Nghe đến đó, tôi đã hiểu ra, Y Thắng cùng với ba người kia, đều là Yếm thắng sư, trận chiến săn giết quy mô lớn ghét thắng sư quả nhiên là một hồi trò chơi tử vong.

Ông già chậm rãi giảng hết mọi chuyện, cười nói với tôi.

- Hiện tại, cậu còn muốn lưu giữ cái đồng Yếm thắng tiền kia sao?

Tôi nghe mà giật cả mình, lại cười khổ một tiếng, cũng không biết là nên trả lời như thế nào.

Đúng vậy, người có Yếm thắng tiền, liền bị coi là Yếm thắng sư, bị liệt vào hàng ngũ đối tượng săn giết, khó trách ông già này năm lần bảy lượt nhắc nhở tôi, chỉ là hiện tại giao ra Yếm thắng tiền, chẳng phải đồng nghĩa với...

Trong lòng tôi bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm, ngẩng đầu nhìn ông già, muốn nói lại thôi, ông ta lại cười nói.

- Cậu yên tâm, tôi cũng không phải Yếm thắng sư, sẽ không lừa gạt Yếm thắng tiền của cậu.

Thế mà ông ta lại đoán được tâm tư của tôi, tôi không khỏi hơi hơi xấu hổ, Nam Cung Phi Yến cũng nói với tôi.

- Không sai, lão nhân gia chính là một vị thiên trí giả 500 năm mới truyền thừa một lần, không phải là cái thứ xui xẻo như Yếm thắng sư, điểm này em không cần nghĩ nhiều.

- Thiên trí giả?

Tôi lại hồ đồ lần nữa, như thế nào đột nhiên lập tức xuất hiện tới nhiều người kỳ quái như vậy, thiên trí giả lại là nghề gì?

Ông già cười mà không nói, Nam Cung Phi Yến nói.

- Bây giờ em không cần hỏi nhiều, hơn hai mươi năm trước lão nhân gia có đại ân với tộc Hồ Ly của bọn chị, chị có thể bảo đảm, lão nhân gia tuyệt không phải Yếm thắng sư.

- Như vậy, cái cửa hàng đồ cổ này của ngài rốt cuộc là……

Tôi thay đổi phương thức dò hỏi, nghĩ thầm nếu ông không giải thích cho tôi cái gì là thiên trí giả, tôi đây sẽ hỏi quanh co vòng vèo, cứ muốn làm rõ ràng một ít chi tiết của ông đó rồi sao.

Ông già không có trả lời, bỗng nhiên lấy ra một cái bình sứ từ trên bàn, ánh mắt nhìn chăm chú ở trên đó, trầm tư không nói.

Đây là một cái bình sứ cổ cao, bên hai sườn bình có một con khổng tước xinh đẹp, cái đầu xinh đẹp ngẩng cao, từ đầu đến đuôi có lông chim năm màu diễm lệ giống như hoa vảy, thập phần mỹ lệ.

Ông già nhìn chăm chú thật lâu sau mới chậm rãi nói.

- Cậu có biết, chuyện xưa sau lưng món đồ cổ này không?

Tôi lắc lắc đầu, trong lòng lại nghĩ thầm, món đồ cổ này tự nhiên là có chuyện xưa, đừng nói chúng nó, cho dù là đôi giày bây giờ tôi đang mang, qua mấy trăm năm sau cũng sẽ thành đồ cổ, đến lúc đó mọi người sẽ cầm giày nói, đây là một đôi giày mà vị cấm kỵ sư vĩ đại đã từng mang qua, nó cùng với vị cấm kỵ sư kia đi qua bao nhiêu năm tháng, đi qua chân trời góc biển, chứng kiến con đường trưởng thành của một vị cấm kỵ sư, nó là một đôi giày có chuyện xưa ……

Ông già lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi, nói.

- Món đồ cổ này, mỗi một cái đều có chuyện xưa của chính mình, chịu tải rất nhiều năm tháng, lại trước nay không người chịu lắng nghe, bởi vì, chúng nó đều không biết nói. Chúng nó ở trong năm tháng nhuộm dần hàng trăm hàng ngàn năm, mỗi một cái, đều ngưng tụ tâm huyết của thủ thợ công, đưa xuống cho người sử dụng. Mỗi một cái, đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có được chuyện xưa của chính mình. Thậm chí, mỗi một vết rách trên đó, mỗi một chỗ hổng, đều có lịch sử độc đáo. Có người nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, là vật chết không có sinh mệnh, nhưng ở trong mắt tôi, chuyện mà mỗi một kiện đồ cổ trải qua đều có thể viết thành một quyển sách.

Tôi im lặng lắng nghe, không thể không nói, theo như lời ông già nói, đích xác rất có triết lý, nhưng mà, tôi lại không rõ rốt cuộc ông ta muốn biểu đạt cái gì. Ông già tiếp tục nói.

- Nếu cậu dụng tâm đi nghe thử, dụng tâm đi cảm thụ, liền sẽ hiểu được, sự đặc sắc sau lưng mỗi một kiện đồ cổ sẽ làm cho thể xác và tinh thần cậu đắm chìm trong đó, khó có thể tự kiềm chế, bởi vì, cậu sẽ yêu chúng nó.

- Giống như cái bình khổng tước này, đây là đường Cao Tổ Lý Uyên, bởi vì Hoàng Hậu yêu thích khổng tước, chẳng những nuôi dưỡng khổng tước ở trong cung, hơn nữa cố ý tìm tới thợ thủ công tinh xảo, thiêu chế ra một đôi bình khổng tước đặt ở trong cung. Hoàng Hậu đặc biệt yêu thích, thường xuyên thưởng thức, mà bình khổng tước này văn nhã vui mắt, ngày rộng tháng dài, đã chịu sự Hoàng Hậu yêu thích, càng là có linh tính, có thể đuổi yêu trừ tà…

Có truyền thuyết, sau khi bình khổng tước này ở trong cung mấy năm, một ngày Lý Uyên đang ở hậu cung nói chuyện cùng Hoàng Hậu, chợt thấy một luồng khí đen tự dưng xuất hiện, trong khí đen kia hiện ra một cái phụ nữ mặt lam tóc đỏ, mắt xanh lưỡi dài, chui qua cánh cửa, duỗi tay bắt lấy Hoàng Hậu. Hoàng Hậu bị dọa ngất ngay tại trận, Lý Uyên rút kiếm chém tới, lại bị yêu nữ dùng một tay chắn lại, bảo kiếm rời tay mà bay đi, Lý Uyên kinh sợ thối lui, vừa lúc chạm vào làm đổ bình khổng tước.

Yêu nữ lại nhào lên lần nữa, bình khổng tước kia bỗng nhiên đại phóng hồng quang, yêu nữ nhìn thấy hồng quang kêu lên một tiếng quái dị, xoay người chạy đi mất. Trong khoảnh khắc, hồng quang quanh bình khổng tước lại hóa thành ngũ sắc hào quang, nhìn yêu nữ rồi quét một cái, yêu nữ kia liền co thành một đoàn, quay cuồng tru lên, một lát liền hóa ra nguyên hình, lại là một con Trĩ Kê Tinh, ngũ sắc hào quang lại quét qua cái nữa, Trĩ Kê Tinh liền hóa thành một đống bạch cốt.

Hoàng Hậu tỉnh lại, mới biết được bình khổng tước lại có pháp lực đuổi yêu trừ tà, vì thế cảm động đến rơi nước mắt với bình khổng tước, xem nó như thành bảo bối trấn cung. Sau đó Lý Uyên liền đem một đôi bình khổng tước này phong làm hộ quốc bảo bình, lại hạ lệnh đi tìm thợ thủ công chế tạo bình khổng tước lúc trước, nhưng mà rốt cuộc tìm không thấy.

Từ đây về sau, bình khổng tước này liền được coi là vật mang điềm lành, chỉ là trải qua năm tháng biến thiên, bình khổng tước lưu lạc trong dân gian, nguyên bản là có một đôi, lúc tới trong tay ông già đã chỉ còn một con.

Tôi nghe xong chuyện xưa của cái bình khổng tước này, trong lòng không khỏi cảm khái, liền hỏi.

- Nếu bình khổng tước này thần kỳ như vậy, không biết bây giờ còn có loại tác dụng đuổi yêu trừ tà không?

Ông già thở dài.

- Tiên điểu lạc phàm trần, khổng tước ân ái thâm, một đôi khổng tước, hiện tại chỉ còn một con, cô đơn chiếc bóng, nơi nào còn có cái gì thần kỳ đâu chứ, nếu muốn làm bình khổng tước khôi phục bổn tướng, chỉ có tìm được một cái khác, xứng thành một đôi.

Tôi cũng rất là tiếc hận, nhưng lại không bị chuyện xưa của ông ta mê hoặc, ngẫm lại lại hỏi.

- Câu chuyện xưa mà ngài kể đúng là thật dễ nghe, nhưng chuyện này cùng chuyện tôi giao ra Yếm thắng tiền có quan hệ gì đâu?

Ông già cười, từ trong lòng lấy ra một đồng tiền, để ở trên bàn, nói.

- Cậu xem, đây là cái gì.

Tôi cúi đầu nhìn tức khắc kinh ngạc, này, đây chẳng phải là Yếm thắng tiền sao? Như thế nào ông ta cũng có thứ này?

Ông già nói.

- Ước chừng mười năm trước, một Yếm thắng sư trước khi chết đi đến nơi này của tôi, cũng đã kể chuyện xưa giữa những cuộc săn giết quy mô lớn của Yếm thắng sư, cũng đem đồng Yếm thắng tiền này giao cho tôi, cậu ta nói, Yếm thắng tiền cũng là đồ cổ, mỗi một cái Yếm thắng tiền, đều đã từng có chủ nhân khác nhau, là tượng trưng thân phận cho Yếm thắng sư, cũng là pháp khí truyền thừa của Yếm thắng sư. Vì hoàn toàn ngăn cản trận săn giết quy mô lớn, cậu ta năn nỉ tôi, nếu có khả năng thì cứ thu thập thật nhiều Yếm thắng tiền, cứ như vậy, nhóm Yếm thắng sư kia mất đi mục tiêu, mất đi truyền thừa, cũng chỉ biết càng giết càng ít, đến cuối cùng sẽ chết sạch sẽ, từ đây thế gian thanh bình, sẽ không còn Yếm thắng thuật.

Tôi không khỏi bừng tỉnh, lúc này ông già mới xem như nói ra nói thật, mà cái Yếm thắng sư kia dụng tâm lương khổ, hay là tâm địa ngoan độc, thế nhưng không tiếc để Yếm thắng sư chết không còn một mống, tuy rằng điểm xuất phát là tốt, nhưng cũng có thể từ đây nhìn ra phong cách hành sự của Yếm thắng sư, quả nhiên là vừa chính cũng vừa tà, không hại người thì ngứa ngáy khó chịu.

Ông già nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra, bên trong là một miếng vải đen bao vây lấy cái gì đấy, lại mở ra lần nữa, lại là một đoạn đồ vật ngắn ngủn, ước chừng dài khoảng hai tấc, to bằng ngón tay, mặt trên giống như đã từng dính vết máu, nhưng bây giờ chỉ còn lại một màu nâu đen.

Không đợi tôi hỏi chuyện, ông già nói.

- Đây là trấn vật của Yếm thắng sư. Nếu nói Yếm thắng tiền là truyền thừa cùng tượng trưng của Yếm thắng sư, như vậy trấn vật chính là pháp khí Yếm thắng sư trút xuống suốt đời tâm huyết mà tu luyện ra được, mỗi cái trấn vật của một Yếm thắng sư đều có một không hai, mất đi trấn vật, liền ý nghĩa hoàn toàn trở thành con mồi trong cuộc săn giết quy mô lớn.

Tôi càng thêm ngạc nhiên, hỏi.

- Vậy cái trấn vật này là cái gì vậy?

Ông già nhàn nhạt nói.

- Đây là một ngón tay.

- A, ngón tay……

Tôi nhịn không được rùng mình một cái, vừa rồi còn nghĩ hình dạng thứ này giống cái ngón tay, không nghĩ tới thật sự là ngón tay, nhưng mà trấn vật của Yếm thắng sư, như thế nào sẽ là ngón tay của mình?

Ông già như là nhìn ra tôi đang nghi hoặc, nói.

- Trấn vật của Yếm thắng sư, có thể là bất cứ thứ gì trong thiên hạ này, tự nhiên cũng có thể là thân thể của mình, ngón tay còn xem như bình thường, có chút người thậm chí đem cả cái mũi đôi mắt lỗ tai của mình, đều tu luyện thành trấn vật, loại lấy thân thể làm trấn vật này, uy lực thông thường đều sẽ rất cường đại, nhưng tệ đoan chính là, một khi bị người khác đoạt mất, vậy ý nghĩa chính là thân thể tàn tật.

Nghe đến đó, tôi bỗng nhiên nhớ tới Cam Nguyệt, trong mắt nàng phóng ra hồng quang, uy lực rất mạnh mẽ, giống như tia laser, chẳng lẽ nói nàng là đem một con mắt của mình tu luyện thành trấn vật?

Ông già lại nói.

- Cho nên, nếu cậu đem Yếm thắng tiền còn có trấn vật này đặt ở chỗ của tôi, đây là biện pháp an toàn nhất, vừa không cần lo lắng bị người đuổi giết cướp đoạt, lại không cần sợ hãi thứ đồ này dẫn ra ngoài, cậu còn do dự cái gì nữa chứ?

Thì ra ông ta vòng vo nói chuyện cả nửa ngày, chính là muốn thuyết phục tôi giao Yếm thắng tiền cùng trấn vật cho ông ta.

Nhưng tôi còn vẫn không rõ, hai thứ đồ vật khác biệt này mà giao cho ông ta liền tuyệt đối an toàn sao?

- Lão tiên sinh, chẳng lẽ ông không sợ cũng bị người đuổi giết sao?

Tôi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Ông già cười, nói.

- Thiên địa vạn vật khó thoát luân hồi, luân hồi các của tôi từ lúc sáng lập tới nay, còn chưa bao giờ có ai dám bước đến chỗ này giương oai.

Tôi không khỏi nghiêm nghị, thì ra nơi này của ông ta gọi là luân hồi các, tôi thấy không thể nói gì được nữa, thiên địa vạn vật, khó thoát luân hồi, đây là cái dạng khí phách gì? Là bễ nghễ thiên hạ tới cỡ nào chứ!

Ông già đạm nhiên thong dong ngồi ở chỗ kia như cũ, nhưng giờ này khắc này, hình như trên người ông ta đã tản mát ra một luồng khí vương giả khó có thể che dấu.

- Lão tiên sinh, tôi nguyện ý tin tưởng ông, tôi cũng vì thiên hạ thương sinh, cảm tạ ông, nếu Yếm thắng sư thật sự có thể biến mất trên thế gian, đó chính là một chuyện công đức của lão tiên sinh.

Dứt lời, tôi liền lấy ra Yếm thắng tiền, không chút do dự đặt ở trên bàn, khom người nói.

- Thỉnh lão tiên sinh nhận lấy.

Trong mắt ông già lóe ra quang mang cơ trí, cười ha hả nói.

- Như thế nào, trấn vật kia cậu còn không chịu giao ra sao?

Tôi thản nhiên nói.

- Yếm thắng tiền là tượng trưng cho săn giết quy mô lớn, là mục tiêu của Yếm thắng sư, nhưng trấn vật này lại không quan hệ cùng săn giết quy mô lớn, vãn bối muốn giữ lấy thứ này, điều tra ra chỗ ở của một Miêu Nô đã từng hại người, cùng với hành tung của người sau lưng cô ta, chuyện này, tôi không muốn làm phiền lão tiên sinh, chỉ cần lão tiên sinh có thể chỉ điểm cho tôi một vài cái, báo cho tôi biết chỗ Miêu Nô kia ở đâu, tôi liền vô cùng cảm kích.

Khuôn mặt ông già giãn ra, gật đầu nói.

- Không tồi, cậu cũng coi như có tâm, nếu cậu nguyện ý coi chuyện này như nhiệm vụ của mình, tôi đây chỉ điểm cho cậu cũng không sao.

Hơi ngừng một lát rồi ông ta lại tiếp tục nói.

- Đêm qua, cái Miêu Nô kia đi vào luân hồi các của tôi, muốn ăn trộm cái trấn vật này, lại lâm vào luân hồi, khó có thể tự kiềm chế, sau lại bản tính trở về, nói cho tôi biết cô ta chịu người khống chế không thể thoát thân, cầu tôi ở trong vòng 3 ngày, cần phải đến một chỗ mộ huyệt ở cách đây trăm dặm, cứu cô ta ra. Tôi vốn định cẩn thận dò hỏi, nhưng cô ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phát cuồng, miêu tính tái hiện, vậy mà đánh vỡ giam cầm của tôi, còn nhân cơ hội đoạt đi một kiện trấn vật ở nơi này của tôi, bỏ trốn mất dạng.

Đây là cái manh mối rất lớn! Trong lòng tôi vui vẻ, vội truy vấn nói.

- Vậy cô ta chạy trốn về hướng nào, chính là cái huyệt động trong cổ mộ kia hả?

Ông già do dự một chút mới nói.

- Tôi đã từng tra xét qua hướng đi của cô ta, nhưng trong khi tính toán, lại là thiên cơ mù mịt, dường như có cái lực lượng cổ quái nào đó đang cố gắng không cho tôi tra xét.

- Thế chúng tôi nên làm cái gì bây giờ?

- Cậu yên tâm, tuy rằng tôi nhất thời không thể tra xét được chỗ cô ta đi tới, nhưng nghĩ đến trong cái huyệt động cổ mộ kia chắc hẳn sẽ có tung tích của cô ta, ít nhất, cũng nên có thể tìm được một ít manh mối quan trọng.

Tôi đã hiểu ý của ông ta, lập tức đứng dậy nói.

- Được, lão tiên sinh yên tâm, tôi đây liền chuẩn bị đi tới chỗ huyệt động cổ mộ kia, mục đích rất rõ ràng, một là tìm được hành tung người chủ sử, hai là tìm về trấn vật đã mất đi, ba, tận lực cứu trở về tâm tính của Miêu Nô kia.

Trên mặt ông già lộ vẻ vui vẻ, hơi hơi gật đầu mà cười.

- Tốt, rất tốt, vốn tôi tính toán tự mình đi trước, rồi lại có rất nhiều chuyện xảy ra, rời đi không được, nếu cậu có ý này, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Nhưng mà tôi còn không biết tên của cậu cùng sư thừa là ai?

Tôi cười nói.

- Vãn bối Hàn Thanh Thiên, không có sư thừa gì, chính là học chút bản lĩnh cùng ông nội của tôi mà thôi.

Tôi vừa mới dứt lời, liền thấy sắc mặt ông già này biến đổi, kinh ngạc nhìn tôi, đứng lên……

 

0.08542 sec| 2460.727 kb