- Vừa rồi cậu nói, tên cậu là Hàn Thanh Thiên?

Ông già vừa rồi vẫn luôn bình tĩnh thong dong, bỗng nhiên ngữ khí trở nên có chút kinh ngạc.

Tôi sửng sốt, gật gật theo bản năng đầu.

- Đúng vậy, tôi tên là Hàn Thanh Thiên……

Ông già nhíu mi, hai mắt khép hờ im lặng một lát, bỗng nhiên trợn mắt nói.

- Vì sao cậu lại tới đây sớm hơn một tháng?

- Cái này, có ý tứ gì?

Tôi không khỏi ngạc nhiên, tới sớm hơn một tháng, đây là ý gì? Chẳng lẽ tôi hẳn là một tháng sau mới nên đến?

Ông già lại nở nụ cười, cười tới mức tôi không thể hiểu được, ông ta đi qua đi lại trong phòng, mặt mày đều che dấu không được ý cười, trong lúc tôi đang nghi hoặc không biết sao, bỗng nhiên ông lại ngồi trở về, dần dần khôi phục bình tĩnh, lúc này mới mở miệng nói.

- Ở trong ý định ban đầu của tôi, cậu hẳn là ở một tháng sau mới có thể bị tôi dẫn tới nơi này, không thể tưởng tượng được cậu đánh bậy đánh bạ, cư nhiên chính mình tìm được tới nơi này. Ha ha, cậu cũng biết, tôi là ai sao?

Hình như ông ta có vẻ thực vui vẻ, tôi lại phi thường buồn bực, nhìn ông ta, nghĩ thầm làm sao tôi biết ông là ai? Lại nói thêm nữa, ông là ai rất quan trọng sao? Chả có mấy quan trọng với tôi hết, trừ phi ông chính là cái người âm dương sư Tư Đồ Vẫn kia, nhưng mà vừa rồi Nam Cung Phi Yến đã nói, ông ta là cái gì thiên trí giả……

Tôi đang cân nhắc lung tung, ông già đã chủ động nói.

- Ha ha, cậu cũng không cần đoán, thật ra lần này cậu vào thành phố Bình Sơn để học là ý của tôi đấy, ai, lần trước gặp cậu, cậu vẫn là một đứa con nít đang bi bô tập nói, hiện tại cũng đã lớn như vậy…

Ông ta vừa dứt lời, tôi tức khắc liền ngây ngẩn cả người, sau lưng dần dần nổi lên một cổ lạnh lẽo, tay chân bỗng nhiên có chút phát run khó hiểu, ông ta, chẳng lẽ ông ta thật sự chính là……

Ông già gật gù mỉm cười, hiền lành nhìn tôi, trong ánh mắt lại tràn đầy phức tạp.

Tôi mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng mà cứ nhìn ông ta, cũng đã không thể tin được đây là thật sự.

- Ông nói, ông chính là Tư Đồ tiên sinh?

Tôi nỗ lực làm ra vẻ trấn định, nhìn ông ta, ông già gật đầu nói.

- Không sai, tôi chính là người cậu muốn tìm kiếm.

- Như thế, ông có biết bây giờ ông nội của tôi như thế nào hay không?

Tôi hỏi dò, nếu ông ta có thể nói ra được tình huống của ông nội tôi, như vậy ông ta chính là hàng thật, nếu mở miệng nói bậy, đó chính là kẻ lừa đảo không thể nghi ngờ.

Ông già nói.

- Trong số mệnh của ông cậu có một kiếp số này, đây cũng là ý trời, năm đó trước khi ông cậu trở về nhà, tôi cũng đã có nói với ông ấy rồi, nhưng đây là chuyện không ai thay đổi được, đến nỗi có thể vượt qua cái kiếp nạn này hay không, vậy cũng phải xem thử tạo hóa cùng nỗ lực của cậu như thế nào rồi.

- Xem nỗ lực của tôi?

- Đương nhiên.

Ông ta bỗng nhiên nghiêm mặt nói.

- Nếu cậu có thể cởi bỏ bí ẩn nguyền rủa cho gia tộc cấm kỵ sư, ông nội của cậu sẽ không phải bối rối vì vấn đề nguyền rủa nữa, tự nhiên cũng liền không cần tự bế tử quan, đem toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người cậu.

Khi ông ta thốt ra lời này, vành mắt tôi cơ hồ lập tức liền đỏ, hơn nữa tôi nháy mắt liền xác nhận, ông già trước mắt này, hẳn đích xác chính là âm dương sư mà ông nội muốn tôi tìm kiếm.

Nhìn ông già đầy đầu tóc bạc, cùng khuôn mặt hiền lành, tôi nhớ tới ông nội, nhịn không được mà nội tâm mềm nhũn, mấy ngày nay chịu đủ loại trắc trở, trong lòng luôn phải treo cao đề phòng, lập tức xoay người quỳ xuống, phanh phanh phanh dập đầu lạy ba cái, quỳ sát đất khóc, nói.

- Lão tiên sinh, xin thứ cho vãn bối lúc trước vô lễ, trước khi tới đây ông nội con luôn mãi dặn dò, nhất định phải tìm được Tư Đồ lão tiên sinh, lắng nghe lời dạy dỗ, vì con chỉ điểm bến mê, nhưng coni quá ngu ngốc tìm mấy tháng, mới đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này, lại là thiếu chút nữa để mất cơ hội được gặp lão tiên sinh.

Ông già này đúng là Tư Đồ tiên sinh, ông ta duỗi tay nâng tôi dậy, bùi ngùi thở dài.

- Chuyện này cũng không thể trách cậu, cũng là tôi nhất thời bất cẩn, nhưng mà lại nói tiếp, đây cũng là tạo hóa của cậu, nếu không phải cậu có tấm lòng hiệp nghĩa, không đi quản cái chuyện vớ vẩn này, chỉ sợ còn không biết phải qua bao lâu mới có thể tìm được tôi.

Trong lòng tôi chua xót, cũng thở dài nói.

- Con nơi nào có tấm lòng hiệp nghĩa chữ, thật không dám giấu diếm, con là hoàn toàn đem việc này trở thành trách nhiệm của chính mình, nhớ rõ ông tôi đã từng nói qua, cấm kỵ sư, chính là muốn xen vào tất cả những chuyện bất bình trên thế gian, ước thúc được tất cả cấm kỵ giả, nếu không cũng không xứng làm cấm kỵ sư.

Tư Đồ tiên sinh gật đầu nói.

- Nói rất đúng, cấm kỵ sư truyền thừa đúng là như thế, cậu có thể làm như vậy, tôi thực vui mừng, ha ha, kỳ thật lại nói tiếp, tôi cũng là một cấm kỵ giả, biết rõ lực lượng cấm kỵ đích xác cần phải có cái gì đó ước thúc.

Tôi vội nói.

- Nào có nào có, Tư Đồ tiên sinh nói quá lời, cấm kỵ giả cũng có thiện có ác, nếu có thể điều phối hợp lý những lực lượng cấm kỵ đó mới là quan trọng nhất, kỳ thật hiện tại con vẫn trong giai đoạn cái gì cũng không hiểu, hy vọng Tư Đồ tiên sinh có thể chỉ điểm cho con, để cho con biết nên làm như thế nào, mới có thể từng bước cởi bỏ nguyền rủa của cấm kỵ sư, để con có thể cứu được ông nội, vậy con vô cùng cảm kích.

Tư Đồ tiên sinh lại trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói.

- Chẳng lẽ là ông nội cậu từng nói với cậu như thế?

Tôi hơi hơi sửng sốt, trong lòng xẹt qua một tia bất tường, nói.

- Đúng vậy, chính là ông nội nói như vậy.

Tư Đồ tiên sinh lắc lắc đầu, mang chút cười khổ nói.

- Nếu tôi có thể có bản lĩnh như vậy, hà tất phải chờ cậu đến nơi này, tôi nói cho ông cậu sớm một chút không phải được rồi sao?

Ông ta thốt ra lời này, tôi tức khắc như sấm đánh ngang tai, mặt đầy kinh ngạc, ngây ngốc nhìn ông ta, liền một câu đều cũng không nói ra được.

Đúng vậy, ông ta nói không sai, nếu ông ta thực sự có biện pháp trợ giúp được tôi, như vậy sao không sớm một chút mà đi nói với ông nội? Hà tất một hai phải chờ đến khi gia tộc cấm kỵ sư cùng đường bí lối, ông nội tự bế tử quan, chỉ còn tôi một người cô đơn chiếc bóng, nỗ lực chống đỡ, mới ra để hỗ trợ đâu?

Tôi sững sờ ở tại chỗ, quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình, chẳng lẽ nói, lúc trước ông nội chỉ gạt tôi thôi? Lão nhân gia chỉ là không muốn để tôi lại một mình mà đi trước, cho nên mới bảo tôi đến nơi đây tới tìm kiếm một ít che chở mà thôi?

Tim tôi dần dần trầm xuống, nếu như nói như vậy, cần gì phải làm như thế?

Tư Đồ tiên sinh thấy sắc mặt tôi không đúng, khẽ cười nói.

- Kỳ thật, ông nội cậu nói vốn cũng không sai, chẳng qua là cậu suy nghĩ quá mức đơn giản thôi.

Tôi nghe không rõ ý tứ của những lời này, vì thế dùng ánh mắt dò hỏi, Tư Đồ tiên sinh nói.

- Chuyện này, vốn là tôi và ông nội cậu cùng nhau quyết định, ý định cùng với mục đích khi đưa cậu tới nơi này, kỳ thật chính là muốn rèn luyện cậu nhiều hơn, bởi vì chúng tôi đã sớm biết, ở thành phố Bình Sơn, sắp có một hồi biến cố rất lớn, chỉ có để cho cậu đặt mình trong trong đó, mới có thể tìm được càng nhiều manh mối, hơn nữa từng bước một trưởng thành, do đó dần dần tìm được bí mật nguyền rủa của gia tộc cấm kỵ sư. Đây mới là ý định ban đầu của chúng tôi, cũng không muốn theo như lời cậu nói chỉ cần tìm được tôi rồi, hết thảy vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng, nếu nói vậy, tôi đây không phải người, mà là thần.

Tôi suy đoán một lát, mới chân chính hiểu được những hàm nghĩa trong lời nói của ông ta, không khỏi rất là cảm khái, đây mới mục đích chân chính mà ông tôi muốn tôi đi đến tìm Tư Đồ tiên sinh, thì ra vẫn là do tôi còn quá ngây thơ, suy nghĩ quá mức đơn giản.

Tôi thở dài nói.

- Được rồi, tôi đã hiểu được, trận biến cố này thật là không nhỏ, nếu con đã bị cuốn vào trong đó, như vậy, cứ như vậy mà tiếp tục thôi, con nghĩ rằng sớm hay muộn là sẽ có một ngày khám phá được tất cả chân tướng.

Tư Đồ tiên sinh bỗng nhiên lắc lắc đầu, nói.

- Cái cậu gọi là biến cố, chỉ chính là cuộc săn giết quy mô lớn sao? Không, cậu sai rồi, săn giết quy mô lớn, chẳng qua là trận mở màn cho loạt biến cố lớn này mà thôi.

Tôi lại lần nữa sửng sốt, bất đắc dĩ nhún vai nói.

- Mà thôi, tôi cũng mặc kệ nhiều như vậy, cái gì biến cố, cái gì mở màn, không hiểu ra sao, tôi cứ dứt khoát một bước tiếp theo một bước đi về phía trước thôi, ha ha, nhân sinh thật ra cũng là như thế, đi về phía trước từng bước một, ai cũng không biết, phía trước đến tột cùng sẽ có cái gì, trước đây tôi vẫn luôn hy vọng có thể được lão tiên sinh chỉ điểm, có thể cởi bỏ tất cả câu đố, xem ra chỉ là vọng tưởng mà thôi

Tôi lấy lại bình tĩnh, lập tức liền chuẩn bị cáo từ, Tư Đồ tiên sinh nói cho tôi chỗ cổ mộ kia, cùng với một ít những việc cần chú ý, cuối cùng còn giới thiệu một người giúp đỡ cho tôi, ông ta nói, tôi không có kinh nghiệm đi vào cổ mộ, cho nên phải tìm người này hỗ trợ.

Sau khi đã bàn giao tất cả mọi chuyện xong xuôi, tôi xốc lại tinh thần, đưa mắt ra hiệu với Nam Cung Phi Yến đang ngồi bên cạnh, sau đó liền đứng dậy cáo từ rời đi.

Chẳng qua, khi hai người chúng tôi đang muốn rời đi, lại bỗng nhiên cảm thấy thiếu cái gì đó, đúng lúc này, bên cạnh lại hơi hơi truyền đến tiếng ngáy khẽ, tôi quay đầu nhìn thử, liền thấy Mặc Tiểu Bạch cư nhiên không biết khi nào đã ngủ rồi, cậu ta tự vào cái bàn lớn kia, ngủ ngáy khò khò, nước miếng đã chảy một bàn.

Tôi thấy mình mất khả năng nói rồi, vị đại hiệp này thật là một tấm gương cho thấy người không tim không phổi thoải mái thế nào, chúng tôi bên này phân tích tình thế, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vậy mà cậu ta có thể nằm dài ra bàn rồi ngủ?

 

0.12439 sec| 2432.438 kb