Tiếng súng này vang lên đinh tai nhức óc, chỉ nghe leng keng một tiếng, cái người bạn gái Khả Khả của tiểu Hồ tử hú lên quái dị, ngửa người lui ra phía sau, móng tay thật dài thế mà bị cắt đứt mất ba cái.

Nàng lộn ngược ra sau một cái, nhảy ra mấy thước, ngay sau đó cúi sát thân mình lên mặt đất, mặt lộ vẻ dữ tợn, nhìn về phía bụi hoa.

Kế tiếp, chỉ thấy nơi đó chậm rãi đi ra một người, thân mặc áo đen, ánh mắt lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm Khả Khả, trong tay xách theo một cây súng lục cỡ lớn đang còn toát ra làn khói nhẹ ở nòng súng.

Tôi hơi cảm thấy sợ hãi, lại thêm ngạc nhiên, Nam Cung Phi Yến cũng chạy tới đây, ngăn ở phía trước tôi, đầy mặt cảnh giác cũng nhìn Khả Khả, mà Mặc Tiểu Bạch không chút hoang mang ngồi xổm xuống, lượm mấy cục đá ở trên mặt đất.

Cái tay súng đột nhiên xuất hiện này là ai?

- Quả nhiên là cô, hừ, không uổng công tôi đuổi theo cô mấy ngày nay, bây giờ cô bó tay chịu trói, hay vẫn ngoan cố muốn chống lại đây?

Người này cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, lại lạnh lùng nói với Khả Khả, hắn ta đứng thẳng tắp ở nơi đó, không nhúc nhích, đôi tay buông xuống, ngữ khí thâm trầm, nhìn như thực tùy ý, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác áp bách rất cường liệt, cảm giác khi nhìn hắn ta, thật giống như khắp khu vực đều bị khí tràng của hắn ta bao phủ, nếu tôi là người xấu, nhất định ngay cả chạy cũng không dám chạy.

Hiện tại đã có thể xác định, cái người tên Khả Khả, hẳn là chính là Miêu Nô không thể nghi ngờ, nàng lạnh lùng nhìn người này, trong ánh mắt dần dần toát ra sát ý.

Tôi rất rõ ràng tốc độ của nàng nhanh tới bao nhiêu, vừa thấy ánh mắt của nàng, vội muốn nhắc nhở người nọ chú ý, nhưng lời nói còn chưa tới bên miệng, thân hình nàng bỗng nhiên nhoáng lên, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, từ mặt đất nhảy dựng lên, phi nhanh về hướng người nọ!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, miêu tả bằng ngôn từ căn bản không có cách nào thể hiện ra tốc độ của nàng đến tột cùng nhanh tới bao nhiêu, tóm lại, đôi mắt tôi mới vừa chớp một nửa, nàng cũng đã tới phía trước cách người nọ khoảng một mét, tay phải chém ra, chỉ thấy hàn quang bùng lên!

Mắt thấy một trảo này sắp đánh trúng, nhưng tốc độ của người nọ cũng nhanh chóng tuyệt luân, Miêu Nô mới vừa nhào lên, hắn ta cũng đã giơ súng lên, trảo tay Miêu Nô đánh ra, tiếng súng trong tay hắn ta cũng cơ hồ vang lên cùng một lúc!

- Đoàng!

Lại là một tiếng súng vang lên, một súng này thế mà lại nhắm thẳng vào trên trán Miêu Nô mà nổ, chỉ nghe một tiếng kêu quái dị, thân thể Miêu Nô lộn một vòng, rơi xuống đất ngẩng đầu, một viên đạn từ cái trán của nàng chậm rãi rơi xuống.....

Nàng cư nhiên không có bị thương!

Nhưng lực xung kích của phát súng này hiển nhiên rất lớn, Miêu Nô điều chỉnh tư thế, thả người lại muốn nhào lên, người nọ không chút hoang mang lại lần nữa giơ súng lên, nói.

- Nếu cô không sợ chết, liền cứ việc tới, đừng nhìn hiện tại cô không có việc gì, nhưng chỉ cần tôi liên tục nã ba phát súng vào cùng một chỗ nào đó trên cơ thể cô, cho dù cơ thể của cô có làm bằng kim cương, cũng sẽ bị thủng không thể nghi ngờ!

Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, đầy mặt đều là hưng phấn, Nam Cung Phi Yến lại liếc tôi một cái, hai người chúng tôi ai cũng không nhúc nhích, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem tay súng đột nhiên xuất hiện này có thể đối kháng cùng Miêu Nô, đến tột cùng hắn ta có thân phận gì.

Hiển nhiên Miêu Nô lần này do dự, họng súng tối om kia chỉ thẳng vào nàng, cho dù nàng có cố gắng di chuyển chậm rãi cỡ nào, đều kiên định bất di chỉ vào cái trán của nàng.

Người này đủ tàn nhẫn, tôi âm thầm nghĩ thầm như thế, Miêu Nô này tuy rằng hung tàn, nhưng hình tượng giờ này khắc này lại là một cô em gái dáng người bốc lửa, bộ mặt thanh tú, người này có thể nhẫn tâm bắn một phát súng vào thẳng đầu cô nàng, tôi tự hỏi là bản thân mình thì tuyệt đối làm không được.

Ánh mắt Miêu Nô dao động, hình như đang suy tư cái gì đó, bỗng nhiên, nàng kêu lên một tiếng ngao, cả người bỗng nhiên nhảy lên, mang theo một luồng tàn ảnh, lại tập kích về hướng người nọ lần nữa!

Tiếng súng lại vang lên lần nữa như trong dự kiến, đôi mắt tôi trừng thật lớn, không nghĩ bỏ qua hình ảnh xuất sắc như vậy, nhưng ngay sau đó, viên đạn kia xuyên qua cái trán Miêu Nô, vèo một cái bay về phía giữa không trung.

Tôi tức khắc kinh ngạc, một phát đạn bắn vỡ đầu? Không đúng, này rõ ràng là một súng xuyên đầu.

Đang nghĩ đến nơi đây, người nọ bỗng nhiên hô.

- Không tốt, gia hỏa này quá giảo hoạt....

Bỗng nhiên hắn ta lại nổ súng về một phía xa trong không khí, nhưng một phát này không hề làm được gì, tựa như đánh trúng ở trong không khí.

Lại xem tàn ảnh Miêu Nô kia, nó lại dần biến mất trong không khí, tôi không khỏi ngạc nhiên, vội quay đầu lại xem, lại thấy vừa rồi Miêu Nô còn đứng ở nơi đó giờ cũng đã không thấy.

Hay cho một chiêu kim thiền thoát xác (ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện), cư nhiên nghĩ đến chuyện dùng tàn ảnh mê hoặc người nọ, dẫn người nọ nổ súng, sau đó bản thể nhân cơ hội đào tẩu!

Tôi nhìn chằm chằm người này, trong lòng kinh ngạc quả thực khó có thể hình dung, Miêu Nô này luôn luôn tàn nhẫn hung bạo, tiến thối như gió, giết người như chém dưa xắt rau, cho dù là cùng tiểu hồ ly tinh Tiệp Dư cũng là liều mạng ngươi chết ta sống, đều chưa từng lui bước nửa bước, như thế nào thấy người này vừa mới đánh hai cái liền trốn chạy?

Miêu Nô đã đào tẩu, chỉ thấy ở phía trước có một cái bóng dáng nhàn nhạt, đang cấp tốc nhảy lên, trong chớp mắt liền biến mất. Người nọ mang vẻ mặt hối hận cũng không đuổi theo, chỉ là lắc lắc đầu quay đầu muốn đi.

Tôi nơi nào chịu thả hắn ta đi, vội tiến lên nói.

- Cám ơn người anh em đã trượng nghĩa hỗ trợ, làm quen một chút, tôi tên là Hàn Thanh Thiên, xin hỏi cậu là.....

Người nọ lãnh đạm nói.

- Tôi không có hứng thú với tên gọi của cậu, mà tên của tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé có nói cậu cũng không biết mà thôi, cậu cũng không cần làm quen...... Cái thứ vừa rồi hẳn là gọi là miêu nữ, là yêu quái, nếu lại nhìn thấy thì cách xa cô ta một chút.

Nói xong hắn ta liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, ánh mắt dừng lại ở trên người Nam Cung Phi Yến, bỗng nhiên lộ ra biểu tình cổ quái, lại nhìn nhìn tôi, vẻ mặt buồn bực, nhưng không nói cái gì, xoay người rời đi.

- Đại ca, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên tán gẫu một chút.

Tôi lại lần nữa gọi người đó lại, nói.

- Thật không dám dấu diếm, chúng tôi vẫn luôn truy tìm cái con mèo này, miêu nữ, tôi nghĩ, chúng ta có chung một mục tiêu, không bằng hợp tác như thế nào?

Hắn ta quay đầu lại nhìn nhìn tôi, trong ánh mắt toát ra một tia ý vị bất cần đời, khóe miệng khẽ nhếch, nói.

- Các cậu? Ha hả, tôi thấy hay là không cần đâu.

Đây rõ ràng có chút ý miệt thị chúng tôi, không đợi tôi nói chuyện, Mặc Tiểu Bạch đã căm giận nói.

- Cậu có ý tứ gì, xem thường người khác đúng không, đừng cho là tôi nghe không hiểu nhé, nói cho cậu biết cái con mèo nhỏ vừa rồi kia là chúng tôi tìm được, cậu chẳng qua vừa khéo mà thôi, hơn nữa cậu còn có súng, không biết xấu hổ cùng chúng tôi so tay không sao? Có bản lĩnh, cậu đưa khẩu súng cho tôi, tôi cũng có thể đánh cái con mèo nhỏ kia phải bò càng dưới đất.

Cậu ta nói không lựa lời, hơn nữa tuy rằng cậu ta nói không dễ nghe, nhưng lại cũng chung ý nghĩ với tôi, chỉ thấy người nọ giương nhẹ khóe miệng, nói.

- Nga? Nhìn không ra được nha, cậu còn rất lợi hại, nếu nói như vậy, tôi đây liền đánh cuộc với cậu một lần.

Mặc Tiểu Bạch vỗ tay một cái, cười nói.

- Được, đánh cược liền đánh cược, tôi thích nhất đánh cược, cậu nói thử đi đánh cược gì?

- Hừ, nếu cậu nói miêu nữ kia là do các cậu tìm được, chúng ta đây liền tới đánh cược một kèo, tiếp theo, thử xem ai có thể tìm được cô ta đầu tiên.

Nói xong hắn ta chỉ về hướng miêu nữ biến mất, nói.

- Nếu các cậu có thể tìm được cô ta đầu tiên, tôi liền hợp tác cùng các cậu.

Nói xong, hắn ta liền xoay người lần nữa, cất cái súng lục cỡ lớn kia vào trong vạt áo, đang muốn rời đi, tiểu Hồ tử lại vừa vặn hưng phấn mà chạy tới, vừa chạy đến gần lại kinh ngạc nói.

- A, Khả Khả đâu, sao cô ấy lại đi rồi?

Người nọ quay đầu lại nhìn tiểu Hồ tử, nhíu mày nói.

- Như thế nào lại là cậu.

Tiểu Hồ tử lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người, quay đầu vừa thấy, cũng ngạc nhiên nói.

- Như thế nào lại là cậu.

Người nọ lại không nói cái gì nữa, cuối cùng liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, lại lộ ra biểu tình cổ quái lần nữa, sau đó đi đến một bên khác của bụi hoa, sau giây lát ở nơi đó truyền đến tiếng xe máy nổ vang, nhanh như điện chớp đuổi theo phương hướng miêu nữ kia.

Cái người này đến đi như một cơn gió vậy, tôi không khỏi ngạc nhiên, nhìn Nam Cung Phi Yến, nàng cũng là vẻ mặt mê hoặc, lắc đầu nói.

- Hình như trong thành phố này càng ngày càng có nhiều người kỳ quái.

Tiểu Hồ tử trừng mắt sững sờ ở nơi đó, không nói một lời, tôi hỏi cậu ta.

- Người nọ là ai, cậu quen biết sao?

Cậu ta cười khổ nói.

- Ha hả, cậu còn nhớ rõ lần trước tôi đi ra ngoài, đi ra ngoài mướn phòng, bị một cảnh sát bắt được...... Chính là cậu ta đó.

Tôi lại lần nữa kinh ngạc, cảnh sát? Cảnh sát! Cái cmn sao mà bây giờ còn lòi ra thêm cảnh sát nữa vậy?

- Đợi một lát đợi một lát, cậu nói rõ với tôi, cậu nói là lần trước cái lúc mà cậu đi ra ngoài mướn phòng, cậu ta chính là cảnh sát phá hỏng chuyện tốt của cậu, còn bắt giam các người một đêm ấy hả?

Tiểu Hồ tử vẻ mặt đau khổ nói.

- Không sai, chính là cậu ta, cái mụ nội nó cái tên này đang coi trọng tôi hay sao vậy, mỗi lần tôi cùng Khả Khả hẹn hò, cậu ta đều có thể tìm tới, có phải vừa rồi Khả Khả thấy cậu ta tìm tới nữa nên mới bỏ đi đúng hay không? Không được, tôi phải đi tìm cô ấy.

Tôi kéo cậu ta lại.

- Cậu thành thật một chút cho tôi được không, người ta là đang muốn cứu mạng cậu đấy, cậu cái tên ngốc này, nghe tôi, về sau đừng đi tìm cái người tên Khả Khả kia nữa, cô ta không phải người.

- A? Cậu, cậu nói cái gì? Cậu điên rồi sao?

Mặt Tiểu Hồ tử đầy kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy khó hiểu cùng nghi hoặc, khiếp sợ, lại quay đầu nhìn Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch, dường như đang chờ mong có một người tới nói cho cậu ta biết, những gì vừa mới nghe được không phải là sự thật.

Nhưng mà Nam Cung Phi Yến cũng gật gật đầu với cậu ta, nói.

- Không sai, bạn gái cậu không phải người.

Mặc Tiểu Bạch bổ sung một câu.

- Cô ta vốn là một con mèo nhỏ trốn vào phàm trần.

Tiểu Hồ tử ngây dại, mặt như đưa đám nói.

- Tiểu Thiên, cái này, đây là thật sự sao? Khả Khả, cô ấy, chẳng lẽ cô ấy là, là...

Tôi gật đầu nói.

- Chúng tôi gọi cô ta là Miêu Nô, nhưng mà nhìn từ góc độ của cậu thì cậu cũng có thể gọi cô ta là Miêu Yêu.

- Miêu yêu......

Tiểu Hồ tử bị dọa tới đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, cả người run rẩy, ánh mắt kinh hoảng, cầu xin nói.

- Kia, tôi đây nên làm cái gì bây giờ, ông trời ơi, cô ấy, cô ấy có thể đi tìm tôi nữa hay không, chính là, từ trước tới nay cô ấy cũng không hại tôi, cô ấy…

Tiểu Hồ tử nói năng đã có chút lộn xộn, bất quá đây cũng là cái vấn đề, tôi nhíu nhíu mày, nói với cậu ta.

- Như vậy đi, trước tiên cậu tạm thời không cần trở về trường học nữa, đi theo chúng tôi đi, ít nhất là có thể bảo đảm an toàn của cậu.

Kỳ thật tôi còn có một câu nói chưa nói, tiểu Hồ tử đi theo chúng tôi, có hai cái chỗ tốt, một là có thể bảo đảm cậu ta an toàn, để tránh Miêu Nô kia trở về hại cậu ta, hai là nếu Miêu Nô thật muốn tìm cậu ta, vậy cậu ta ở cùng chúng tôi, cũng dễ dàng cho chúng tôi tìm được Miêu Nô trước tiên.

Tiểu Hồ tử nghe tôi nói như vậy, liên tục gật đầu.

- Được được, tôi nghe lời cậu, nhưng mà Tiểu Thiên, tôi không rõ nha, cô ấy là miêu yêu, vì cái gì cứ muốn ở bên cạnh tôi vậy?

Lúc tiểu Hồ tử nói chuyện nước mắt đã muốn rơi xuống, tôi cũng không thể nói gì, quỷ mới biết nàng vì cái gì muốn ở cùng cậu, chẳng lẽ nói, mèo cũng tới mùa xuân sao?

- Ách, cái này cũng rất bình thường đi, cậu nhìn xem Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên, nhìn xem cá chép tinh cùng Trương Tử Du, còn có Nhiếp Tiểu Thiến cùng Ninh Thải Thần, Bạch Cốt Tinh cùng Tôn Ngộ Không...

Tôi vốn định an ủi an ủi hắn, không nghĩ tới tôi càng nói cậu ta càng sợ hãi, cuối cùng thét một tiếng chói tai.

- Thanh Thiên đại lão gia, cậu tạm tha cho tôi đi, tôi chỉ có hứng thú với nhân loại thôiii

Hai chúng tôi làm ầm ĩ tại đây, Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh đã nghe thấy hết, cậu ta dùng vẻ mặt nôn nóng nói.

- Đừng nói nhao nhao nữa, có thể làm chuyện đứng đắn một chút hay không, đi, đi bắt mèo đi!

 

0.17784 sec| 2455.461 kb