Mặc Tiểu Bạch chạy về phía trước như một làn khói, tôi cùng Nam Cung Phi Yến cũng chỉ có thể chạy theo phía sau mông cậu ta, chỉ thấy gia hỏa này duỗi dài cổ, hít ngửi loạn xạ trong không khí, dưới chân lảo đảo, chạy ở phía trước giống như một kẻ bị bệnh tâm thần, mà hai người chúng tôi đuổi theo ở phía sau, một bên chạy Nam Cung Phi Yến còn kêu.

- Đứng lại, cậu đứng lại đó cho tôi……

Hai người đàn ông vạm vỡ ở bên đường vừa thấy Nam Cung Phi Yến là một đại mỹ nhân xinh đẹp kêu đứng lại, đều tỉnh táo tinh thần, kêu to một tiếng, cũng đi theo chạy sau mông Mặc Tiểu Bạch, vừa chạy vừa kêu.

- Bắt ăn trộm nhanh…

Tôi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, cái này không phải vô nghĩa sao, bắt ăn trộm cái gì chứ?

Nam Cung Phi Yến cũng vui vẻ, cũng không nói toạc ra, cứ chạy theo phía sau lưng, mà dưới sự tác động của hai người đàn ông kia, cùng với sự dụ hoặc từ sắc đẹp của Nam Cung Phi Yến, rất nhanh trên đường đã tụ tập mấy chục người cùng nhau đuổi theo.

Tôi không khỏi hoảng sợ, lần trước tôi bị móc túi, cũng chỉ có mấy người hảo tâm đuổi theo được một hồi, không thể không nói, đây quả nhiên là thời đại làm chuyện gì cũng phải nhìn mặt mới được, Nam Cung Phi Yến tùy tiện kêu một câu, lực kêu gọi lại đáng sợ tới như vậy.

Nhưng mà làm tôi càng thêm hoảng sợ chính là, nhiều người như vậy cùng nhau đuổi theo Mặc Tiểu Bạch, cậu ta lại hồn nhiên không phát hiện, đừng nhìn cậu ta chạy thất tha thất thểu, giống như trẻ em bị bệnh bại liệt, nhưng dưới chân dường như có gió, đông một chút tây một chút, tốc độ lại nhanh tới thái quá, một đám người đuổi theo cậu ta như vậy, đuổi theo ước chừng năm phút đồng hồ, vậy mà vẫn không đuổi theo kịp.

Đuổi được một lúc, tôi không khỏi cảm thấy hứng thú, tiểu tử này nhìn như ngu dại, cư nhiên còn có bản lĩnh này, cái tên này, giống như học được Lăng Ba Vi Bộ vậy.

Nhưng tôi cũng không hé răng, có lòng muốn xem rốt cuộc cậu ta muốn như thế nào, liền đi theo đám người cùng nhau mà chạy, Nam Cung Phi Yến đã cười không nhịn được, một đám người chúng tôi đi theo sau mông Mặc Tiểu Bạch, ở trên phố vòng một vòng lớn, chạy tới cửa sau công viên, phía trước chính là tường rào cao gần ba mét, chỉ thấy Mặc Tiểu Bạch chạy đến nơi đó, không chút do dự nào, dưới chân dùng sức nhảy một cái, liền nhảy tới đầu tường, tiếp theo cùng sử dụng tay chân, té ngã lộn nhào vào tường rào.

Tư thế này của cậu ta tuy rằng chướng tai gai mắt, nhưng mà động tác lại rất mau lẹ, trong nháy mắt nhóm người này vọt tới tường rào, đều không khỏi trợn tròn mắt, hiển nhiên, tường rào này đối với bọn họ giống như một nơi hiểm yếu vậy.

Kỳ thật bên cạnh không xa mấy chục mét chính là cửa lớn công viên, nhưng mà muốn vào công viên này thì phải thu phí, năm đồng tiền một người.

Tiêu tiền để bắt ăn trộm, phỏng chừng việc này không ai nguyện ý làm, vì thế tất cả mọi người bị chắn ở dưới tường, có mấy người vóc dáng cao còn ý đồ muốn bò lên trên, nhưng mà tường rào cao ba mét, đó cũng không phải muốn bò là bò được.

Nam Cung Phi Yến tùy tay kéo tôi, nhẹ nhàng nhảy lên, hai chúng tôi liền nhảy tới đầu tường, Nam Cung Phi Yến xoay người hơi hơi mỉm cười với bọn họ, khóe mắt hơi nheo lại, mấy người phía dưới đùng đùng ngã xuống, Nam Cung Phi Yến cười khanh khách không ngừng, vẫy vẫy tay với bọn họ, lúc này mới cùng tôi cùng nhau nhảy xuống đầu tường.

Lúc này cuối cùng cũng được thanh tịnh, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái nói.

- Chị trêu chọc bọn họ làm gì, chả lẽ lại muốn họ đuổi theo bắt Tiểu Bạch, đánh tơi bời một lần, như vậy có oan uổng hay không chứ?

Nam Cung Phi Yến dùng vẻ mặt vô tội buông tay nói.

- Không có biện pháp, chuyện này cũng không trách chị được nha, ai mượn chị gái của em lại mê người tới như thế? Lại nói, tiểu tử kia chạy còn nhanh hơn thỏ nữa, bọn họ ai có thể đuổi theo?

Tôi bất lực, không nói gì nữa, đưa mắt tìm bóng dáng của Mặc Tiểu Bạch, lôi kéo Nam Cung Phi Yến đuổi theo.

Vòng qua một rừng cây, một tòa đình hóng gió, ở sau một bụi hoa đã điêu tàn, Mặc Tiểu Bạch ngừng lại, hai chúng tôi cũng đuổi theo qua đó, nhưng mà tới gần đó, tôi đưa mắt nhìn lại ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy ở trên ghế dài cạnh bụi hoa có một người đang ngồi, một người đang quay đầu lại, ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Người này lại là bạn cùng phòng của tôi, Hồ Văn Tĩnh, tiểu Hồ tử!

Tôi gãi gãi đầu, nhìn Mặc Tiểu Bạch nói.

- Cậu, cậu chạy nửa ngày, chính là vì người này?

Mặc Tiểu Bạch lại giật giật cánh mũi lần nữa, cảnh giác nói.

- Không đúng, rõ ràng là ở chỗ này, không sai, khí vị ở nơi này rất rõ ràng.

Cậu ta bất chấp tất cả, cúi đầu ngửi ngửi ở xung quanh chỗ này, tôi dở khóc dở cười nhìn cậu ta, hỏi tiểu Hồ tử.

- Aiz tôi nói này, làm sao cậu lại chạy tới nơi này vậy?

Tiểu Hồ tử cũng là vẻ mặt mơ hồ, hỏi ngược lại.

- Vậy sao cậu lại chạy tới nơi này, không phải cậu có việc đi rồi sao?

- Tôi…

Tôi đang muốn nói chuyện, Mặc Tiểu Bạch đã đem cái mũi dí đến trên mặt tiểu Hồ tử, dùng sức mà ngửi, dọa tiểu Hồ tử nhảy dựng lên, kêu lên.

- Cậu muốn làm gì, tôi, tôi không phải gay…

Mặc Tiểu Bạch nhảy một bước về phía sau, chỉ vào tiểu Hồ tử hô to.

- Đúng vậy, chính là cậu ta, anh họ à, cậu ta chính là Miêu Nô!

- A? !

Tôi hoảng sợ, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, cậu ta là Miêu Nô? Có phải đang đùa hay không vậy, cậu là nam hay nữ tôi còn chẳng phân biệt sao?

- Cậu ta là nam mà…

Tôi rên rỉ một cách bất lực, hơn nữa đã xác định, hơn phân nửa là Mặc Tiểu Bạch mắc phải căn bệnh viêm mũi cấp tính đột phát rồi.

Mặc Tiểu Bạch lại kêu lên.

- Không, cậu ta chính là Miêu Nô, cái mũi của tôi sẽ không gạt tôi, sự thật cậu ta chính là Miêu Nô, cái này đã siêu việt giới hạn nam nữ, cho dù cậu ta là nam hay là nữ, cậu ta đều là cái Miêu Nô kia!

Tôi bỗng nhiên nhớ tới điển cố Bá Nhạc xem ngựa, trong truyền thuyết Bá Nhạc xem ngựa, ngay cả màu lông của đực hay cái đều không phân biệt được, cái tên Mặc Tiểu Bạch này, chẳng lẽ cũng đã đạt tới loại trình độ như thế rồi sao?

Nhưng mà rõ ràng tiểu Hồ tử là nam mà, nhìn mấy cái mụn trứng cá trên mặt cậu ta, biểu tình ngây ngốc, cùng hình thể gầy yếu, trong đầu tôi hiện ra cái dáng người lồi lõm lả lướt của Miêu Nô kia, một đầu tóc dài đen nhánh, khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh, cùng tác phong hung hãn ……

Mà hai người này sao có thể cùng là một người được? Chẳng lẽ cậu ta cũng sẽ biến thân vào đêm trăng tròn?

Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh đã sắp ôm bụng cười, vài người chúng tôi đang làm náo loạn lên hết, bỗng nhiên cách đó không xa đi tới một người, tiểu Hồ tử quay đầu đi, lập tức liền tươi cười đầy mặt, nói.

- Cậu đã về rồi…

Mấy người chúng tôi thống nhất cùng một động tác quay đầu qua nhìn thử, thì ta đó là một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, dáng người lồi lõm lả lướt, khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh ……

Tay tôi bỗng nhiên run lên, theo bản năng liền móc ra một lá bùa, đồng thời mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc lui một bước, nhìn gương mặt này, chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều mở ra, một cổ ổ hàn ý xẹt xẹt chạy dọc bên ngoài thân……

Bởi vì gương mặt cô gái này, rõ ràng chính là cái Miêu Nô kia!

Ánh mắt Mặc Tiểu Bạch sáng lên muốn mở miệng kêu, lại bị Nam Cung Phi Yến che miệng lại, kéo tới sau lưng, tiểu Hồ tử lại coi như không nhìn thấy chúng tôi, nhảy nhót đi qua đó, cầm lấy thức uống nóng từ trong tay cô gái, nói.

- Có mệt hay không, tôi nói để tôi đi mua cho, cậu một hai phải chính mình đi, xem kìa, cậu mệt tới ra mồ hôi…

Cô gái kia không lên tiếng, dùng vẻ mặt cổ quái nhìn chúng tôi, tiểu Hồ tử quay đầu lại giới thiệu cho tôi.

- Tiểu Thiên, giới thiệu cho cậu biết nha, đây là bạn gái tôi đấy, lần trước tôi có nói cho cậu nghe một lần rồi, tên là Khả Khả, hắc hắc, vốn dĩ hai chúng tôi hôm nay tại đây hẹn hò, tính toán đi xem phim điện ảnh, ai biết lại bị các cậu đụng phải, đúng rồi, cô giáo Nam Cung, giữ bí mật nha……

Tôi lúng ta lúng túng nhe răng với cậu ta, Nam Cung Phi Yến cũng là sắc mặt trầm tĩnh, Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh khoa tay múa chân, một bộ có chuyện muốn nói, nhưng lại bị Nam Cung Phi Yến bưng kín miệng, một chữ cũng nói không nên lời.

Tiểu Hồ tử có chút kinh ngạc, nhìn nhìn bạn gái cậu ta, lại nhìn xem chúng tôi, nói.

- Các cậu hôm nay đều rất kỳ quái, như thế nào, chẳng lẽ các cậu quen nhau hả?

Tôi sờ sờ cái mũi, nói như không nói.

- Ách, tôi cũng không biết, quen mặt, ha hả, quen mặt……

Trong mắt tiểu Hồ tử toát ra ánh mắt giảo hoạt, chớp chớp mắt với tôi, hạ giọng nói.

- Thế nào, xinh đẹp đúng không, nhìn đến trợn tròn mắt đúng không? Hắc hắc……

Tôi lại lần nữa sờ sờ cái mũi, nhún vai, không biết nên nói cái gì.

- Các cậu cứ ngồi ở đây ha, Tiểu Thiên, cô giáo Nam Cung, còn có người anh em này nữa, tôi đi mua thức uống nóng cho các cậu, chúng ta gặp gỡ tại đây cũng coi như duyên phận, ha ha…

Tiểu Hồ tử có vẻ thật cao hứng, lại chớp chớp mắt rồi nói với tôi.

- Yên tâm, tôi cũng sẽ giữ bí mật cho cậu.

Tôi không khỏi cười khổ, cậu biết cái gì chứ, vậy mà dám nói giữ bí mật cho tôi, gia hỏa này sẽ không cho rằng tôi cùng Nam Cung Phi Yến là cái đó đó chứ?

Tiểu Hồ tử nhanh chân liền chạy, đi tới chỗ cửa công viên mua thức uống nóng, trên ghế dài chỉ còn thừa mấy người chúng tôi, hai mặt nhìn nhau.

- Các cậu ngồi đi, tôi, tôi đi giúp cậu ta……

Cái cô gái gọi là “Khả Khả”, bỗng nhiên cúi đầu, xoay người liền muốn rời đi.

Thân hình tôi vừa động, ngăn cản nàng, trầm giọng nói.

- Thật vất vả chúng ta mới lại gặp lại nhau, không muốn nói vài câu sao?

Kỳ thật ngữ khí của tôi chỉ mang tính chất dò hỏi, bởi vì tôi cũng không thể xác định nàng chính là Miêu Nô, trong thiên hạ có biết bao nhiêu người lớn lên có khuôn mặt giống nhau, hơn nữa những lời mà Miêu Nô lưu lại, muốn Tư Đồ tiên sinh đi cổ mộ cứu giúp, lúc này lại xuất hiện ở chỗ này, này chẳng phía là trái ngược nhau sao?

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng là nàng cố ý nói như vậy, để đánh lạc hướng chúng tôi, muốn dẫn chúng tôi vào trong nguy hiểm, huống chi cái mũi Mặc Tiểu Bạch rốt cuộc có bị viêm hay không cũng không thể biết được, nếu cậu ta ngửi thấy được Miêu Nô ở chỗ này, vậy hẳn là sẽ không sai!

Nhưng vì cẩn thận một chút vẫn hơn, tôi muốn thử thăm dò một chút, cái cô gái ở trước mắt này tướng mạo thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to tròn, nhìn chính là kiểu mẫu của một cô gái ngoan ngoãn, huống chi còn là bạn gái của tiểu Hồ tử, cũng là bạn cùng trường của tôi, tôi cũng không thể nào trực tiếp xuống tay với người ta được, lỡ đâu người ta không phải Miêu Nô, chẳng phía là xấu hổ lắm sao?

Nàng bỗng nhiên cười, ngẩng đầu nói với tôi.

- Chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp mặt qua sao?

Tôi sớm chuẩn bị tốt lời kịch, cũng cười nói.

- Đúng mà, chúng ta là bạn cùng trường, chẳng lẽ cậu đã quên? Ở trong trường học, tôi đã thấy cậu rất nhiều lần đấy.

Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó nói.

- Nga, cũng đúng, tôi thật ra đã quên cái này, nhưng tôi thật đúng là không chú ý tới cậu, thật ngại quá, một mình tiểu Hồ tử đi lấy mấy phần thức uống nóng hẳn là sẽ khó khăn lắm, tôi đi giúp cậu ta……

Nàng lại lần nữa nói câu “Tôi đi giúp cậu ta”, xoay người lại, tôi lại ngăn cản nàng lần nữa, lại móc cái hắc mộc đỉnh ra khỏi người lung lay một thoáng trước mặt nàng, nói.

- Vậy cậu còn biết được thứ này không?

Nàng quay đầu lại, trong ánh mắt lại không có chút nào gợn sóng, chỉ là nhìn lướt qua hắc mộc đỉnh, nói.

- Cậu cái người này thật là kỳ quái, vì cái gì tôi phải biết được thứ này?

Tôi cũng có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, chẳng lẽ là tôi hiểu lầm, hay là thật sự Mặc Tiểu Bạch bị viêm mũi? Nếu nàng là Miêu Nô, không lý do gì mà không cảm thấy hứng thú với thứ này, dù cho là giả vờ giả vịt, nhưng trong ánh mắt cũng sẽ toát ra vẻ khác thường.

Nàng bỗng nhiên chỉ tay vào phía sau lưng tôi rồi nói.

- Cậu xem, tiểu Hồ tử đã trở lại.

Theo bản năng tôi muốn quay đầu lại xem, nhưng phía sau lại trống rỗng, cái gì cũng không có. Tôi đang buồn bực, lại vào lúc này, một tia hàn ý bỗng nhiên ập vào trong lòng, chỉ nghe Nam Cung Phi Yến hô to.

- Cẩn thận…

Tôi tức khắc cả kinh, dưới chân nhanh chóng lùi về, cũng đã không còn kịp rồi, ánh mắt quét ngược lại, chỉ thấy Khả Khả đã lộ ra bộ mặt dữ tợn, mười ngón tay bắn ra móng tay rất dài, nhanh chóng vô cùng mà cắt ngang về phía cổ họng tôi!

Trong lòng tôi hoảng sợ, vội vàng súc cổ ngửa đầu, nhưng một sợi gió lạnh cũng đã thấu nhập da thịt, tôi chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, không khỏi thầm kêu một tiếng: Mạng tôi xong rồi……

Nhưng mà ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bên tai lại truyền đến một tiếng súng vang.

Đoàng!

 

0.08886 sec| 2455.969 kb