Tôi thấy vậy lập tức vui mừng, vội bắt lấy dây thừng, thân thể lập tức bay lên trời, sức lực quái nhân kia cực kỳ mạnh mẽ, lập tức kéo tôi lên, sau đó vỗ bả vai tôi một cái, tôi hiểu ý, đi theo cậu ta quay đầu bỏ chạy.

Tôi vốn tưởng rằng cự mãng kia sẽ đuổi theo gắt gao, nhưng thật sự kỳ quái, tôi chạy ra rất xa rồi lại không nghe được âm thanh gì ở phía sau, quay đầu lại xem, cự mãng kia lại không có đuổi theo, chỉ là ở sơn cốc duỗi ra cái đầu to như vại nước kia, ánh mắt âm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm chúng tôi, tựa hồ, dùng ánh mắt tiễn đưa chúng tôi đi.

Cự mãng không có đuổi theo, tôi cũng không dám lơi lỏng, đi theo phía sau quái nhân kia, một hơi chạy ra rất xa, phía trước xuất hiện một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống vậy mà lại có một cái phòng đá.

Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, đã nói nơi này hoang tàn vắng vẻ, như thế nào mà ở trong ngọn núi này lại còn có người ở sinh hoạt?

Mang theo nghi hoặc, tôi đi theo quái nhân đi vào phòng đá, quái nhân kia cũng không nói lời nào, cởi xuống một cái túi nước ở bên hông, đưa cho tôi, nửa bên mặt kia hơi hơi vặn vẹo, đôi mắt che kín tơ máu, nhìn qua lại còn cảm thấy đáng sợ hơn cự mãng kia vài phần.

Tim tôi tự dưng đập nhanh, tiếp nhận túi nước quái nhân đưa qua, miễn cưỡng cười cười với cậu ta một cái, ngửa cổ, ừng ực ừng ực uống lên mấy ngụm to, túi nước này cư nhiên rất là ngọt lành, mát lạnh nhuận hầu, mát mẻ đến đáy lòng.

Lúc này tôi mới chậm rãi đem túi nước đưa qua, nói câu đa tạ, liền đưa mắt đánh giá quái nhân trước mắt này.

Chỉ thấy nửa bên mặt trái của người này, che kín những vết sẹo vặn vẹo đáng sợ, từ cái trán kéo dài đến cằm, không có một chỗ làn da nào lành lặn, ngay cả đôi mắt cũng là một cái lỗ trống đáng sợ, cái mũi chỉ còn lại có một nửa, ngay cả nửa bên mặt khác nhìn qua còn tính là hoàn hảo, cũng vặn vẹo, nhìn qua rất là khủng bố.

Đây là một tòa quái sơn, trong núi có quái nhân, cũng không tính kỳ quái, tôi lấy lại bình tĩnh, tận lực làm chính mình thản nhiên một ít, sau đó đứng lên nhìn cậu ta nói.

- Tôi vào núi bị lạc đường, thiếu chút nữa táng thân vào bụng rắn, cảm ơn đại ca cứu mạng.

Quái nhân cũng không có trả lời, nửa bên mặt cứng đờ bỗng nhiên nhúc nhích vài cái, giống như đã lâu rồi chưa có nói chuyện với ai, khàn khàn giọng nói, cố sức hỏi.

- Cậu là người nào, tới nơi này làm gì?

Tôi sớm biết rằng cậu ta sẽ hỏi như vậy, vì thế lại lần nữa phát huy thế mạnh của tôi, bịa một câu chuyện nói cho cậu ta nghe.

Tôi nói với cậu ta, chúng tôi tổng cộng ba người, là học sinh trong thành phố, lần này vào núi, là nghĩ đến để vẽ vật thực cùng sưu tầm phong tục, nhưng không nghĩ tới, con đường trong núi này rất khó đi, mấy người chúng tôi không cẩn thận thất lạc nhau, tôi nơi nơi tìm kiếm không có kết quả, trong lúc vô ý đi vào sơn cốc kia, lại không nghĩ tới, cư nhiên gặp phải cự mãng, may mắn có cậu ta cứu giúp.

Quái nhân kia nghe xong, cũng không nói cái gì, chỉ là híp mắt, trong ánh mắt toát ra một tia khác thường, nói.

- Nghe tôi, trở về đi, nơi này nguy hiểm.

Cậu ta nói xong rồi chỉ chỉ khuôn mặt chính mình, lại nói.

- Trong núi có sơn quỷ, rất lợi hại.

Trong lòng tôi vừa động, lắc đầu nói.

- Không được, tôi phải tìm được bọn họ, chúng tôi cùng nhau tới, cần phải cùng nhau trở về, nếu không, mặc dù trong núi có nguy hiểm, tôi cũng sẽ không bỏ đi một mình

Quái nhân trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói.

- Cậu hai tay trống trơn, bản thân mình cũng không bảo vệ được, nghe tôi, xuống núi, đồng bạn cậu, tôi giúp cậu tìm.

Lòng tôi suy nghĩ một lát, cũng không nói thêm cái gì, mặt lộ vẻ cảm kích nói.

- Vậy đa tạ vị đại ca này.

Quái nhân không nói nữa, lại từ trong một cái túi cầm ra một ít thịt khô, đưa cho tôi ăn, lại nghỉ ngơi một hồi, quái nhân duỗi tay tháo xuống một cây súng săn, khoác ở trên vai, bên hông treo lên một cây đao săn, lạnh lùng nói với tôi.

- Đi, tôi đưa cậu lên đường.

Trong lòng tôi kỳ quái, cậu ta mang theo súng săn đao săn, chẳng lẽ là thợ săn trong núi? Chính là tôi một đường đi tới nơi này, trong núi đừng nói là động vật nhỏ, ngay cả một con chim đều không có, cậu ta mang theo thứ này làm gì?

- Đại ca, nơi này hoang tàn vắng vẻ, lại hình như không có động vật gì, tôi muốn hỏi một câu, cậu ở chỗ này sinh hoạt như thế nào?

Tôi nhịn không được hỏi, bước chân quái nhân hơi dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái nói.

- Tôi ăn thịt người.

Tôi hoảng sợ, miễn cưỡng cười nói.

- Đại ca nói đùa, nào có ăn thịt người, lại nói nơi này cũng không ai.....

Tôi càng nói càng thấp giọng, trong lòng có chút phát lạnh, bởi vì tôi chính là người.

Quái nhân lại không hề quan tâm tôi, cất bước đi về phía trước, tôi đi theo quái nhân, lại cố ý cách cậu ta khoảng cách ba đến năm bước, để ngừa vạn nhất.

Rất nhanh chúng tôi đã vòng qua phòng đá, quanh co lòng vòng đi đến một mảnh đất trống trong rừng, địa thế dần dần chuyển thấp, quái nhân dừng bước chân, nói với tôi.

- Chỉ có một đường đi xuống, đi xuống núi, lại đi mấy dặm, liền có thôn trang, chính cậu đi thôi.

Tôi nhất thời khả nghi, chung quanh đây không có người nào ở, từ đâu ra thôn trang?

Quái nhân này đứng ở tại chỗ, mặt không biểu tình, đờ đẫn nhìn tôi, tôi bị cậu ta nhìn mà ớn lạnh, xấu hổ cười cười, cẩn thận xoay người, đi về phía trước.

Tôi đã nổi lên lòng nghi ngờ, đi rất chậm, quái nhân kia cũng không lên tiếng, chỉ ở nơi đó lẳng lặng nhìn tôi. Trong lòng tôi càng thêm khẩn trương, lại mới vừa đi ra không đến hai mét, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn.

May mắn tôi sớm có điều phát hiện, mỗi một bước đều đi cực kỳ cẩn thận, thân mình nghiêng lệch, một tay chống đất nhảy về hướng bên cạnh, chỉ nghe ầm vang một tiếng phía sau, tức khắc bụi đất bay mịt mù, mặt đất vừa rồi chỗ tôi đang đứng lại biến thành một cái cạm bẫy, bên trong lại là vô số gậy gỗ tước thành gai nhọn.

Nhanh chóng quay đầu lại, quái nhân kia đã giơ lên súng săn, họng súng tối om chỉ thẳng về phía tôi, tôi thấy tình huống không tốt, đột nhiên nhảy về hướng bụi cỏ bên cạnh, ngay sau đó một tiếng “đoàng” vang lên, đánh thẳng về phía mặt đất sau lưng, tức khắc một luồng khói súng gay mũi tỏa ra.

Quả nhiên cái tên này không có lòng tốt, tôi lăn một cái trên mặt đất, lại bất hạnh là trong tay không có vũ khí, giương mắt nhìn quái nhân kia lại đang giương súng nhắm về phía này, trong lúc cấp thiết bất chấp mọi thứ, thuận tay trảo ra một tấm Phá Tự Quyết ném ra ngoài.

Gần đây thường xuyên ném phù, độ chính xác dĩ nhiên không tồi, một tấm Phá Tự Quyết này đánh trúng tay phải tên quái nhân kia, quái nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, cánh tay run lên súng săn rơi xuống đất, sau đó xoay người chạy trốn.

Tôi không khỏi kinh ngạc, Phá Tự Quyết chuyên đối phó yêu vật quỷ quái, làm sao khi đánh vào trên người quái nhân này cũng có hiệu quả như thế?

Nhưng lúc này đã không rảnh nghĩ nhiều, quái nhân kia nện bước nhẹ nhàng, lại quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc tôi ngây người cũng đã chạy ra thật xa, nhưng tôi không có do dự, lập tức đuổi theo phía sau, quái nhân này nếu muốn hại tôi, như vậy tôi cần phải tra ra chi tiết của cậu ta!

Tôi đuổi theo vài bước, thân hình quái nhân lóe lên sau một tảng đá lớn rồi không thấy tăm hơi đâu nữa, tôi chạy tới vừa thấy liền sửng sốt, nghĩ thầm hay là quái nhân này là quỷ mị biến hóa, nói như thế nào nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi?

Chỉ là quái nhân này tuy rằng nhìn thì kỳ quái, nhưng chỉ nhìn sức mạnh một mình cậu ta có thể kéo tôi lên khỏi đáy sơn cốc kia, hẳn là thật thể không thể nghi ngờ, khả năng là quỷ mị không lớn.

Còn có, nếu cậu ta muốn giết chết tôi, vậy sao phải kéo tôi ra khỏi miệng con cự mãng kia làm gì cho mắc công?

Trong lòng tôi buồn bực, trong lúc vô ý cúi đầu, đột nhiên cảm thấy trên mặt đất có chút khác thường, cây có nơi này hình như hơi ít cũng hỗn độn hơn.

Tôi nhanh chóng đẩy ra cỏ khô đang bao trùm trên mặt đất, dùng chân đẩy lớp đất rời rạc phía trước ra, chỉ thấy trong mặt đất chôn nửa thanh khuyên sắt.

Thì ra nơi này còn có huyền cơ khác, tôi duỗi tay bắt lấy khuyên sắt, dùng sức kéo ra, phía dưới lại là một ván sắt khoảng nửa thước vuông, mà phía dưới ván sắt, lộ ra một cái cửa động đen nhánh, từng trận âm phong từ trong động thổi ra.

Tôi tim đập gia tốc, đây chẳng lẽ là cửa vào cổ mộ sao?

Chính là, quái nhân kia rốt cuộc là ai, có phải cậu ta cố ý dẫn tôi tới nơi này hay không, thứ chờ đợi tôi ở cửa động dưới tấm ván sắt này, là gì.

Nhìn nhìn chung quanh, núi hoang vẫn thê lương như cũ, di động không có tín hiệu, cũng không hề có tin tức về Nam Cung Phi Yến, xem ra, lần này tôi chỉ có thể trông cậy vào chính mình.

Nhặt lên cây súng săn mà quái nhân làm rơi, tôi thật cẩn thận nhảy vào cái hầm ngầm gió thổi ầm ầm này.

Trước mắt là một cái địa đạo thẳng tắp, nghiêng nghiêng xuống phía dưới, rộng ước chừng hai mét, hai bên đều là đá xanh được tạc nhẵn nhụi, mấy cái trường minh đăng tối tăm khảm ở vách đá, chạy dài về phía trước.

Chỗ này hình như là một mộ đạo cổ xưa, nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe được tiếng bước chân hỗn độn ở phía trước.

Tôi nâng tinh thần, nghe thanh âm kia, một đường đuổi theo.

Đi qua một đoạn đường, địa đạo phía trước bắt đầu rộng lớn hẳn lên, cũng xuất hiện biến chuyển cùng khúc cong, tiếng bước chân quái nhân cứ như ở cách đây không xa nhưng trước sau đều không thấy được thân ảnh quái nhân, chỉ là không khí chung quanh càng ngày càng ẩm ướt, địa đạo dưới chân càng nghiêng sâu xuống phía dưới, quay đầu lại xem, phía sau là một mảnh mở hồ, hình như là tôi đã đi sâu vào trong rồi.

Tôi không khỏi ảm đạm cười khổ, đã sớm nói rằng vài người chúng tôi cùng nhau đi xuống cổ mộ này, lại chuẩn bị rất nhiều cùng với tính kế sau khi vào đây, lại không nghĩ rằng, cuối cùng vào thời khắc mấu chốt, chỉ có một mình tôi đi xuống cái chỗ quái quỷ này.

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm, ngay sau đó đó là một tràng âm thanh đánh đấm, cùng với tiếng kêu quái dị như pi pi. Tôi theo tiếng kêu chạy qua đó, quẹo qua một chỗ chỗ rẽ, trước mắt rộng mở thông suốt, xuất hiện một cái thạch thất rộng lớn.

Chỉ là tại trong thạch thất này đang trình diễn một cảnh tượng kinh tâm động phách, cái quái nhân vừa rồi còn đang muốn đưa tôi vào chỗ chết kia, tay trái cầm một cái đao săn đang vật lộn liều chết cùng với hai con chuột lông đen nhìn còn lớn hơn cả con mèo!

Con chuột đen khủng bố kia dài phải chừng hơn nửa mét, tính luôn cái đuôi chỉ sợ cũng muốn gần một mét, hình như trong đó có một con bị thương, trên mặt đất có vết máu nhỏ giọt loang lổ, trên cái đầu xấu xí kia là hai con mắt màu huyết hồng đang nhìn chằm chằm vào quái nhân, cứ ở đó kêu chít chít giống như phát điên.

Mà một con chuột lớn khác thì nhảy nhót lung tung, không ngừng tiến công về hướng quái nhân, nửa người bên phải của quái nhân dường như không được linh hoạt cho lắm, chỉ đơn giản đưa cánh tay múa may đao săn, dần dần ngăn cản không được công kích của hai con chuột khổng lồ hung hãn kia.

Tôi nhìn con chuột bự tới mức cả cuộc đời chỉ nhìn thấy một lần này, trong lòng bỗng nhiên hiện lên ý niệm về cuộc sống, mặc kệ như thế nào, tôi cũng có thể nói chuyện được với tên quái nhân này, chắc còn có thể nói đạo lý, nhưng nếu là quái nhân này bị hai con chuột to kia cắn chết, vậy người kế tiếp chắc chắn là tới tôi rồi.

Tôi không chút do dự nhảy ra ngoài, vung báng súng lên, dùng hết sức mà đập vào đầu con chuột kia, giờ này khắc này, cái gì phù cái gì quyết đều không dùng được, đối phó với ác vật này, chỉ có thể dùng bạo lực.

Một lần đánh lén đã thành công, con chuột kia vốn đang giằng xé cùng quái nhân, đột nhiên không kịp dự phòng, bị tôi đập cho một báng súng, hét lên một tiếng nhảy lên cao, ngay sau đó nặng nề mà ngã trên mặt đất, tứ chi co giật một hồi muốn bò lên, nhưng đầu óc đã vỡ toang, không sống nổi.

Một con chuột khác đã bị thương, thấy tình cảnh như thế thì phát ra tiếng pi pi quái dị, quay đầu bỏ chạy vào chỗ sâu trong thạch thất, quẹo vào một con đường đã không thấy tăm hơi.

Đao săn trong tay quái nhân rớt xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng, uể oải ngã xuống đất, tôi đoạt bước lên trước đỡ lấy cậu ta, thoáng xem xét, thấy cậu ta chỉ bị thương ngoài da, cũng không đang lo ngại, vì thế lại đặt cái đao săn kia trước mặt hắn lần nữa, nói.

- Cậu từng cứu tôi một lần, hiện tại chúng ta không ai nợ ai, chỉ là cậu phải nói rõ ràng cho tôi biết, vì cái gì lại muốn hại tôi? Có phải cậu đã nhìn thấy đồng bạn tôi hay không? Nếu cậu còn muốn hại tôi, tôi cũng không ngại chúng ta đánh nhau một trận ở chỗ này, nắm đấm ai cứng thì người đó được quyền lên tiếng.

Khi tôi thốt ra lời này, quái nhân lại cúi đầu không nói, thần sắc trong mắt phức tạp, tôi cũng không nóng nảy, xé xuống một mảnh quần áo băng bó cánh tay bị thương cho cậu ta, sau đó đứng dậy nói.

- Nếu cậu đã không muốn nói, vậy được thôi, tóm lại tôi nhất định phải tìm được đồng bạn của tôi, cậu ngăn trở tôi cũng vô dụng.

Dứt lời, tôi quay đầu đi vào sâu trong thạch thất, quái nhân lại ở sau suy yếu nói.

- Cậu...... Các cậu tìm không thấy bảo bối kia......

 

1.86591 sec| 2453.398 kb