Tôi tức khắc kinh ngạc, chỉ thấy chung quanh cùng giữa không trung có một mảnh sương trắng mênh mông, cây đại thụ này có đường kính ước chừng hơn mười người ôm mới hết, nhìn không thấy đỉnh, ngẩng cổ xem, sương mù kia cũng chỉ chậm rãi lưu động ở eo đại thụ, đại thụ này quả thực lớn đến khủng bố, lớn đến làm cho người ta sợ hãi, lớn đến khó có thể tưởng tượng.

Chỉ là, chuyện này không đúng rồi, tôi nhớ rõ thời điểm vừa mới cất bước đi vào cái sân nhỏ này, bên trong chỉ là một cây liễu lớn, tuy rằng tươi tốt, nhưng cũng chỉ cao có mấy mét, nhưng sao sau khi tiến vào nơi này rồi thì cảnh tượng lại lập tức thay đổi?

Tôi lui hai bước theo bản năng, nhưng lại lui không ra được nơi này, phía sau cũng là một mảnh sương trắng mênh mang, căn bản không thể nhìn rõ cửa với đường ở nơi nào.

Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nặng nề to lớn vang dội.

- Cậu vào bằng cách nào?

Thanh âm này giống như sấm sét, cuồn cuộn vọt tới, vừa nghe thì cảm giác mây mù giữa không trung có người đối thoại cùng tôi, tôi gãi gãi đầu, nói.

- Ách, thì từ cửa đi vào ấy…

- Cửa? Ha ha, nơi này là Thanh Mộc Ảo Cảnh của tôi, cậu đi vào từ cửa nào?

Thanh Mộc Ảo Cảnh? Tôi nghe không hiểu ra sao, xoay người chỉ vào phía sau buồn bực nói.

- Chính là cánh cửa chỗ đó đó, tôi trực tiếp đi đẩy cửa đi vào trong này

Thanh âm kia trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói.

- Thôi được rồi, nếu cậu có thể tiến vào được, kia cũng coi như là duyên phận của cậu, người trẻ tuổi, nơi này là chỗ cậu không nên tới, cậu đi đi.

Trong lòng tôi đã âm thầm lấy làm kỳ lạ, người này khẳng định không thể nghi ngờ chính là Liễu bá bá mà Tiệp Dư nói, nhưng mà nghe ý của ông ta, giống như nơi này người khác đều không thể đi vào? Nếu nói như vậy, làm sao tôi có thể đi vào dễ dàng như thế?

- Liễu tiền bối, tuy rằng là vô tình đi vào nơi này cũng xem như mạo phạm, tôi ở đây bồi tội với ngài, nhưng như lời ngài đã nói, cái này cũng coi như là duyên phận của tôi, cho nên, vãn bối cả gan muốn thỉnh giáo Liễu tiền bối mấy vấn đề, nếu Liễu tiền bối không muốn nói nhiều, vậy bây giờ tôi sẽ rời đi ngày, tuyệt không dong dài.

Cây Liễu kia lại lần nữa không nói gì, chung quanh là một mảnh yên tĩnh, qua nửa ngày, cây Liễu kia mới từ từ nói.

- Cậu người này cũng to gan lớn mật, phải biết rằng, chỗ này của tôi trừ ông chủ Phúc Duyên Trai, thông thường còn không có người dám tiến vào.

Tôi không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được nơi này của ông ta cư nhiên còn thần bí như vậy, khó trách Tiệp Dư nói, Liễu bá bá của nàng chưa bao giờ phản ứng tới nàng, cũng không chơi cùng nàng.

Nói trắng ra là, nơi này chính là cấm địa của thụ yêu ngàn năm!

Tôi nhanh chóng lui hai bước, thầm nghĩ thụ yêu này tuy nói là ngàn năm, nhưng xem thân cao cùng hình thể to lớn này phỏng chừng phải được mấy ngàn năm rồi, tôi chớ chọc ông ta thì hơn, nếu không lão nhân gia giận một phát, một mảnh lá cây đều có thể đập chết tôi.

Chỉ là tôi có chút không rõ, lão yêu quái lợi hại như vậy, vì cái gì lại phải nghe mệnh lệnh của ông chủ Phúc Duyên Trai chứ?

- Cái đó kể ra thật là ngượng ngùng, vãn bối đường đột vô lễ, mong rằng tiền bối chớ trách, tôi đây liền đi ngay bây giờ, quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, tội lỗi tội lỗi...

Tôi liên thanh nói lời hay, xoay người liền nghĩ muốn đi ra khỏi đây, nhưng mà phía sau là một mảnh sương trắng mênh mang, tôi đi vài bước, cư nhiên hoàn toàn tìm không thấy cửa nằm nơi nào.

- Ha ha ha ha, người trẻ tuổi, cũng được, nơi này rất lâu rồi chưa từng có người sống tới đây, nếu cậu tới đây rồi thì cũng là duyên phận, huống chi tôi và tổ tông của cậu cũng có quan hệ sâu xa, cậu nếu có muốn hỏi cái gì, không ngại nói thẳng ra nghe một chút.

Ông ta bỗng nhiên nói một câu như thế, làm tôi rất là kinh ngạc, không khỏi dừng lại bước chân, ý niệm trong lòng xoay chuyển nhanh chóng, nói với ông ta.

- Vậy đa tạ tiền bối, không thể tưởng được ngài cùng tổ tông nhà họ Hàn tôi còn có sâu xa, nếu nói như vậy, xin hãy nhận lễ của vãn bối một lần nữa.

Tục ngữ nói rất hay, nhiều quà thì không bị trách, cho dù ông ta là cái lão thụ yêu ngàn năm, cũng sẽ không ngoại lệ, tôi khom lưng thật sâu với ông ta một cái, sau đó cũng không dong dài, lập tức đưa ra vấn đề của tôi, bởi vì tôi biết, loại lão gia hỏa như thế này, tính tình đều thật sự rất là cổ quái, tôi phải gọn gàng dứt khoát, ít nói lời vô nghĩa thì tốt hơn.

- Xin hỏi Liễu tiền bối, ngài cùng tổ tông nhà tôi từng có cái gì sâu xa vậy?

Tôi cẩn thận nói ra những lời này trước, tôi phải xác định trước một chút, cái gọi là sâu xa của ông ta, đến tột cùng là từng có hương khói ân tình, hay vẫn là mối thù ân oán truyền kiếp.

- Ha ha ha ha......

Bỗng nhiên ông ta lại lần nữa cười dài lên, nói.

- Người nhà họ Hàn các cậu trước nay thích lo chuyện bao đồng nhất, khoảng chừng mấy trăm năm trước tôi đã từng vì một chuyện nhỏ, cùng tổ tông nhà cậu đánh một trận.

- Ấy, cái này......

Tôi nhất thời liền hết chỗ nói rồi, đây thật là sợ cái gì nhất thì cái đó sẽ tới, nói nửa ngày, thế mà vẫn là cái oan gia đối đầu, chỉ là không biết, năm đó ai thua ai thắng đây?

Lần này không chờ tôi dò hỏi, ông ta liền chính mình chủ động nói.

- Năm đó, tổ tông nhà cậu cũng đang tuổi trẻ, so với cậu cùng lắm thì cũng chả lớn hơn được bao nhiêu, nhưng bản lĩnh thực sự không nhỏ, lần đó tôi cùng anh ta đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là hơi kém hơn một chút, nhưng cậu cũng đừng sợ, chuyện của 500 năm trước, tôi cũng sẽ không tìm một cái tiểu bối là cậu mà tính sổ, lại nói, bởi vì lần tranh đấu đó, tôi ngược lại đột phá gông cùm xiềng xích ngàn năm, đạo hạnh công lực càng tiến một tầng, cho nên, tôi ngược lại muốn đa tạ anh ta, ha ha ha ha......

Tôi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng là một trận kích động, ông ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng từ trong miêu tả của ông ta lại có thể nghe ra một hồi tranh đấu của năm đó như thế nào, đại chiến ba ngày ba đêm, là kinh tâm động phách cỡ nào, xúc động lòng người ra sao, cho dù là ở 500 năm sau, nghe vào trong tai vẫn làm người khác thay đổi sắc mặt.

Tôi gật đầu nói.

- Liễu tiền bối lòng dạ rộng lượng, vãn bối rất là bội phục.

- Cái gì lòng dạ rộng lượng, hừ, chẳng qua tôi tìm không thấy tên kia mà thôi, lúc ấy tôi vốn định đi khắp thiên hạ tìm anh ta để báo thù, nhưng lúc ấy bởi vì bị thương, tôi phải tu dưỡng chừng hai mươi năm, sau đó mới đi ra ngoài tìm nhưng ai biết, khi đó người ấy lại chết mất rồi.

Ngữ khí ông ta có chút thay đổi, tôi nghe vào trong tai tức khắc nghiêm nghị, vội hỏi nói.

- Xin hỏi tiền bối, khi đó vị tổ tiên kia của nhà tôi chính là vừa tròn 40 tuổi?

Ông ta trầm mặc một lát, mới nói nói.

- Tuổi tác cụ thể thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng hẳn là không sai biệt lắm, sau lại tôi lại muốn tìm con anh ta báo thù, nhưng mà bản lĩnh của con anh ta so với anh ta lại kém quá nhiều, tôi khinh thường ra ta, vì thế liền nói với kẻ đó hai mươi năm sau, tôi sẽ lại đến tìm, hy vọng đến lúc đó đừng làm cho tôi thất vọng. Nhưng ai biết, hai mươi năm sau lúc tôi lại đi tìm cái người kia, vậy mà cũng đã chết, thực sự làm tôi nản lòng quá...

Tôi lúc này đã nghe hiểu, theo như lời ông ta nói, hơn phân nửa chính là lúc nhà họ Hàn đã tao ngộ nguyền rủa, tất cả người nhà họ Hàn, đều sống không quá 40 tuổi, bởi vậy, nên khi ông ta liên tục hai lần tới cửa, kẻ thù đều đã chết.

Ông ta tiếp tục nói.

- Lúc ấy tôi rất là khó hiểu, vì thế liền nói với con cháu chắt của người đó, cậu phải luyện bản lĩnh cho thật tốt, phải cố gắng sống sót, hai mươi năm sau tôi lại đến tìm cậu, cậu ngàn vạn lần không được chết. Nhưng ai biết, ông ta cười khổ một tiếng nói với tôi rằng, nếu tôi muốn trả thù, có thể tìm tới trước mấy năm không?

Thụ yêu ngàn năm này ở trong miệng Tiệp Dư là cái người trầm mặc ít lời, nhưng mà giờ này khắc này, cũng không biết có phải hay không bởi vì đột nhiên nhìn thấy hậu đại của kẻ thù năm đó, hoặc là một người tịch mịch lâu lắm rồi nên tức nghẹn, lập tức cũng không để ý tới phản ứng của tôi, liền một hơi đem chuyện năm đó, toàn bộ nói ra.....

Ông ta nói, lúc ấy cháu chắt của kẻ thù nhà họ Hàn nói với ông ta rằng, muốn báo thù, vậy làm phiền tới trước mấy năm đi. Ông ta lập tức liền ngây ngẩn, sau lại hỏi mới biết được, thì ra nhà họ Hàn nhân thân chịu nguyền rủa, mỗi người trong gia tộc đều sống không quá 40 tuổi, mà mỗi lần thời điểm ông ta tới trả thù, đều cố tình vào lúc mấu chốt nhất mà tới.

Sau khi thụ yêu này biết chân tướng mọi chuyện, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là không tin, cho rằng gia hỏa này là muốn cố ý nói như vậy, lừa gạt ông ta đồng tình, vì thế một mình nghênh ngang mà đi, cũng bỏ lại một lời nói, hai mươi năm sau ông ta còn sẽ lại đến.

Sinh mệnh của thụ yêu có thể nói là vô tri vô tận, hai mươi năm đối với ông ta mà nói, cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi. Nhưng mà thời điểm hai mươi năm sau khi ông ta lại đến lần nữa, không hề ngoài ý muốn, tiểu tử nhà họ Hàn năm đó mang vẻ mặt đau khổ nói ông ta đến sớm mấy năm, cũng đã không còn ở nhân thế.....

Từ lần này trở đi, ông ta mới chân chính tin, vì thế trong lúc kinh ngạc lại có thêm một tia đồng tình cùng thương hại, ông ta cảm thấy, sinh mệnh người nhà họ Hàn ngắn ngủi, cho nên mới lợi hại như vậy, đây cũng coi như là ông trời công bằng, tuy rằng năm đó ông ta thua trong tay người nhà họ Hàn, nhưng đã qua 60 năm, ba đời người nhà họ Hàn đã chết, ông ta lại vẫn như cũ không bị gì cả, tức khắc trong lòng liền cân bằng, từ lúc đó trở về sau ông ta không còn đi tìm người nhà họ Hàn gây phiền toái nữa.

Ông ta vừa nói như vậy, tôi cũng đã chân chính yên tâm, nói vậy, lần này ông ta sẽ không tìm tôi báo thù, nhưng khi nghe ông ta kể lại trong lòng tôi cũng rất là khó chịu, trong đầu nhớ tới năm đó tổ tiên nhà họ Hàn uy phong cỡ nào, ngay cả thụ yêu ngàn năm cũng không phải là đối thủ, nhưng lại không thể nào trốn thoát khỏi vận mệnh bị nguyền rủa.

Lại nhìn lại tôi hiện tại, thủ đoạn thiếu thốn tới đáng thương, ngay cả Cấm Pháp tầng thứ nhất vẫn học mơ màng, thời điểm đối mặt thụ yêu ngàn năm này, lại có một cảm giác vô lực từ sâu dưới đáy lòng dâng lên, nếu cứu như thế mãi, đần độn vượt qua quãng đời còn lại, như thế nào lại không làm tổ tiên nhà họ Hàn thất vọng, cũng như tấm lòng chờ mong của ông nội tôi?

Còn có, sau khi nghe xong ông ta nói, tôi cũng không khỏi dâng lên một ý niệm, mấy trăm năm đi qua, người cùng thời đại với tổ tiên nhà họ Hàn sớm đã qua đời, khó được còn có cái thụ yêu ngàn năm này, có thể hồi ức cùng hoàn nguyên ra tình cảnh năm đó, nếu có ông ta hỗ trợ, tôi có thể tra ra được chuyện nguyền rủa của nhà họ Hàn, hay hoặc là có thể có phát hiện cùng tiến triển mới không?

Nghĩ đến đây, tôi mở miệng nói với ông ta.

- Liễu tiền bối, bây giờ ông thật sự đã không nghĩ đến chuyện lại tìm người nhà họ Hàn báo thù sao? Nếu ông trong lòng còn có bất bình, tôi cũng không cần ông chờ hai mươi năm, chỉ cần bây giờ ông có cái ý tưởng gì cứ việc nói, tuy rằng tôi còn không có bản lĩnh gì, nhưng nếu là tổ tiên nhà họ Hàn tôi thiếu nợ, tôi nguyện ý thay thế tổ tông hoàn lại.

Ông ta im lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói trầm đục.

- Cậu chỉ là một đứa trẻ nhưng thật ra lại rất lanh lợi nhỉ, năm nay cậu còn chưa đến hai mươi tuổi, nếu mà tôi muốn đối phó cậu, chẳng phải làm cho người khác cười đến rụng răng?

Tôi nói.

- Vô luận hai mươi tuổi, hay là 40 tuổi, thật ra ở trước mặt lão nhân gia ngài, đều là vãn bối. Bây giờ ngài đánh tôi một trận, cùng hai mươi năm sau đánh tôi một trận, đều là để hả giận thôi, nhưng tôi cũng khuyên ngài sớm một chút, bởi vì, đừng nói hai mươi năm, chỉ sợ tôi ngay cả mười năm cũng sống không đến...

Sau khi tôi nói xong, nhớ tới tâm sự của mình, không khỏi ảm đạm, ông ta lại không khỏi kinh ngạc nói.

- Làm sao vậy, năm đó là người nhà họ Hàn sống không quá 40 tuổi, đến đời của cậu như thế nào ngay cả 30 tuổi đều sống không đến?

Tôi cười khổ nói.

- Không dối gạt Liễu tiền bối, sinh mệnh của tôi đã bị mượn đi rồi.

 

0.60821 sec| 2443.492 kb