi, sức lực rất lớn, hai đôi móng vuốt nắm chặt bả vai Tiểu Bạch, gắt gao đè cậu ta lại, đang há to mồm táp về phía cổ Mặc Tiểu Bạch ……

Nhưng mà khi thấy một màn này, trong lòng tôi đã biết con sơn tiêu này gặp xui xẻo rồi.

 

0.08574 sec| 2446.766 kb