Đối mặt với nghi hoặc của thụ yêu ngàn năm này, tôi cũng không dấu diếm, vì thế liền đem chuyện trong nhà, lựa những cái có thể nói, nói với ông ta một lần.

Đương nhiên, tôi cũng chỉ là nói cho ông ta biết người nhà họ Hàn đau khổ ngoi ngóp tận mấy trăm năm mà cũng chưa có thể phá giải nguyền rủa của gia tộc, tới thế hệ này của tôi, càng là bước đi gian nan, tiền đồ xa vời, ông nội vì tìm ra phương pháp phá giải nguyền rủa cho gia tộc, thậm chí không tiếc mượn sinh mệnh của tôi, lại vẫn không thể thành công, chuyện này trực tiếp giới hạn sinh mệnh cho tôi, hoặc là nói thời gian sử dụng đã không đủ 30 tuổi.....

Sau khi ông ta nghe xong chuyện này lại trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi thở dài, nói.

- Chẳng lẽ, đây là Thiên Đạo cân bằng sao? Chính là, thật tâm mà nói, hành động của cấm kỵ sư nhà họ Hàn, đích xác đều là xả thân vì người, Thiên Đạo làm sao có thể chịu đựng được.

Thiên Đạo, Thiên Đạo...... Tôi yên lặng nhắc mãi hai chữ này, cũng lắc lắc đầu, thở dài.

- Hai chữ Thiên Đạo này quá mức nặng nề, có lẽ, từ ngày bắt đầu khi người nhà họ Hàn mang sứ mệnh này trên lưng, cũng đã chú định sẽ kết thúc bằng bi kịch này, cảm giác này, liền có chút giống là...... Chế ước?

Nói ra hai chữ này, ngay cả bản thân tôi cũng không nhịn được sợ hãi động dung, không sai, cái này đích xác có chút giống là chế ước, chế ước đối với năng lực, chính là tôi có chút không rõ, nếu muốn chế ước, hoàn toàn có thể hạn chế năng lực, hạn chế tự thân đột phá, vì cái gì muốn tự cấp người nhà họ Hàn chúng tôi năng lực này rồi đồng thời lại phải dùng phương thức này tới chế ước chứ?

Thiên Đạo, Thiên Đạo, rốt cuộc, cái gì mới là Thiên Đạo? Chế ước người nhà họ Hàn tôi, có phải là Thiên Đạo hay không, sau lưng những thứ này đến tột cùng là nguyền rủa, hay vẫn là ý trời?

Tôi thở sâu, nói với thụ yêu ngàn năm này.

- Đa tạ những lời vừa rồi của Liễu tiền bối, trên thực tế, đối với những chuyện của tổ tiên nhà họ Hàn, tôi không biết chút gì cả, hơn nữa nói đến nguyền rủa này, kỳ thật cũng là vẫn luôn nghi hoặc, chỉ tới hôm nay mới trong lúc vô ý biết được tình huống chân thật năm đó, tuy rằng tôi vẫn không biết này nguyền rủa đến tột cùng là cái gì, nhưng đa tạ Liễu tiền bối không so đo hiềm khích trước đây, nguyện ý nói với tôi những lời này, vãn bối vô cùng cảm kích.

Những lời nói này đều là những lời biết ơn từ tận đáy lòng tôi, nếu không phải có ông ta, có khả năng tôi sẽ vĩnh viễn đều không thể biết được chuyện của năm đó, ông ta cười ha ha nói.

- Không tồi không tồi, cậu đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, chuyện cách đây đã mấy trăm năm, tôi sớm đã không so đo, yên tâm đi, tôi sẽ không lấy mấy chuyện mấy trăm năm trước tới tìm cậu để gây phiền toái, nếu có khả năng tôi cũng nguyện ý nói nhiều một ít về chuyện năm đó của nhà cậu, ai, cậu cũng biết, tôi ở chỗ này cũng rất buồn, nha đầu Tiệp Dư kia thường nói tôi tính cách trầm tĩnh, không thích nhiều lời, trên thực tế, tôi là một người thích tự do tự tại, à không, là một cái cây thích tự do tự tại, chẳng qua tôi ở chỗ này buồn bã đã lâu, lại không có người nguyện ý nghe tôi kể ra chuyện hồi năm đó, tâm tình không tốt mà thôi.

Ông ta dong dài lằng nhằng nói thêm một đống lớn chuyện nữa với tôi, tôi không khỏi có chút buồn cười, thì ra thụ yêu ngàn năm này thoạt nhìn rất uy nghiêm, trong xương cốt vẫn là một người thích lải nhải dong dài, buồn cười là Tiệp Dư vẫn cứ nói ông ta không thích nói chuyện, chỉ là bởi vì ông ta không có tri âm mà thôi.

- Cho nên, người trẻ tuổi nhà họ Hàn à, nếu sau này cậu không có việc gì, có thể thường tới tìm tôi nói chuyện phiếm, vừa rồi cùng cậu nói một phen, tôi cảm thấy thật vui vẻ, giống như tôi lại trở về sinh hoạt tự do tự tại năm đó vậy.

Tôi vừa thấy thụ yêu ngàn năm này lại muốn cảm khái quá độ, vội vàng xen ngang, nói.

- Liễu tiền bối yên tâm, về sau chỉ cần tôi có rảnh sẽ tới bồi ông nói chuyện phiếm, trên thực tế tôi rất thích nghe chuyện xưa, đặc biệt là chuyện xưa trước đây của tiền bối, sau này tiền bối không cần lo lắng chuyện không có người nghe nữa, nhưng mà bây giờ tôi lại còn có việc muốn đi làm, cho nên, tôi phải chạy đi rồi, chờ lần sau, tôi lại đến nghe chuyện xưa, có điều...

- Có điều gì? Cậu có việc cứ việc nói, chỉ cần tôi biết được, có thể nói, nhất định đều nói cho cậu biết.

Trong lòng tôi mừng thầm, nghĩ thầm thụ yêu ngàn năm này cũng giống như những người già cô độc mà thôi, bình thường thoạt nhìn tính tình quái gở, không thích để ý tới người khác, nhưng một khi có người đụng trúng tính tình cùng với tâm tư của ông ta, hơn nữa là đồng ý nghe ông ta lải nhải, ông ta sẽ đối xử với người đó rất tốt.

- Liễu tiền bối, tôi đây cứ việc nói thẳng, thật không dám dấu diếm, ban đêm ngày hôm trước có một Miêu Nô tới đây, ông cũng biết, tôi đang đi tìm dấu vết của cô ta, muốn một lưới bắt hết cô ta cùng với người ở đằng sau lưng giật dây, nhưng hiện tại mục tiêu đã chỉ hướng về phía tòa cổ mộ ở ngoài trăm dặm kia, tôi có chút nghi hoặc, cổ mộ kia rốt cuộc là chuyện như thế nào, bên trong lại có bí mật gì, chúng tôi nếu tùy tiện đi trước, sẽ có nguy hiểm gì hay không?

Tôi một hơi đưa ra những nghi vấn này, sau đó lẳng lặng chờ ông ta trả lời, thụ yêu ngàn năm này im lặng một lát, mới nói nói.

- Mười dặm xung quanh tòa cổ mộ kia hoang tàn vắng vẻ, xung quanh cổ mộ càng không có một ngọn cỏ, là một nơi cực kỳ hung hiểm, cậu xác định, mục tiêu của các cậu là ở nơi đó?

Tôi thở sâu nói.

- Không sai, đây là hơn phân nửa đã xác định, Liễu tiền bối, nghe thấy hình như ông cũng rất quen thuộc nơi đó nhỉ?

- Ha ha, cứ nói lời thật với cậu vậy, chỉ cần tôi muốn, phạm vi trăm dặm quanh đây đều là phạm vi thế lực của tôi, nếu mà tôi suy nghĩ muốn phá hủy cổ mộ kia, cũng chỉ bất là một cái nhấc tay mà thôi, chẳng qua...... Thôi, cái này cũng không cần nhiều lời, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, cổ mộ kia nguyên là ngàn năm trước do một một vương giả vô danh xây nên, mà đó là ai, tôi cũng không thể biết được, tôi chỉ biết, sau khi cổ mộ này được hoàn thành, bầu trời liền hiện điềm xấu, với lại sau đó vương giả vô danh kia cũng không đi vào trong đó, sau đó mấy trăm năm trôi qua, đồng ruộng chung quanh dần dần hoang vu, người lớn cũng dần dần điêu tàn, thế nhân đều nói nơi đó là nơi cực âm cực sát, nhưng mấy thứ này cùng tôi không có một chút quan hệ nào, đó là chuyện của con người, cho nên, tôi chưa từng có hỏi qua chuyện này, mà hết thảy chân tướng còn phải dựa vào bản thân cậu đi vạch trần.

Ông ta lại nói dong dài thêm một đống lớn, nhưng khi nghe những lời này làm tôi nổi lên một trận kinh hãi, cổ mộ xây xong, bầu trời liền hiện điềm xấu, xung quanh hơn mười dặm hoang tàn vắng vẻ, xung quanh cổ mộ không có một ngọn cỏ, cảnh tượng đáng sợ này có ý nghĩa gì? Chủ nhân sau lưng Miêu Nô kia chẳng lẽ lại đang ẩn náu ở một nơi đáng sợ như thế sao, như vậy, rốt cuộc người đó là ai?

Chỉ là chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nói nhiều làm gì nữa, chỉ phải ôm đầy bụng nghi hoặc, lại khom người chào thụ yêu ngàn năm này lần nữa, cung kính nói.

- Một khi đã như vậy, đa tạ Liễu tiền bối chỉ điểm, vãn bối liền xuất phát, mặc kệ cổ mộ kia đến tột cùng có hung hiểm gì, vừa đi liền biết.

Ông ta chậm rãi nói.

- Không tồi không tồi, cậu tuy rằng tuổi nhỏ, lại rất có phong thái của tổ tiên cậu năm đó, chỉ là cậu cũng không cần kêu tôi cái gì tiền bối nữa, chúng ta lại không phải đồng đạo, tôi thấy cậu quen biết cùng với cô gái Nam Cung Phi Yến kia, còn có nha đầu Tiệp Dư, không bằng cứ giống như các nàng, kêu tôi Liễu bá bá là được rồi.

Trong lòng tôi vui vẻ, ông ta chịu nói như vậy, đó chính là nói, ông ta đã tiếp nhận tôi rồi, hơn nữa tôi đã cùng hưởng thụ đãi ngộ giống như mấy người Tiệp Dư.

Lập tức, tôi liền ngoan ngoãn kêu một tiếng Liễu bá bá, ông ta vui vẻ ha ha cười to, nói là mấy trăm năm qua ông ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày người nhà họ Hàn cũng có thể kêu ông ta là bá bá.

Tôi cảm giác hình như có chút không đúng, tôi kêu ông ta một tiếng bá bá, làm sao mà ông ta lại như có vẻ rất là vui mừng, ông ta cùng tôi chẳng qua là lần đầu gặp mặt, thậm chí, tôi căn bản đều không có nhìn thấy mặt ông ta, chẳng qua là nhìn thấy một cây to lớn tới biến thái mà thôi, tầng quan hệ này theo lý mà nói không nên phát triển nhanh như vậy chứ?

Ông ta lại không quản nhiều như vậy, chỉ thấy trong tiếng cười của ông ta, phía sau lưng tôi đột nhiên có một âm thanh vang lên, tức khắc mây mù tản ra, cái cửa vừa rồi lại xuất hiện ở nơi đó.

Mang theo nghi hoặc, tôi rời khỏi Thanh Mộc Ảo Cảnh, không thể không nói, tôi không thể lý giải nổi phương thức tư duy của một thân cây, nhưng mặc kệ như thế nào, lần này đánh bậy đánh bạ, cũng coi như là có thu hoạch, tôi ẩn ẩn cảm thấy, trong lời nói của thụ yêu ngàn năm hình như còn toát ra một tia phiền muộn cùng không cam lòng, ông ta nói ông ta là một cái cây thích tự do tự tại, mà bây giờ lại bị gông cùm xiềng xích ở chỗ này, không thể tự do hoạt động.

Lòng tôi thầm nghĩ, Phúc Duyên Trai hình như cũng là một cái bí mật thật lớn trong thiên địa này.

Sau khi ra khỏi nơi này, di động của tôi bỗng nhiên vang lên dồn dập, tôi vừa mở ra đã thấy liên tiếp nhận được mười mấy cái tin nhắn, toàn bộ đều là của Nam Cung Phi Yến gửi tới, nội dung một câu so một câu ngắn gọn, một câu so một câu khẩn trương, nhưng ý tứ biểu đạt đều giống nhau, để tôi nhanh chóng đi tới hướng Tây nam, đi tới cổ mộ ở ngoài trăm dặm.

Tôi tức khắc khẩn trương lên, như thế xem ra, nàng cùng Mặc Tiểu Bạch đã là tìm được chỗ Miêu Nô tới, tôi vội vàng dặn dò tiểu Hồ tử, cứ ở yên chỗ này không được đi đâu hết, chờ tôi trở lại.

Kế tiếp, tôi ra cửa kêu xe taxi, bảo tài xế đưa tôi đi tới nơi đó, nhưng tôi lại xem nhẹ một chuyện, chỗ kia không ai muốn tới cả.

Tôi nóng nảy, liên tiếp kêu mấy chiếc xe đều không ai đồng ý đưa tôi đi, cuối cùng tôi thật sự tìm không thấy xe, lại bỗng nhiên giật mình, thuận tay liền lấy ra cái danh thiếp của người đưa đò Hoàng Tuyền Kha Nam kia.

Sau khi nối thông điện thoại, Kha Nam nói cậu ta đang đưa một con thỏ con lạc đường về nhà, để tôi chờ cậu ta một hồi. Trong lòng tôi biết rằng con thỏ như cậu ta nói, hẳn là không phải là một con thỏ vừa trắng vừa tròn lông xù mềm mại, hai lỗ tai dựng thẳng lên trời, thích ăn củ cải thích ăn đồ ăn cái loại này, chỉ sợ, cái này là một con yêu tính quá?

Nhưng mấy thứ này không liên quan gì tới tôi, tôi đứng tại chỗ đợi cậu ta đại khái hơn mười phút, Kha Nam chạy chiếc xe mang biển số 3721 của cậu ta đến, sau khi lên xe, tôi chưa nói hai lời, trực tiếp vung tay lên chỉ hướng mục tiêu, cổ mộ Tây Nam!

Trước kia vô luận là chúng tôi đi đâu, Kha Nam cũng chưa hỏi qua, nhưng mà lúc này đây, cậu ta lại liếc mắt nhìn tôi thật kỳ quái, nhưng không nói cái gì.

Dọc theo đường đi, tôi vẫn luôn thúc giục cậu ta mau chút, lại mau chút nữa, Kha Nam cũng không nói lời nào, nhấn ga cho xe chạy như bay, tôi liếc mắt nhìn thử đồng hồ vận tốc, lại cảm thấy hồn sắp bay ra khỏi miệng, cái tên này, tốc độ này đều đã sắp tới 300km/h.

Vì thế, cũng chỉ hơn mười phút sau đó, Kha Nam bỗng nhiên phanh lại, dừng xe ở một chỗ hoang vắng, quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái nói.

- Cậu xác định, cậu thật sự muốn đi nơi này?

Tôi gật đầu kiên định nói.

- Đúng, tôi xác định.

 

0.08169 sec| 2435.523 kb