Hay là cái Miêu Nô kia, có quan hệ gì cùng cái cửa hàng cổ quái này sao?

Nhưng nếu là nói như vậy, vì cái gì tới nơi này rồi thì khí vị liền không còn nữa?

Tôi ngẩng đầu nhìn, cửa lớn cửa hàng này đóng chặt, cửa lạnh lẽo, một chút bộ dáng buôn bán đều không có, hồi tưởng lại chuyện trải qua ngày hôm trước, không khỏi nhíu mày, hỏi Mặc Tiểu Bạch.

- Cậu xác định đến nơi đây liền không có dấu vết nữa?

- Đã không có, liền một tia dấu vết đều không có.

Mặc Tiểu Bạch khẳng định nói.

Tôi cúi đầu suy tư, nếu nói cái Miêu Nô kia thật sự tới nơi này liền mất tích, như vậy, hơn phân nửa có quan hệ cùng cửa hàng này.

Nam Cung Phi Yến cũng nhìn ra điểm kỳ quặc, nói với tôi.

- Còn do dự cái gì, vào xem chẳng phải sẽ biết ngay sao.

Tôi lắc đầu nói.

- Xem là phải xem, có điều, cần có chút sách lược...

Vì thế, tôi tiến lên đẩy cửa, đi đầu vào cửa hàng đồ cổ này, hai chữ “luân hồi” ở phía trên quầy thật sự rất bắt mắt, Nam Cung Phi Yến vừa tiến đến liền theo dõi, đầy mặt nghi hoặc đứng cẩn thận đoan trang đứng ở nơi đó.

Trên quầy hàng, vẫn là cái người tiểu nhị kia, tôi đi qua, cười nói với cậu ta.

- Lại gặp mặt ha.

Cậu ta lại không kiêu ngạo không siểm nịnh mang theo một nụ cười nghề nghiệp, gật đầu nói.

- Hoan nghênh khách nhân quang lâm, không biết lần này có sinh ý gì để chiếu cố chúng tôi không?

Xem vẻ mặt của cậu ta, dường như không quen biết tôi, tôi hơi có chút xấu hổ, tùy tay lấy ra hắc mộc đỉnh đêm qua người áo đen kia làm rơi ra, để lên quầy, nói.

- Vẫn là một kiện đồ cổ, làm phiền cậu nhìn thử xem.

Cậu ta lại cười cười tôi lần nữa, cũng không duỗi tay, chỉ cúi đầu nhìn, sắc mặt lại nháy mắt liền thay đổi.

- Này, đây là thứ gì…

Trên mặt cậu ta tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc không có bình tĩnh thong dong như trước nữa, lời nói cũng không nói nhiều, nhắc lên rèm cửa chạy đến hậu viện, hô lớn.

- Sư phó, sư phó không tốt rồi…

Tôi không khỏi buồn cười, đồng thời cũng âm thầm buồn bực, cầm hắc mộc đỉnh nhìn kỹ xem, trong lòng suy nghĩ, thứ này chẳng lẽ thực đáng sợ?

Kỳ thật hắc mộc đỉnh này, thoạt nhìn cũng thực bình thường, chỉ là toàn thân đen nhánh, nhìn như là chế thành từ gỗ mun, mặt trên có một một cái nắp hình lục lăng, tôi đã từng mở ra xem thử, bên trong trống rỗng, chả có cái gì trong đó.

Chỗ bất đồng duy nhất của hắc mộc đỉnh này chính là âm khí rất nặng nề, cầm ở trên tay, cả người đều mơ hồ có điểm không khỏe, mà cái này còn là tôi cầm, nếu đổi một người khác phỏng chừng căn bản không thể thừa nhận được.

Mặc Tiểu Bạch sớm đã tranh thủ trong chốc lát này mà dạo quanh phòng một lần, lúc này đang ở góc tường sau quầy, bế lên một cái chai sứ Thanh Hoa, nghiêng đầu đang xem, vừa nhìn vừa kêu tôi nói.

- Anh họ, hình như trong cái chai này có người ấy, mau đến xem mau đến xem…

Tôi sửng sốt, trong chai có người? Điều này không phải vô nghĩa sao, cái chai kia còn không cao đến nửa thước, như thế nào sẽ……

Nhưng mà tôi cũng theo bản năng mà đi qua đó, nghĩ thầm nhìn xem rốt cuộc là sao, mới vừa đi ra hai bước, bỗng nhiên tiêu nhị ở phía sau chui ra hô lớn.

- Buông tay, mau buông tay, không thấy trên kia viết, không mua chớ chạm vào sao?

Mặc Tiểu Bạch trừng mắt, nói.

- Ai nói tôi không mua? Mua đồ vật không phải là vừa mắt mình mới mua sao, một cái chai mẻ mà thôi, hừ, cậu cho rằng tôi hiếm lạ hả?

Tiểu nhị kia nói.

- Ngượng ngùng, mấy mặt hàng bên kia, người không duyên không được lộn xộn, lại nói ---- làm sao cậu lại vào được trong quầy hàng này?

Vào trong quầy hàng…… Lúc này tôi này mới chú ý tới, Mặc Tiểu Bạch thật đúng là nhảy từ trong quầy của người ta mà vào đó, không khỏi dở khóc dở cười, vội kêu cậu ta ra ngoài, Mặc Tiểu Bạch thật đúng là nghe lời, trợn mắt nhìn tiểu nhị kia một cái, đặt lại cái chai vào sau quầy hàng, đôi tay nhấn lên quầy một cái, nhảy ra tới.

Tiểu nhị kia còn không thuận theo không buông tha, đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào Mặc Tiểu Bạch nói.

- Cậu, đi ra ngoài, chúng tôi này không chào đón cậu.

Mặc Tiểu Bạch chống nạnh, không cam lòng yếu thế nói.

- Dựa vào đâu tôi phải đi ra ngoài? Nơi này là nhà cậu à? Không phải tôi nói cậu, làm buôn bán mà thiếu tâm nhãn, cửa hàng đồ cổ nên đem tất cả đồ vật bày ra, chứ cứ để ở phía sau quầy, ai có thể thấy đây?

Tiểu nhị kia trừng mắt nói.

- Tôi thích thế, cậu quản được chắc? Cái chai kia là vật báu vô giá, tùy tiện đặt ở phía trước, nếu lỡ có thằng ngốc nào đây chạm vào rồi vỡ thì làm sao bây giờ?

Mặc Tiểu Bạch nhìn như ngốc nghếch, nhưng lại nghe hiểu được những lời này, chỉ vào tiểu nhị kia nói.

- Cậu nói ai là thằng ngốc, cậu nói ai là thằng ngốc?

Tiểu nhị cười hắc hắc.

- Ai sờ soạng cái chai kia thì kẻ đó chính là thằng ngốc.

Mặc Tiểu Bạch sửng sốt, bỗng nhiên cười ha ha lên.

- Ha ha, tốt thôi tốt thôi, nếu cậu nói như vậy, tôi cái gì cũng không nói, hắc hắc, ai sẽ đi chấp nhặt với thằng ngốc bao giờ?

Tiểu nhị há miệng thở dốc, không biết cậu ta có ý gì, tôi thở dài nói.

- Ngu ngốc, cửa hàng này là nhà các cậu, muốn nói sờ soạng cái chai kia nhiều, chỉ sợ cậu sờ nhiều nhất đi?

Tiểu nhị nao nao, bỗng nhiên cười, lắc đầu nói.

- Cậu nói sai rồi, cái chai kia, trừ bỏ sư phó của tôi, trước nay tôi cũng chưa chạm qua.

Lần này đến phiên tôi sững sờ, đang muốn hỏi cậu ta vì cái gì thì rèm cửa hậu đường bỗng nhiên động đậy, ông già tóc bạc ngày đó bỗng nhiên bước ta.

Chỉ thấy khi ông ta ra tới, liền hơi hơi ho khan hai tiếng, tiểu nhị vội lắc mình một bên, kêu một tiếng sư phó, lão giả lắc đầu nói.

- Vì một cái bình hoa, con lại nói thế cùng khách nhân làm cái gì, lại nói, bình hoa kia tuy rằng trân quý, nhưng cũng là một bình hoa nát mà thôi, không cần vì nó lao tâm hao tâm tốn sức.

Khi ông ta thốt ra lời này, vài người chúng tôi đều sửng sốt, tôi theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn bình hoa kia một cái, vừa lúc thấy nó vẫn đứng ở nơi đó, vậy sao mà ông ta lại muốn đạp nát nó cơ chứ?

Tôi không hiểu ra sao, Nam Cung Phi Yến đã đi tới, cười thi lễ với ông già, nói.

- Lão nhân gia, tôi còn nói là ai, có khí phách lớn như vậy, dám dùng hai chữ luân hồi, thì ra là ông mở cửa hàng, nhiều năm không thấy, Phi Yến có lễ.

Tôi tức khắc kinh ngạc, Nam Cung Phi Yến…… vậy mà lại quen biết ông già này?

Lão giả cười ha hả, gật đầu nói.

- Hơn hai mươi năm không thấy, con cũng trưởng thành rồi.

Nam Cung Phi Yến tại trước mặt ông già này, có vẻ có chút câu nệ, ngượng ngùng nói.

- Nếu là biết lão nhân gia ngài ở trong thành, Phi Yến đã sớm tới bái vọng, năm đó chịu ơn huệ của ngài, Phi Yến chưa bao giờ dám quên, vẫn luôn nghĩ gặp mặt bái tạ, nhưng lại bất hạnh không có cơ hội, hôm nay…

Ông già cắt ngang lời nàng, nhàn nhạt nói.

- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến, nếu nhìn thấy lệnh đường, thay tôi thăm hỏi một chút.

Nam Cung Phi Yến liên tục gật đầu, một bộ dáng thật ngoan ngoãn, nói.

- Đó là nhất định, mẹ con cũng thường dặn dò, nhìn thấy lão tiên sinh, nhất định phải bái tạ nhiều hơn.

Ông già phất tay nói.

- Không sao không sao, bất quá tôi cũng rất tò mò, vị tiểu huynh đệ này, hôm nay lại mang đến thứ gì, vậy mà có thể làm tiểu nhị quán tôi giật mình đến thế?

Đề tài rốt cuộc lại đã trở lại, tôi vội lại lấy ra hắc mộc đỉnh lần nữa, nhưng bởi vì chuyện của Nam Cung Phi Yến, cho nên thái độ của tôi đối với ông già này khác hẳn với trước đây, cũng cung kính nói.

- Chính là cái thứ đồ chơi này, trong lúc vô ý vãn bối có được nó, người ngoài mắt thường phàm thai, không thể nào giám định, tôi cân nhắc, cũng chỉ còn lão nhân gia ngài có thể nhận được.

Ông già đó lại cười ha ha rồi nói.

- Như thế nào, mấy lời của tôi nói lần trước ứng nghiệm rồi hả?

Tôi sửng sốt.

- Lần trước, nói cái gì?

Ông già liếc mắt nhìn tôi đầy thâm ý, nói.

- Là cái yếm thắng tiền kia đấy, nói vậy, cậu đã lĩnh giáo lợi hại rồi? Nhưng cậu có thể bình yên vượt qua tai kiếp, cũng là rất lợi hại.

Tôi lúc này mới nhớ tới lần trước ông ta có nói, không khỏi cũng âm thầm bội phục, ông ta nói yếm thắng tiền kia sẽ mang đến cho tôi mầm tai hoạ, kết quả không ra một ngày, liền thật sự đã xảy ra chuyện, ba người mặc áo đen, cộng thêm một cái Miêu Nô, cùng nhau tìm tới cửa, nếu không phải tôi dọn tới gần Phúc Duyên Trai, lại có người hỗ trợ, chỉ sợ đã sớm đã xảy ra chuyện.

- Ha hả, lão tiên sinh nói không sai, cho nên, sau khi tôi có được hắc mộc đỉnh này, liền trước tiên tới nơi này, hy vọng lão tiên sinh có thể lại lần nữa chỉ điểm, đa tạ.

Tôi nói rất cung kính, lúc này ông già mới gật gật đầu, cúi đầu nhìn hắc mộc đỉnh tôi vừa lấy ra, cũng là hơi chau mày, liếc mắt nhìn tôi một cái nói.

- Đây là trấn vật của yếm thắng sư, chẳng lẽ, cậu đã làm gì chủ nhân của hắc mộc đỉnh này rồi…

Tôi vội nói.

- Thứ này chỉ là tôi nhặt được mà thôi, tuy rằng đích xác có người tới tìm tôi gây phiền toái, nhưng tôi cái gì cũng chưa làm, chỉ là trời xui đất khiến đem bọn họ đuổi đi mà thôi, đến nỗi lai lịch cái hắc mộc đỉnh này, tôi cũng không biết chút nào, nhưng mà, yếm thắng sư là cái gì vậy?

Mấy ngày nay, tôi đã nghe qua câu yếm thắng sư này vài lần, nhưng đến tột cùng là có ý tứ gì, tôi lại một chút cũng không rõ, chẳng lẽ, là người triển khai yếm thắng thuật hay sao? Nhưng mà xem hành vi của bọn họ, có nhiều chỗ không giống lắm.

Ông già không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắc mộc đỉnh, lắc đầu nói.

- Thứ này cũng không phải cái hắc mộc đỉnh gì, vật ấy gọi là cửu chuyển Luyện Hồn Đỉnh, là một loại pháp khí rất tà ác, chuyên môn dùng để luyện hóa hồn phách con người, lại chế thành ác sát, cũng thông qua không chế ác sát, đạt tới mục đích hại người của đám người kia. Trong đó ẩn chứa oán sát khí rất nặng nề, hơi có chút vô ý, liền sẽ bị thứ này ảnh hưởng tâm trí. Hơn nữa cùng yếm thắng tiền tương đồng, thứ này, cũng có người mơ ước hồi lâu, nếu là cậu mang ở trên người, có thể nói, đối với cậu là đại đại bất lợi, theo tôi thấy, không bằng cậu đem thứ này lưu lại đi.

Tôi nghe mà âm thầm kinh hãi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không nói được câu nào, phương diện giám định vật phẩm của ông già này rất tốt, thật là rất lợi hại, nhưng mà sao ông ta cứ khuyên tôi bỏ đồ lại ở chỗ ông ta không vậy chứ?

Nhưng tôi lại không nhúc nhích, cũng không tiếp lời ông ta, bởi vì vừa rồi ông ta có nói một câu, đã bị tôi bắt được, ông ta nói, thứ này, có người mơ ước hồi lâu.

Người kia, sẽ là ai? Là Miêu Nô, hay là người ở sau lưng hắn ta?

Ha hả, tôi không khỏi cười thầm, muốn nói có người mơ ước hồi lâu, theo tôi thấy, rất có khả năng chính là cái ông già này.

Nhưng mà ngữ khí của tôi vẫn cũng kính như cũ, nói.

- Nếu như vậy, lão tiên sinh ngài lại nhìn xem giùm tôi, rốt cuộc sẽ là người nào mơ ước mấy thứ này đây?

Ánh mắt ông già vừa động, lại nheo lại mắt, chậm rãi nói.

- Người này, trời biết đất biết, nhưng cậu không biết, tôi cũng không biết, tôi cũng từng suy tính qua, nhưng lại là một mảnh mông lung, cho nên tôi mới suy nghĩ, mấy thứ này, đích xác không thích hợp đặt ở chỗ của cậu, bởi vì nếu một khi người sau màn hiện thân, tuyệt đối không phải cậu có thể ứng phó được.

Vậy mà ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, biến đổi lời nói muốn tôi lưu đồ ở lại đây, tôi không khỏi tức giận trong lòng, tôi chỉ có chút manh mối này thôi, đều là mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm mới có được, dựa vào đâu mà đưa cho ông?

Tôi đang định tìm cái lý do từ chối, đồng thời lại nghĩ vài câu che đậy với ông ta, lại vào lúc này, đột nhiên trên mặt Mặc Tiểu Bạch tràn đầy kinh hoảng, chỉ vào bên cạnh quầy, há to miệng.

Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy cái bình sứ Thanh Hoa vừa rồi bỗng nhiên không hề bị gì mà hơi hơi lay động một chút, ngay sau đó nó đã rớt khỏi bàn….

 

0.09329 sec| 2448.359 kb