Xoảng!

Bình sứ rơi xuống đất, âm thanh vỡ vụn thanh thúy giống như vang lên trong lòng tôi, làm cho cả người tôi cũng run lên.

Bình sứ này, vậy mà bị bể nát thật!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, trừ bỏ ông già cùng tiểu nhị ra, Mặc Tiểu Bạch càng là hoảng sợ, nhảy nhót chạy qua thăm dò thử, le lưỡi nói.

- Nãy giờ tôi đứng im không làm gì nha, vậy mà nó cũng bể nát rồi, cái này…. Ai làm?

Tiểu nhị kia thở phì phì nói.

- Ai làm, cậu làm, tôi nói không cho cậu chạm vào, nhất định là vừa rồi cậu không để nó ngay ngắn, sư phó, hôm nay không thể thả cậu ta đi, bình sứ này ngài từng nói qua, giá trị liên thành mà…

Ông già lại không để ý, đạm nhiên cười, nói.

- Thôi, chuyện này không thể trách cậu ta được, ngày hôm nay tôi cũng đã biết, bình sứ này ngày hôm nay có tai ách bể nát, cho nên mới đem nó dịch từ bên ngoài vào tới bên trong, nhưng không nghĩ tới, lại vẫn khó thoát khỏi vận mệnh.

Tiểu nhị kia không hé răng, nhưng vẫn cứ trừng mắt nhìn Mặc Tiểu Bạch, tôi mơ hồ, quay đầu nhìn Nam Cung Phi Yến, nàng lại mang thần thái tự nhiên, cười nói.

- Lão nhân gia thần toán vô song, đã nói khẳng định không sai, việc trên thế gian này, thường thường đều có định số, đây là cũng là chuyện không ai thay đổi được.

Ông già chưa nói cái gì, chỉ phân phó với tiểu nhị.

- Đi thu thập mảnh vỡ kia một chút, vứt bỏ đi.

- Vứt bỏ…… Sư phó, kia chính là bình Vu Sơn Vân Vũ đó…

Tiểu nhị kinh ngạc nói.

- Cái gì mà bình Vu Sơn Vân Vũ nữa, hiện tại cũng chỉ là một đống mảnh nhỏ, lưu lại cũng vô dụng, bỏ đi thì đáng tiếc, không bằng bỏ đi, miễn cho nhìn thấy mà đau lòng, con nhớ kỹ, mọi vật trên thế gian, vô luận đã từng lóng lánh huy hoàng như thế nào, nhưng cũng sẽ có một ngày ngã xuống bụi bậm, quăng ngã thành mảnh nhỏ là lúc nó không đáng một đồng.

Ông già nói ngầm có ý triết lý, tiểu nhị ngẩn người, như có điều ngộ ra mà gật đầu, liền xoay người đi thu thập.

Tôi nhíu nhíu mày, ông già này cho người ta cảm giác luôn như có mây mù dày đặc che phủ, tôi nhìn về phía Nam Cung Phi Yến, quăng cho nàng một ánh mắt trưng cầu ý kiến, ý tứ là kế tiếp phải làm sao bây giờ, nàng lại hơi gật đầu với tôi, dùng khẩu hình nói cho tôi.

- Trực tiếp hỏi.

Tôi lập tức hiểu ý, có một tầng quan hệ này của nàng liền dễ làm, vì thế quay đầu hỏi ông già kia nói.

- Lão tiên sinh, thứ này, kỳ thật tôi lưu trữ cũng vô dụng, đưa ông cũng hoàn toàn có thể, huống chi ông vốn vì muốn tốt cho tôi, nhưng là, chuyện này đối với tôi có quan hệ trọng đại, tôi không có khả năng đem thứ này để lại đây cho ông được, để rồi chính mình tỏ ra không liên can gì, cho nên, chỉ cần lão tiên sinh có thể giúp tôi chuyện này, cung cấp một ít manh mối cho tôi, tỷ như người đánh lén đoạt bảo đêm qua, bây giờ đang ẩn thân ở nơi nào, như vậy thì thứ này cũng trở nên vô dụng với tôi, tôi nguyện ý hai tay dâng lên.

Tôi nói những lời này, tuy rằng uyển chuyển, nhưng hàm nghĩa trong đó lại gọn gàng dứt khoát, chính là rõ ràng nói cho ông ta nghe, chỉ cần ông giúp đỡ tôi tìm được Miêu Nô kia, tôi sẽ đưa cái gì mà Luyện Hồn Đỉnh này cho ông, nếu không, hết thảy không cần bàn nữa.

Ánh mắt ông già nhìn về hư không phía trước, nhất thời không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ cái gì, vì thế tôi cũng không hé răng, dứt khoát lui ra phía sau một bước, ở bên cạnh lẳng lặng chờ, tôi biết, là ông ta đang tự hỏi.

Thật lâu sau, ông ta mới chậm rãi thu ánh mắt trở về, khóe mắt phảng phất có tinh quang hiện lên, ngay sau đó liền nheo đôi mắt, nhìn xem ba người chúng tôi, xua tay nói.

- Thôi cũng được, một khi đã như vậy, các cậu cùng tôi tới đây.

Trong lòng tôi mừng thầm, ông ta nói như vậy, hẳn là đồng ý.

Vì thế ba người chúng tôi liền đi theo ông già cùng nhau vào hậu đường, tiểu nhị kia vẻ mặt không tình nguyện thu thập mảnh vỡ bình sứ, nhìn chúng tôi vào nội đường, chỉ phải nhéo nhéo cái mũi, đứng ở bên ngoài.

Mặc Tiểu Bạch đi ngang qua bên cạnh cậu ta thì cười hì hì, còn vứt cho cậu ta một cái liếc mắt đưa tình, tôi tức khắc nổi da gà, đây là muốn quậy kiểu gì vậy?

Tiểu nhị kia trợn trắng mắt không để ý đến cậu ta nữa, làm bộ như chưa từng nhìn thấy gì.

Ba người chúng tôi đi qua một đoạn đường không dài thì tới hậu đường, đây là một gian phòng khách tiêu chuẩn, ở giữa là một cái bàn bát tiên, hai sườn có ghế bành, ông già tiếp đón chúng tôi ngồi xuống, lại kêu người đi pha trà, lúc này mới không vội không chậm nói chuyện với chúng tôi.

Ông già nói, ý đồ chúng tôi khi đến đây, ông ta đã sớm biết được, mà muốn tìm cái Miêu Nô kia, cũng đều không phải là việc khó khăn gì, chẳng qua chuyện này liên lụy rất nhiều, ông ta hy vọng chúng tôi có thể kịp thời bứt ra, bởi vì chuyện này ngay cả ông ta cũng không muốn quản nhiều.

Cái này trên cơ bản chính là đang nhiều lời, mặc kệ ông ta nói cái gì, tôi đã sớm đã hạ quyết tâm quản chắc chuyện này rồi, bởi vì đây không chỉ là trách nhiệm của cấm kỵ sư, cũng là con đường mà tôi cần phải đi, bởi vì chỉ khi nào tôi trở thành một người cấm kỵ sư đủ tư cách, mới có năng lực cùng khả năng phá giải nguyền rủa của gia tộc, nếu tôi gặp được sự tình gì cũng lùi bước, đều không đi quản, an nhàn thì thật ra có an nhàn thật, nhưng mà vài năm sau, chờ đợi tôi chỉ có nguyền rủa buông xuống.

Ông già không nói gì, yên lặng uống ngụm trà, bỗng nhiên lấy ra một đồng tiền từ trong lòng, để ở trên bàn, tôi tập trung nhìn vào, tức khắc kinh ngạc, cái này thế mà là một đồng Yếm thắng tiền.

Tôi ngẩng đầu hỏi ông già, Yếm thắng tiền này đến tột cùng là chuyện như thế nào? Ông già thở dài nói, đây là nguyên nhân tôi không muốn cuốn vào trong đó, cũng là nguyên nhân tôi không cho cậu xen vào việc người khác, bởi vì, đây là một hồi săn giết quy mô lớn…

Săn giết quy mô lớn?

Tôi lại một lần nghe được cái chữ này, nhớ hồi còn ở Đông Hồ, tôi rõ ràng đã nghe Y Thắng nói qua, lần đó cậu ta nói với tôi, đây là một hồi trò chơi tử vong.

Lần này ông già không để tôi đợi lâu, cũng không có thừa nước đục thả câu, ông ta nói, đây là một hồi săn giết quy mô lớn giữa Yếm thắng sư, cho dù sinh tử thắng thua, đều là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với người khác hết, mà bọn họ hành động tất cả đều cùng chung mục đích: Thu thập đồng tiền.

Ông ta nói, Yếm thắng sư là một cái chức nghiệp cực kỳ đặc thù, vào lúc ban đầu, cũng không có xưng hô bằng Yếm thắng sư, những cái người tu luyện Yếm thắng thuật, phần lớn cũng chỉ là một ít thợ thủ công dân gian, hoặc là một ít Vu sư tâm thuật bất chính, nhưng không biết từ khi nào, trong cái ngành này nhảy ra một tuyệt thế thiên tài, cũng không biết cậu ta dùng phương pháp gì, vậy mà có thể triệu tập tất cả truyền nhân của Yếm thắng thuật trên thế gian lại với nhau, thành lập một tổ chức, cũng tự xưng là Yếm thắng sư.

Ước nguyện ban đầu khi thành lập tổ chức Yếm thắng sư này, lại là ý định tốt, bởi vì phàm là người gia nhập tổ chức Yếm thắng sư, đều có thể học tập Yếm thắng thuật cao cấp, nhưng lại cấm làm ác, chỉ cho phép dùng năng lực chính mình, tạo phúc cho thế nhân, cho nên, cũng có thể coi đây là một tổ chức chính phái.

Nhưng làm cho người ta không nói được lời nào chính là, cái Yếm thắng thuật này cũng không giống các chủng loại pháp thuật khác, có thể dựa vào một lòng hỉ ác mà đi, đừng quên, Yếm thắng thuật vốn là thoát thai từ Thiên Thư Lỗ Ban, mà đại đa số người học tập Yếm thắng thuật, cũng không phải thật sự học từ Thiên Thư Lỗ Ban, nội dung bọn họ học tập tuy rằng cũng có chỗ huyền diệu, nhưng trong đó lại có một cái quy củ, rất là đòi mạng.

Đó chính là, học tập Yếm thắng thuật, cần thiết hại người.

Cuốn Thiên Thư Lỗ Ban phiên bản thay đổi kia, mặc kệ là phiên bản gì, trên đó đều sẽ có mấy câu nói giống như vầy: Nhìn thư không học, đoạn tử tuyệt tôn. Xem hiểu không học, đoạn tử tuyệt tôn. Học không hại người, đoạn tử tuyệt tôn.

Nói cách khác, phàm là người học Yếm thắng thuật, nhất định phải hại người, nếu không sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.

Cái quy củ này thật làm cho người ta nhức trứng, nhưng khi đó Thiên Thư Lỗ Ban phiên bản gốc đã sớm đã thất truyền, những người học tập Yếm thắng thuật trên thế giới, cơ hồ không có hoàn toàn không hại người, ai không sợ đoạn tử tuyệt tôn chứ.

Nhưng bởi vậy, người sáng lập tổ chức Yếm thắng thuật kia cũng đã uổng phí một phen khổ tâm rồi, bởi vì mấy người cùng lăn lộn chung với hắn ta cũng sợ đoạn tử tuyệt tôn, vì thế, sau khi tổ chức này làm rất nhiều chuyện tốt, chậm rãi, lại có người nhịn không được, bắt đầu hại người……

Trên thực tế, đây cũng là một loại bản tính ti tiện của con người mà thôi, rốt cuộc có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không, cái này cũng không đáng nói, chủ yếu là hại người, có thể mang đến lợi ích rất lớn cho bản thân mình. Tỷ như nói thấy ai không vừa mắt, hại người đó, thấy ai có tiền, hại luôn, nếu là có người tiêu tiền thuê để đi hại người, vậy càng tốt, không hại sao mà được.

Vì thế, đội ngũ Yếm thắng sư này đã tốt xấu lẫn lộn, chướng khí mù mịt lên, dù cho trong đó có một ít nhân sĩ chính nghĩa, muốn thay đổi hình tượng cùng thanh danh của Yếm thắng sư trong mắt thế nhân, nhưng cũng chỉ có thể bó tay bất lực.

Chậm rãi dần, tổ chức này xuất hiện tình huống phân hoá, bên trong thế lực sinh ra rất nhiều tiểu nhân, mấy người đó tự làm theo ý mình, hành sự chỉ vì lợi ích của riêng bản thân, đã hoàn toàn quên mất ước nguyện ban đầu cùng bổn ý khi sáng lập tổ chức lúc đầu.

Sau đó người sáng lập tổ chức Yếm thắng sư đau đớn hạ quyết tâm, vì hoàn toàn chỉnh đốn đội ngũ Yếm thắng sư, hạ lệnh săn giết, đồng thời phong ấn bí thuật cao cấp của Yếm thắng sư, kêu gọi nhóm Yếm thắng sư chính nghĩa săn giết Yếm thắng sư tà ác, cũng lập ra quy tắc, phàm là tập hợp đủ một trăm đồng Yếm thắng tiền, sẽ có thể đạt được bí kỹ tối cao của tổ chức Yếm thắng sư, đứng ở đỉnh cao của Yếm thắng sư, ý đồ muốn dùng lần này để sửa sang lại nội bộ bên trong.

Nhưng là lúc này, chính nghĩa cùng tà ác cơ hồ đã không có phân giới tuyến gì nữa, đặc biệt khi lệnh săn giết vừa được ban ra, toàn bộ Yếm thắng sư đều điên cuồng, bởi vì đều có suy nghĩ có thể có được bí thuật tối cao của tổ chức, mà đây cũng là nguyên do chân chính để cho bọn họ gia nhập vào tổ chức, cho nên, mỗi người đều nói chính mình là chính nghĩa, các nhóm Yếm thắng sư công kích lẫn nhau, giết chóc, không từ thủ đoạn, lấy việc cướp Yếm thắng tiền của đối phương làm mục đích cuối cùng.

Trong lúc nhất thời, đại loạn xảy ra, mỗi một ngày đều có Yếm thắng sư bị người giết chết, cướp đi Yếm thắng tiền, nhưng Yếm thắng sư giết chết người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giết chết, mỗi người cơ hồ đều ăn bữa hôm lo bữa mai, lo lắng đề phòng ngày này qua ngày nọ.

Lúc này, người sáng lập tổ chức Yếm thắng sư, mới ý thức được sai lầm của chính mình cũng đã không còn kịp rồi, bất đắc dĩ người đó chỉ đành phải bế tử quan, công bố tổ sư bí kỹ ở trên người mình, sau đó sửa chữa săn giết lệnh, sửa lại thành mỗi mười năm một lần, quy củ vẫn không đổi, vẫn cứ là người gom đủ một trăm đồng Yếm thắng tiền sẽ thắng, sau đó liền có thể đi vào chỗ người này bế tử quan, lấy đi tổ sư bí kỹ, nếu có người vi phạm quy củ, sẽ chịu nguyền rủa đáng sợ nhất trong Yếm thắng thuật.

Cái quy củ này vừa được định ra, tất cả Yếm thắng sư đều không thể không tuân thủ, bởi vì một là bọn họ cũng dần dần ý thức được, cứ giết chóc như thế mãi, đến cuối cùng chỉ sợ một người đều sống không nổi, cái này đã không phải săn giết, mà là tàn sát.

Hai là vị sáng lập ra tổ chức Yếm thắng sư tổ này, bản thân chính là một vị Yếm thắng sư phi thường lợi hại, mọi người tuy rằng làm xằng làm bậy, nhưng không ai dám xúc phạm nguyền rủa mà kẻ này đưa ra, bởi vậy, lệnh săn giết mười năm một lần này cứ thế được trường kỳ chấp hành xuống.

Chẳng qua, này cũng không biết đi qua bao nhiêu năm, lại trước sau đều không có người nào có thể thuận lợi được đến một trăm đồng Yếm thắng tiền, bởi vậy, tổ sư bí kỹ trong truyền thuyết kia cũng trở thành một cái điều khó hiểu chưa ai thấy được mà thôi.

Mà cái này chính là ngọn nguồn của việc săn giết quy mô lớn.

 

0.08701 sec| 2443.031 kb