Mặc Tiểu Bạch cùng chúng tôi, dưới con mắt trợn trừng của người kia mà nghênh ngang rời khỏi nhà ma.

Tôi liên tiếp quay đầu lại, nhìn người nọ sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt rối rắm, không khỏi bật cười nói.

- Cậu ta sẽ không thật sự đi giả quỷ chứ?

Mặc Tiểu Bạch nói.

- Mặc kệ nó, đó là giám đốc của chúng tôi, không có việc gì mà cứ thích trừ liền của tôi, lúc này để cho cậu ta cũng nếm thử mùi vị giả quỷ rồi bị người đánh đi!

Nam Cung Phi Yến cười nói.

- Nếu không, bây giờ tôi đi bắt một con quỷ tới đây, bỏ vào đó hù dọa người có được không?

Tôi bị dọa vội xua tay.

- Chị đừng có mà làm bừa, nhà ma mà có quỷ thật ở trong đó hả, chị tính hù chết bao nhiêu người cho vừa lòng.

Mặc Tiểu Bạch lại nói.

- Không phải vậy, tôi nói này anh họ à, hiện tại mọi người người đều rảnh rỗi đến nhàm chán, liều mạng muốn tìm kích thích, hơn nữa chẳng phân biệt thật giả, cậu đừng nhìn tôi chỉ là một con quỷ giả, nhưng nếu cậu thả quỷ thật vào trong đó, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ cho rằng là giả.

Cậu ta nói chuyện vẫn luôn lộn xộn, nhưng mấy câu nói vừa rồi vẫn nói rất đúng, bây giờ mọi người không phải đều là như thế hay sao, thật giả chẳng phân biệt, người quỷ không phân biệt được nốt.

Kế tiếp, dưới sự kiến nghị của Mặc Tiểu Bạch, chúng tôi cùng nhau đi tới chỗ ngày hôm qua Miêu nô kia từng xuất hiện, sau đó Mặc Tiểu Bạch liền đi qua đi lại ở nơi đó, cứ dí mũi vào trong vách tường mà đánh hơi loạn xạ.

Nam Cung Phi Yến không hiểu ra sao, tôi thì có vẻ mặt nghi hoặc, gia hỏa này cứ duỗi cổ tìm ở góc tường mà đánh hơi, đây là muốn làm gì?

Nhìn hành động quái dị của Mặc Tiểu Bạch, tôi đột nhiên có hơi lo lắng, cậu ta không phải là đang tìm chỗ đi tiểu chứ?

Bỗng nhiên, khi Mặc Tiểu Bạch đi đến một chỗ thì đứng lại, dùng mũi ra sức hít vài cái, bước chân nhanh hơn, đi dọc theo chân tường về phía trước, mặt lộ vẻ vui mừng nói.

- Tìm được rồi, cô ta thoát từ đường này!

Tôi tức khắc kinh ngạc vội chạy tới, cũng học bộ dáng của cậu ta ngửi thử một phen, nhưng lại cái gì cũng không ngửi được, nghi hoặc nói.

- Làm sao cậu biết cô ta chạy thoát từ nơi này?

Mặc Tiểu Bạch đắc ý nói:.

- Hắc hắc, cái này gọi là thiên phú, kỳ thật tôi cũng không biết vì sao, nhưng mà tôi có thể đoán được, trong không khí nơi này có mùi vị của Miêu nô kia.

A, thì ra bản lĩnh truy tung tìm người của cậu ta chính là ngửi mùi hả?

Tôi bất lực nói.

- Vậy ngày hôm cậu tìm tới nơi này, chính là ngửi mùi của ai vậy? Là của tôi, hay là Tiệp Dư?

Cậu ta bĩu môi nói.

- Vốn là muốn ngửi mùi của Tiệp Dư cơ, kết quả bị mùi của cậu bao trùm, không có biện pháp khác cho nên ngày hôm qua tôi liền trực tiếp tìm cậu.

Bao trùm…… Tôi lại lần nữa cảm thấy khó thở, cái gì gọi là bao trùm?

Mặc Tiểu Bạch nói thẳng không cố kỵ.

- Cậu nói một chút thử xem bao lâu rồi cậu không tắm rửa?

Ách…… Tôi hoàn toàn không nói được lời nào nữa. Giống như, thật là có chút thời gian không tắm rửa……

Tôi phát điên nói.

- Không cần để ý những chi tiết này, hiện tại nhiệm vụ của cậu là, tìm mèo!

Nam Cung Phi Yến cũng dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cậu ta, Mặc Tiểu Bạch cười hắc hắc, lúc này mới không nói gì tiếp, quay đầu, bắt đầu chuyên tâm tìm mèo.

Đương nhiên, phương thức cậu ta tìm mèo, chính là ngửi dọc theo chân tường, một đường ngửi thẳng xuống.

Hai chúng tôi đành phải đi theo phía sau cậu ta, không dám thở mạnh cái nào, sợ phá hủy một bộ phận khí vị nào đó trong không khí.

Mặc Tiểu Bạch vừa ngửi vừa đi, thật mau liền ra khỏi đường phố nơi này, lại đi ra khỏi khu phá bỏ và di dời, đi tới trên đường cái.

Không thể không thừa nhận, cậu ta rất lợi hại, hoặc là nói, thực biến thái, mang theo chúng tôi ở trên phố vòng tới vòng lui, đi đi dừng dừng, mấy người đi trên đường đều nhìn cậu ta với vẻ mặt kỳ quái, còn có người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ta, cậu ta lại dường như không phát hiện, cũng mặc kệ phía trước là địa phương nào, bộ dáng chuyên chú kia, giống như một chú cảnh khuyển…

Ước chừng đi ra vài con phố, tựa hồ cũng chưa gặp được cái trở ngại nào, lòng tôi âm thầm cao hứng, nhưng lại vào lúc này, bước chân Mặc Tiểu Bạch đột nhiên tạm dừng.

Cùng lúc đó, liền nghe phía trước truyền đến một thanh âm.

- Đậu hủ thúi, đậu hủ thúi mới ra lò đây…

Ngay sau đó trong không khí tràn tới một mùi đậu hủ thúi nồng nàn.

Tôi nhất thời bất lực, nhìn lại Mặc Tiểu Bạch, mày cậu ta nhíu muốn dính lại với nhau rồi, nói thầm câu.

- Mẹ nó…

Đây thật là người tính không bằng trời tính, không thể tưởng tượng được chúng tôi thật vất vả tìm ra mấy con phố, cư nhiên bị một nồi đậu hủ thúi phá đám, tôi cùng Nam Cung Phi Yến liếc nhau, yên lặng lắc đầu, đều là có chút uể oải cùng thất vọng.

Tôi đang muốn kêu Mặc Tiểu Bạch không cần miễn cưỡng, lần này thất bại, liền chờ lần tiếp theo, hoặc là lại tìm biện pháp khác, không nghĩ tới Mặc Tiểu Bạch lại đi qua đó, một lóng tay chỉ vào trong nồi đậu hủ thúi, nói với ông chủ bán đậu hủ thúi.

- Cái mớ đậu hủ thúi này của ông nếu mà mua hết thì bao nhiêu tiền?

Ông chủ kia sửng sốt, nhìn cậu ta nói.

- Ách, đại khái, đại khái không đến 400 đồng tiền…

Mặc Tiểu Bạch quay đầu lại hỏi tôi.

- Anh họ, cậu có tiền không?

Tôi cũng ngốc, thuận miệng nói.

- Có 300 đồng.

Cậu ta duỗi tay về phía tôi.

- Lấy ra đây đi.

Sau đó quay đầu lại nói với ông chủ quán.

- 300 đồng tiền, tôi bao quán, bây giờ ông có thể lập tức dọn quán mà về nhà ngủ đi được không?

Chủ quán trợn tròn mắt, sửng sốt nửa ngày, cho đến khi Mặc Tiểu Bạch nhét 300 đồng của tôi vào trong tay ông ta, ông ta mới phản ứng lại, tin đây là sự thật, hoảng hốt không ngừng liên tục gật đầu nói.

- Được được được, tôi đây múc ra hết cho cậu.

Mặc Tiểu Bạch lại lắc đầu nói.

- Không cần, bây giờ ông không cần phải đưa cho tôi đâu, cứ để đó cho tôi là được, không phải mỗi ngày ông đều mở quán ở đây sao, chờ tôi ngày nào đó có rảnh, tôi liền tới ăn một bữa no nê, chỉ cần ông đừng quên là được.

Ông chủ quán nhếch miệng cười.

- Thành giao, dù sao 300 đồng tiền, đều là cậu tiêu phí…

Mặc Tiểu Bạch bẹp bẹp miệng, mắt trông mong nhìn nhìn miếng đậu hủ thúi béo ngậy kia, bộ dáng rất muốn ăn, nhưng vẫn kìm chế được, phất tay nói.

- Được được, ông dọn quán đi…

Ông chủ quán tiếp nhận tiền, đôi mắt đều cười đến cong tít, liên tục nói.

- Được được, tôi đây liền thu quán, tôi mỗi ngày đều bày quán ở chỗ này, nếu là cậu muốn ăn, tùy thời đều có thể tới, cậu yên tâm, tôi bảo đảm không quỵt nợ.

Nói xong, ông ta liền đẩy xe, vội vã chạy, dường như sợ Mặc Tiểu Bạch hối hận.

Kỳ thật, nói là thu dọn gian hàng chỉ đơn giản là đổi chỗ khác bày quán mà thôi, hoặc là, đợi lát nữa chúng tôi đi rồi, ông ta liền sẽ trở về.

Đương nhiên, khi đó, chúng tôi đã đạt được mục đích.

Nhưng mà bây giờ vẫn còn phải xem bản lĩnh của Mặc Tiểu Bạch.

Tôi nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bạch, vỗ vỗ cậu ta nói.

- Huynh đệ, phải xem cậu rồi.

Mặc Tiểu Bạch nhìn ông chủ quán kia đi xa, thở sâu, yên lặng nhắm hai mắt lại, đồng thời, cánh mũi không ngừng mấp máy …

Tôi lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, lẳng lặng nhìn cậu ta thi triển cuồng ngửi đại pháp……

Ước chừng qua ba phút, Mặc Tiểu Bạch đột nhiên mở to mắt, duỗi tay chỉ về phía bên cạnh, quát.

- Tìm được rồi!

Dứt lời, cậu ta cũng không quay đầu lại, tiếp tục một đường cuồng ngửi, đi nhanh về phía trước, thật giống như đột nhiên phát hiện cái manh mối gì quan trọng lắm.

Tôi cùng Nam Cung Phi Yến vui mừng khôn xiết, không thể tưởng được thật đúng là cậu ta tìm được rồi, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được, có thể ngửi ra được mùi vị khác từ trong không khí đang còn vương vấn mùi đậu hủ thúi kia, tìm được một tia mùi vị của ban đêm hôm qua, cái tên này còn là con người hả.

Trong lòng tôi bỗng nhiên vừa động, Mặc Tiểu Bạch, không phải là cái cẩu yêu chứ?

Nhưng mà giờ này khắc này, mặc kệ cậu ta là người là yêu, hay là nhân yêu, có thể tìm được Miêu Nô là được a.

Rất nhanh chúng tôi liền đi theo Mặc Tiểu Bạch đi ra rất xa, mà tôi kỳ thật là một kẻ mù đường, cũng không mấy quen thuộc với thành phố này, chỉ mới vòng vo có một hồi mà tôi đã thấy choáng váng đầu óc, Nam Cung Phi Yến cũng là vẻ mặt mê hoặc, trước sau lôi kéo tôi, không nhanh không chậm đi theo phía sau Mặc Tiểu Bạch.

Cứ như vậy, ba người chúng tôi đi đi dừng dừng, lại qua hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên nhìn lại thấy sửng sốt, trong lúc không hay biết gì hết mà chúng tôi đã đi tới cầu vượt thành nam.

Mang theo tâm trạng nghi hoặc, tôi lại đi theo Mặc Tiểu Bạch đi một hồi nữa, dần dần đi tới Nghênh Tiên Lộ, thị trường đồ cổ.

Tôi rốt cuộc nhịn không được, tiến lên gọi lại cậu ta nói.

- Tiểu Bạch, cậu xác định cậu không có ngửi sai chứ, cái Miêu nô kia đi tới nơi này sao?

Mặc Tiểu Bạch cũng không quay đầu lại nói.

- Đừng ngắt lời, khí vị tới nơi này đã càng lúc càng mờ nhạt, giống như sắp tan hết rồi.

Trong lòng tôi cả kinh, vội ngậm miệng, quay đầu lại nhìn thử Nam Cung Phi Yến, nhỏ giọng hỏi.

- Khí vị sắp tan hết, điều này có nghĩa là gì?

Nam Cung Phi Yến nhíu nhíu mày, nói.

- Khí vị sắp tan hết, này một là nói, Miêu nô tới nơi này rồi lại đột nhiên mất tích, hai là, Miêu nô tới nơi này, hẳn là cũng đã khôi phục trạng thái bình thường.

Mất tích? Khôi phục trạng thái bình thường?

Tôi càng nghe càng hồ đồ, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn không bắt được trọng điểm, vì thế lắc lắc đầu, chỉ phải tiếp tục đi theo về phía trước.

Chỉ mong, Mặc Tiểu Bạch có thể cho chúng tôi thêm một lần kinh hỉ nữa.

Mặc Tiểu Bạch vừa mới bị tôi cắt ngang, đứng ở đầu phố tạm dừng một lát, bỗng nhiên xoay người, cất bước vào đồ cổ thị trường.

Tôi bất động thanh sắc, yên lặng đi theo, Mặc Tiểu Bạch ở phía trước đi tới đi lui, nện bước dần dần thong thả xuống, nhìn xung quanh khắp nơi, cau mày, bộ dáng như đang gặp khó khăn.

Tôi không hé răng, cũng không thúc giục cậu ta, cứ đứng ở đằng sau chờ, một lát sau, cậu ta bỗng nhiên bước đi nhanh hơn, lại quẹo vào một ngõ nhỏ khác.

Lúc này đây, trong lòng tôi nhảy dựng, bởi vì phương hướng cậu ta đi, đúng là m thị.

Một ý niệm ẩn ẩn hiện lên, bước chân tôi cũng nhanh hơn, quăng cho Nam Cung Phi Yến một ánh mắt, theo sau đó liền quẹo vào ngõ nhỏ.

Tiếp tục là một phen quẹo đông lượn tây, bước chân Mặc Tiểu Bạch càng đi càng nhanh, quả thực đã đổi thành chạy chậm, rốt cuộc, sau khi đi tới một con đường, cậu ta bỗng nhiên dừng bước, thấp giọng nói.

- Không có…

Tôi cũng tùy theo mà dừng bước bước, ngẩng đầu xem, bên đường phía trước, chỉ có một cửa hàng lẻ loi, gạch đỏ cửa đen, trên bảng hiệu một chữ đều không có.

Đúng là cửa hàng đồ cổ tên là “Luân hồi” kia.

Tim tôi bỗng nhiên đập mạnh hẳn lên.

 

0.12862 sec| 2448.164 kb