(anh thi: thi thể trẻ con)

Mùi vị thi thể?

Tôi liếc mắt nhìn Mặc Tiểu Bạch một cái, lại nhìn xem chung quanh, không khí bên dưới cổ mộ này tuy rằng không được tốt, nhưng lại thật sự sạch sẽ, ánh nến của trường minh đăng treo hai bên lập lòe, hơi hơi chớp động, hình bóng chúng tôi kéo dài trên phiến đá xanh dưới chân, lại chiếu vào trên vách đá trông vặn vẹo, thoạt nhìn rất là quỷ dị.

Thi thể ở nơi nào?

Tôi duỗi tay gõ gõ vách đá, âm thanh trống trải truyền đến, Nam Cung Phi Yến liếc mắt nhìn tôi rồi nói.

- Đằng sau vách đá đều là trống không, vừa rồi chúng tôi đi qua rất nhiều thạch thất, bên trong cũng đều là trống không, đừng nói thi thể, ngay cả quan tài đều không có.

Chính là không có thi thể, vậy từ đâu lại phát ra mùi vị thi thể đây?

Tôi dùng sức hít hít cái mũi, trong không khí đúng thật là có một loại mùi vị hỗn tạp, khó có thể hình dung, nhưng mà tôi có thể nghe ra được trong đây không có mùi vị của thi thể.

Thường thợ săn đem theo súng săn, treo đao săn, vững vàng đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại, bóng của ông ta dưới ánh đèn của trường minh đăng dần kéo dài ra, đi càng lúc càng nhanh.

Tôi vừa muốn kêu ông ta đi chậm một chút, thế mà thân hình ông ta chợt lóe một cái, biến mất ngay ở vách đá

Tôi vội đuổi theo, vừa thấy mới biết được, thì ra phía trước lại có một cái thông đạo, Thường thợ săn đã quẹo vào đó.

Cái thông đạo này rộng rãi hơn rất nhiều, chỉ là lại không treo trường minh đăng, nhìn qua là một mảnh tối tăm, tôi đuổi theo Thường thợ săn đi qua đó, đang muốn kêu ông ta một tiếng, lại đột nhiên phát hiện, trong bóng đêm phía trước, mơ hồ có vài bóng người.

Trong lòng tôi cả kinh, hơi lui nửa bước, nhìn chăm chú, những bóng người đó vẫn không nhúc nhích, ở phía trước dựa vào vách tường thành hai hàng.

Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh tôi, ba người chúng tôi liếc nhau, trong lòng tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là những thi thể đó sao?

Thường thợ săn đứng ở phía trước những người đó, dừng lại bước chân, quay đầu lại nói vài câu ngắn ngủi.

- Đuổi kịp tôi, tiến lên, nhớ kỹ, không được nói.

Ông ta nói mấy câu đó nói vừa nhanh vừa vội, thanh âm rất thấp, sau khi nói xong, liền xoay người đi tiếp.

Tuy rằng không biết rốt cuộc ông ta cho chúng tôi đi cái đường gì, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác, đơn giản là liều một phen, cứ đi chung với ông ta thôi, mà con đường cấm kỵ sư phải đi vốn cũng là một con đường gian khổ.

Đi đến gần những bóng người đó, tôi mới phát hiện, đó cũng không phải thi thể, chỉ là một đám hình người tượng gốm mà thôi, đứng đối diện nhau dọc theo hai bên đường, khoanh tay cúi đầu, tôi đánh bạo thò đầu lại gần nhìn nhìn, thật đúng là làm từ bùn đất.

Quay đầu nhìn lại Mặc Tiểu Bạch, cậu ta cũng không có phản ứng gì, chỉ là có chút tò mò đánh mấy tượng gốm mà thôi, biểu tình cũng không có gì dị thường.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới thoáng yên tâm, vì thế xoay người, tiếp tục đi theo sau mông Thường thợ săn đi về phía trước.

Cứ như vậy, chúng tôi một đường về phía trước, mà con đường tượng gốm này cũng không dài lắm, cách khoảng một mét sẽ có hai cái tượng gốm đứng đối diện nhau, một đường đi tới, trên đường sợ là đến có trăm cái tượng gốm, đi đến cuối thông đạo, phía trước lại lần nữa xuất hiện trường minh đăng, nương theo ánh đèn xoay người xem, phía sau rậm rạp đứng đầy tượng gốm, liếc mắt nhìn lại một cái, tựa như hai hàng thi thể không cảm xúc đứng ở đó, làm người không khỏi sởn tóc gáy.

Thường thợ săn cũng không dừng lại bước chân, chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo, mà thật giống như ông ta rất quen thuộc nơi này, xuyên qua một cái lại một cái thông đạo, sau đó lại lần nữa quẹo vào, thế mà lại đi vào một con đường tượng gốm tiếp.

Lại lần nữa lo lắng đề phòng đi qua nơi này, phía trước vẫn là một cái mộ đạo, ước chừng mỗi cách mười mét liền có một cái đế đèn, chỉ là trường minh đăng đã tắt, tôi thò đầu lại gần nhìn thử, dầu thắp bên trong hình như vẫn còn, nhưng bấc đèn đã bị chặt đứt.

Tôi không khỏi buồn bực, đi theo sau mông Thường thợ săn vừa đi vừa nhìn, lại lần nữa quẹo qua một cái khúc cong, ở giữa con đường phía trước có rất nhiều xương trắng

Chúng tôi kinh ngạc tập thể, nhưng hình như Thường thợ săn đã thấy nhiều nên quen rồi, quay đầu lại vẫy tay với chúng tôi, ý bảo nơi này là an toàn, sẽ không có nguy hiểm.

Chúng tôi chỉ phải căng da đầu đi về phía trước, lúc đặt chân phải cẩn thận dè dặt tránh khỏi mớ xương trắng đầy đất kia, chỉ là càng đi về phía trước thì xương trắng lại càng nhiều, tới gần cửa mộ thất, đã nhiều tới mức không còn chỗ để đặt chân.

Tôi kinh hãi, Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên nói, đừng sợ, đây đều là thợ thủ công lúc trước tu sửa lăng mộ, làm xong công tác rồi, lúc chuẩn bị rời khỏi mộ thì bị tập trung lại một chỗ, giết chết tuẫn táng.

Nàng vừa nói xong câu này, lòng tôi lại càng thêm bất an, ngẩng đầu nhìn một cái cửa đá của mộ thất xuất hiện đằng trước, cửa đá kia khép hờ, chúng tôi cẩn thận đi vào, đây là một gian mộ thất khá lớn, nhìn qua không có gì đặc biệt, như là một gian phòng xấp, bên cạnh còn có một cái thông đạo, trên mặt đất để rất nhiều vàng bạc đồ gốm, trung tâm để một cái quan tài đá xanh thật lớn, trước sau trái phải quan tài cũng lập mấy cái tượng gốm.

Nắp quan tài khép hờ được đặt tại nơi đó, tôi đang cân nhắc nơi đó sẽ có tình huống nào hay không, Mặc Tiểu Bạch đã không quan tâm vọt qua rồi, nhìn thử vào trong quan tài rồi hô.

- Ai, đây là cái trống không...

Cậu ta vừa cất tiếng nói, tức khắc đánh vỡ tĩnh mịch chung quanh, Thường thợ săn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, hấp tấp nói.

- Mau dẫn cậu ta đi…

Chúng tôi cũng đồng thời kinh hãi, bởi vì vừa rồi Thường thợ săn rõ ràng đã nói qua, không được nói chuyện.

Nhưng mà khi chúng tôi xoay người đang muốn đi về hướng thông đạo kia, trong mộ thất bỗng nhiên vang lên một tiếng trẻ con khóc nỉ non, cùng lúc đó cũng nổi lên một tầng sương khói.

Tiếng khóc nỉ non của trẻ con này làm lông tơ cả người tôi dựng đứng cả lên, mà làn khói này tới cũng vô thanh vô tức, nháy mắt liền tràn ngập mỗi một góc trong mộ thất, tôi thầm nghĩ không ổn, gắt gao che lại miệng mũi, chạy nhanh về phía thông đạo kia, nhưng Mặc Tiểu Bạch lại không có động đậy, cậu ta còn đứng bên cạnh cái quan tài, ánh mắt ngốc ngốc, bỗng nhiên duỗi tay đẩy nắp quan tài.

Tôi tức khắc kinh hãi, thạch quan này nhất định có quỷ dị, trăm triệu lần không thể động vào, tôi chạy thật nhanh đến đó bắt lấy tay cậu ta. Nhưng mà vẫn chậm một bước, trong nháy mắt khi tôi vừa tiến lên, cậu ta đã đẩy nắp quan tài ra, sau đó cậu ta rùng mình một cái, bỗng nhiên liền mềm mại ngã xuống.

Tôi duỗi tay bắt được cậu ta, đồng thời liếc mắt nhìn quan tài một cái theo bản năng, trong lòng cả kinh, bên trong quan tài sương khói mê mang, còn đang không ngừng trào ra bên ngoài, thì ra ngọn nguồn sương khói đều ở chỗ này. Mà ở trong làn sương khói, tôi mơ hồ nhìn nhìn thấy một cái thây khô thân hình nhỏ bé, làn da nâu đen nhíu nhíu trông như quả quýt phơi khô, hình như không có ngũ quan, mà trên trán có một thứ gì đó khô quắt đen sì.

Một khắc kia trong lòng tôi hoảng hốt một chút, thật giống như thấy thứ trên đầu thây khô mở ra, lông tơ cả người tôi dựng đứng lên, thứ đó vậy mà là một con mắt, là một con mắt không có đồng tử, đờ đẫn nhìn chằm chằm tôi, giống như phát ra một luồng sáng sâu kín trong làn sương khói mông lung này.

Trong đầu tôi là một trận mơ hồ, bỗng nhiên trông thấy Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu nhìn tôi đầy dữ tợn, chậm rãi đã đi tới, Thường thợ săn chậm rãi giơ súng săn lên, họng súng tối om thẳng tắp chỉ về phía tôi.

Tôi cả kinh nói.

- Các cậu, các cậu làm gì…

Bọn họ lại không nói lời nào, chỉ là mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn tôi mà cười lạnh, từng bước ép sát lại đây.

Tôi không khỏi lùi lại hai bước, Mặc Tiểu Bạch bỗng nhiên nhảy dựng lên, hung tợn đánh về phía tôi, tôi đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức bị cậu ta đánh gục, ngay sau đó cậu ta vươn đôi tay, không chút do dự bóp lấy cổ tôi.

Sức lực tên này lớn đến kinh người, tôi thập phần kinh ngạc, dùng sức bẻ tay cậu ta, khó khăn phun ra mấy chữ từ cuống họng.

- Cậu…… Làm gì……

Đôi mắt cậu ta đã đỏ ngầu, đỏ hồng yêu dị, đỏ đến sợ người, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bóp chết cậu cái tên ác quỷ này, bóp chết cậu cái tên ác quỷ này…

Đang êm đẹp sao tôi lại biến thành ác quỷ? Tôi càng ngày càng kinh hoàng, cả người ngay cả nửa điểm sức lực cũng không có, lực đạo trên tay cậu ta lại càng lúc càng lớn, dần dần tôi đã nói không ra lời, cũng không biết cậu ta lấy đâu ra sức mạnh kinh khủng như thế, véo cổ tôi tới mức kêu lên khanh khách, tôi liều mạng giãy giụa, sức lực trên người lại như mất đi từng chút một, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

Trong lúc luống cuống tay chân, trong lúc vô ý tay của tôi đụng phải một cái bình gốm bên cạnh, lòng tôi thầm nghĩ câu xin lỗi, hiện tại bảo mệnh là quan trọng nhất, cậu nằm xuống cho tôi giùm cái đi……

Tôi bắt lấy cái bình gốm cổ kia, nhấc lên, nhắm thẳng hướng đỉnh đầu cậu ta mà đập một cái.

Chính lúc này, trong tai chỉ nghe phanh một tiếng, ngay lập tức trên người cậu ta nổi lên một ánh lửa, ngay sau đó trên người tôi cũng nổi lên một ánh lửa, sau đó cậu ta trợn trắng mắt, đôi tay rũ xuống, vô lực ngã quỵ trên mặt đất.

Tôi nháy mắt liền tỉnh lại, ngã ngồi trên mặt đất, che cổ mà mãnh liệt ho khan, chỉ thấy Nam Cung Phi Yến đang ngồi xổm bên cạnh mà nhìn tôi, Mặc Tiểu Bạch nằm bò trên mặt đất, thân mình không ngừng phập phồng, hồng hộc thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng đã khôi phục lại bình thường.

Trong mật thất vẫn tràn đầy sương khói, trong đầu vẫn là có chút mơ hồ, tôi ngẩng đầu, chỉ thấy không biết từ khi nào mà Thường thợ săn đã đứng ở trước quan tài kia, trong lòng tôi rùng mình, hô.

- Đừng nhìn đôi mắt kia, mau ngừng thở…

Ông ta lại không để ý lời tôi, đứng ở nơi đó nhìn, bỗng nhiên giơ súng săn lên, một tiếng súng vang vọng khắp trong mộ thất, cùng lúc đó, một tiếng trẻ con kêu thảm ngắn ngủi vang lên, từng trận tiếng khóc hỗn loạn, sau khi tiếng súng vừa biến mất, sương khói liền dần dần tan đi.

Tức khắc, trong đầu tôi liền cảm thấy giống như thanh tỉnh hơn rất nhiều. Mà sau khi Thường thợ săn nổ súng xong, vội vàng tiếp đón chúng tôi, cũng không quay đầu lại chạy đi ra ngoài.

Dưới chân tôi như muốn nhũn ra, Nam Cung Phi Yến đỡ tôi, bắt lấy Mặc Tiểu Bạch, thất tha thất thểu, vừa lôi vừa kéo chúng tôi chạy về phía thông đạo.

Phía sau vẫn còn vang vọng tiếng trẻ con khóc, lại dần dần đi xa, chúng tôi chạy thục mạng trong con đường này, rốt cuộc sau khi không biết đã chạy được bao xa, đã không còn nghe thấy tiếng kêu khóc kia nữa, lúc này chúng tôi mới ngừng lại, Mặc Tiểu Bạch tức khắc tê liệt ngã xuống đất, Thường thợ săn đứng ở một bên, ánh mắt bất an nhìn lại thông đạo, mà Nam Cung Phi Yến đỡ tôi ngồi trên mặt đất.

Tôi dựa vào trên vách đá, thở từng ngụm từng ngụm, tuy rằng chất lượng không khí nơi này cũng không ra sao, nhưng ít nhất hẳn là không có nguy hiểm.

- Đó là thứ gì?

Tôi phục hồi tinh thần lại, mở miệng hỏi.

 

0.09434 sec| 2439.633 kb