- Cao thủ truy tung?
Nam Cung Phi Yến sửng sốt, tròng mắt xoay chuyển.
- Là ai?
- Chị đoán xem?
Tôi chớp mắt mấy cái với nàng.
- Chị đoán không được.
Nàng nói.
Tôi đắc ý cười, không thể tưởng tượng được hồ ly tinh tỷ tỷ thông minh lanh lợi này của tôi, vẫn có lúc đoán không được.
- Người này sao, kỳ thật chị cũng đã gặp qua, nếu không em cho chị cơ hội đoán ba lần, hai ta đánh đố nhau?
Tôi nói, nàng lập tức tập trung hứng thú.
- Được, đánh đố, lấy gì đánh cuộc gì?
Kỳ thật tôi cũng không có thích đánh bạc, chỉ là tùy tiện nói chơi thôi, thấy nàng nói như vậy, tôi nghĩ nghĩ, rồi lại nói với nàng.
- Hai ta cứ đánh cược cơm sáng ngày mai, ai thua người đó mời khách như thế nào?
Nàng lại lắc đầu.
- Không tính không tính, hai ta ai mời khách còn không phải giống nhau sao, như vậy đi, hai ta ai thua, phải đáp ứng một chuyện của đối phương, đồng ý không?
Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, ha hả cười nói.
- Được, vậy thì quyết định như thế.
Nam Cung Phi Yến đi dạo vài bước trên mặt đất, chống cằm, bộ dáng suy tư, tôi không khỏi buồn cười, nghĩ thầm người này tuyệt đối đoán không được, bởi vì ngay cả tôi cũng là vừa mới nghĩ đến.
Nàng đi hai vòng, bỗng nhiên quay đầu, cười một cách thần bí với tôi, rồi nhướng lông mày.
- Chị đoán, người này hẳn là chính là…… Cái tên Mặc Tiểu Bạch vừa rồi, đúng hay không?
A? Tôi tức khắc trợn mắt há hốc mồm, nàng, nàng cư nhiên đoán được?
Nam Cung Phi Yến cười đến cong eo, vỗ tôi nói.
- Em trai à, em còn quá non, người em quen biết ở trong thành phố này cũng chả được mấy người, mà cái người Mặc Tiểu Bạch kia, cậu ta chỉ bằng một cái ngọc bội, là có thể tìm được các người, bản lĩnh này có thể nói rất lợi hại, nếu em nói không phải cậu ta, chị không nghĩ ra được còn có ai khác vào đây nữa.
- Hắc hắc, hắc hắc…
Tôi cười gượng hai tiếng, nói.
- Được, chị đoán trúng rồi, nói như vậy, em chuẩn bị ngày mai sẽ đi tìm cậu ta, nếu cậu ta thật sự có thể tìm được hành tung của Miêu Nô, chúng ta liền tìm hiểu nguồn gốc như thế nào?
- Ừ, như vậy tốt nhất, so với ngồi ngây ngốc ở nơi này thì hay hơn nhiều, kỳ thật mà nói, Miêu Nô kia hung ác tàn bạo, cơ hồ không có tí bản tính nào của con người, nếu thật sự đánh nhau cùng với cô ta, ngay cả chị cũng không có nắm chắc có thể thắng, mặc dù thắng, cũng rất khó bắt lấy, cho nên, nếu có thể truy tung Miêu Nô, tìm được người sau lưng cô ta, tới rút củi dưới đáy nồi, đó là tốt nhất.
Tôi cũng gật đầu nói.
- Không tồi, hơn nữa em còn nghĩ, nếu Miêu Nô kia là do hồn phách của một con mèo chết thảm bám vào trên người của người khác, đến lúc đó có thể cứu lấy người nọ được hay không?
- Cứu người nọ? Cái này có chút khó khăn, ít nhất trước nay chị còn không nghe nói qua ai có loại bản lĩnh này, lại nói…… Chuyện đánh đố vừa rồi sao không nghe em đề cập tới gì nữa vậy?
- Ách…
Tôi gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói.
- Được rồi, chị có chuyện gì muốn em làm thì bây giờ chị nói luôn đi.
Nam Cung Phi Yến hì hì cười, tròng mắt xoay chuyển, nói.
- Chị còn chưa nghĩ ra đâu, như vậy đi, trước cho em nợ đấy, chờ khi nào chị có việc, chị liền tới tìm em nha.
Tôi không khỏi cười khổ, chỉ phải gật đầu đáp ứng, chỉ một câu trong lúc vô ý mà mang lại một phiền toái nhỏ cho bản thân mình, nhưng mà cũng không sao cả, nếu mà Nam Cung Phi Yến có việc tìm tôi hỗ trợ, mặc dù không có chuyện đánh cuộc này, tôi cũng sẽ đạo nghĩa không thể chối từ.
Buổi tối hôm nay, tôi ngủ ở nơi này, Nam Cung Phi Yến thì lại lên nóc nhà ngồi một đêm, nàng nói, hôm nay là ngày cuối cùng trăng tròn, không thể lãng phí thời gian tu luyện.
Ban đêm, tôi nằm mơ thấy một đống lung tung rối loạn, dưới ánh trăng sáng ngời, Miêu Nô giương nanh múa vuốt, Tân Nhã trầm tĩnh cô độc, Tiệp Dư nhảy nhót, còn có cái người đầu óc chập chờn Mặc Tiểu Bạch kia nữa, một đám người chạy tới chạy lui trước mắt tôi, đuổi theo tôi chạy khắp mọi nơi. Tôi đang bất lực, bỗng nhiên dưới ánh trăng lại xuất hiện một con bạch hồ, thân thể bay lên không, đạp trên ánh trăng mà đến, tôi vừa thấy nó thì lập tức vui mừng, đang muốn cầu cứu, bạch hồ kia bay đến trước mặt tôi lại há to miệng, cắn một phát về phía tôi.
Tôi kinh hãi, tức khắc bị bạch hồ kia cắn trúng cánh tay, kéo tôi bay lên bầu trời, tôi liều mạng giãy giụa, la to, bỗng nhiên lỗ tai tê rần, nhất thời la lên một tiếng, tỉnh lại.
Mở mắt ra thì thấy Tiệp Dư đứng ở bên cạnh, lôi kéo cánh tay mà kêu tôi, mà Nam Cung Phi Yến đang thu tay lại, giả bộ như không có việc gì xảy ra, nhìn tôi cười.
Tôi xoa xoa lỗ tai, biết là vừa rồi nàng kéo lỗ tai tôi, nhưng tôi không có cách nào làm gì được nàng, nhìn thử thời gian, đã 8 giờ hơn rồi.
Tiệp Dư ở nơi đó cười không ngừng với tôi, tôi nhìn nhìn nàng, ngạc nhiên phát hiện vết thương trên người cùng trên mặt khi vật lộn cùng Miêu Nô đêm qua đều biến mất.
Vừa hỏi mới biết được, thì ra đêm qua sau khi nàng trở về, liền vội vàng đi chữa thương, cho nên cho tới bây giờ mới ra đây được, mà tôi hỏi bí quyết chữa thương của nàng thì nàng cười hì hì, không nói cho tôi biết.
Nàng không nói, tôi cũng không hỏi nhiều, mấy chuyện của yêu quái, tôi cũng không hiểu được, vì thế tôi đứng dậy, đơn giản thu thập một chút, kêu Nam Cung Phi Yến cùng nhau ra cửa, đi tìm Mặc Tiểu Bạch.
Tiệp Dư vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng sau khi bị Nam Cung Phi Yến trừng mắt một cái, liền thè lưỡi không dám nói nữa, tôi cũng cười nói với nàng.
- Tiệp Dư, cô cũng đừng đi, miễn cho Mặc Tiểu Bạch thấy cô liền tròng mắt đăm đăm, lại nói, cô cũng không thể cứ chạy nhong nhong ở ngoài được, cẩn thận Liễu bá bá cáo trạng cô đấy.
Tiệp Dư bĩu môi, đầy mặt không tình nguyện, bất đắc dĩ nói.
- Được rồi được rồi, tôi đây liền không đi, nhưng mà Liễu bá bá thực là tốt, tuy rằng ông ấy không thích nói chuyện, nhưng là rất thương tôi, hì hì, ông ấy sẽ không đi cáo trạng tôi đâu.
Tôi bỗng nhiên đối với Liễu bá bá trong miệng nàng rất tò mò, sau khi ra cửa, đứng ở đầu phố nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một cái cây liễu thật to ở trong sân này, cành lá tốt tươi, cơ hồ bao trùm toàn bộ sân.
Tôi không khỏi âm thầm lấy làm kỳ quái, hiện tại đã là đầu mùa đông, trận tuyết đầu tiên đã thổi qua, có thể nói là trăm thụ điêu tàn, cơ hồ toàn bộ các cành cây đều trơ trọi lá, nhưng cây liễu to này lại rậm rạp giống như mùa hè, tuy rằng không cao lắm, một mảnh xanh mượt, lại cho lòng người một cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng mà khi nhìn thấy một cây liễu như thế trong khi trời đất còn đầy tuyết đọng thì thấy thế nào cũng rất là quái dị, trong lòng tôi cũng không thoải mái, ngược lại có chút khó chịu.
Tôi vừa đi vừa hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Cái kia chính Liễu bá bá của nàng sao? Có địa vị như thế nào? Như thế nào lại nhổ về đây trồng?
Nam Cung Phi Yến liếc xéo tôi một cái, lôi kéo cánh tay tôi, bước nhanh ra khỏi khu nhà phá bỏ di dời này, lúc này mới nói với tôi.
- Làm ơn đi, em thiếu mắt nhìn có phải hay không, cái gì kêu nhổ trồng lại đây, kia chính là thụ yêu ngàn năm, là thứ mà ngay cả chị cũng không thể trêu vào được đấy.
- Ách…… Vậy à, em nói sai rồi, là ông ta đến đây như thế nào vậy, còn có lai lịch mấy lão yêu quái kia nữa, đột nhiên em rất tò mò nha.
Nam Cung Phi Yến xua xua tay.
- Chuyện này nói ra thì rất dài, hơn nữa chị cũng không rõ ràng, nếu không phải do nể mặt mũi của mẹ chị, căn bản chị không có khả năng tự do đi lại ở Phúc Duyên Trai, em cũng đừng tò mò, chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần có Tiệp Dư ở đây, vô luận sự tình gì, cô ấy cũng sẽ nói cùng với chúng ta, như thế là đủ rồi.
Tôi cười ha hả, nhìn ánh mắt xảo trá của nàng, không nói thêm cái gì nữa, xem ra, nàng cũng là người rất giảo hoạt.
Sau đó hai chúng tôi liền cùng nhau đi tới công viên giải trí, lại lần nữa mua hai tấm vé, chị gái bán vé kia trợn trừng mắt mà nhìn tôi, phỏng chừng trong lòng cân nhắc, tiểu tử này thật hăng hái, một ngày đổi một người bạn gái……
Tôi lôi kéo Nam Cung Phi Yến lập tức đi tới nhà ma, ngó dáo dác vào trong, tôi biết, nếu hiện tại bên trong không có khách, như vậy Mặc Tiểu Bạch hẳn là đang nhàn rỗi.
Bên cạnh có một người kêu.
- Thám hiểm khu nhà ma, do nguyên nhân mùa nên giảm giá một nửa đây, mười đồng tiền một vị đây.
Tôi quay đầu hỏi.
- Làm phiền anh một chút, tôi muốn tìm Mặc Tiểu Bạch, cậu ta có ở đây không?
Người nọ nhìn tôi, duỗi tay chỉ vào bên cạnh nói.
- Có, ở bên cái phòng nhỏ bên kia kìa, đi vào liền thấy.
Hai chúng tôi theo lời đi qua, chỉ thấy một căn nhà nhỏ giản dị ở bên cạnh căn nhà ma, Mặc Tiểu Bạch đang ở trong đó nghịch điện thoại, bộ dáng rất tập trung tinh thần, cũng không ngẩng đầu lên, ngay cả khi tôi cùng Nam Cung Phi Yến đã đến căn bản không phản ứng.
Tôi gõ gõ cửa sổ, cười nói.
- Người anh em, không vội hả?
Mặc Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn thử, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ vui mừng.
- Ấy, anh họ tới, còn có…
Cậu ta há mồm lại muốn gọi là chị họ, nhưng bị Nam Cung Phi Yến trừng mắt lại dọa tới đem lời nói nuốt ngược trở về, tôi bất đắc dĩ nói.
- Cái này cậu kêu chị Yến đi, đừng kêu chị họ, rất dễ bị ăn đánh đấy.
Cậu ta cười hắc hắc, cũng không ngại, nói.
- Được được, kêu gì đều được…
Tôi liếc mắt nhìn di động cậu ta một cái, lựa lời bắt chuyện.
- Chơi gì đấy?
Cậu ta lắc di động hai cái, cười nói.
- Thực vật đại chiến cương thi (Plant vs Zombie) …… Phiên bản biến thái.
Tôi ngất, sở thích của cậu ta bây giờ còn phổ cập tới cả trong trò chơi nữa, thực vật đại chiến cương thi cũng thôi đi, cư nhiên vẫn là phiên bản biến thái……
Nhưng mà tôi không rảnh tham khảo cùng cậu ta phiên bản này đến tột cùng là biến thái như thế nào, nghĩ nghĩ nói.
- Nếu cậu không vội, tôi muốn nói với cậu một chuyện.
Tôi đang ấp ủ lý do giải thích cho cậu ta nghe, Mặc Tiểu Bạch nói.
- Tốt, có việc cứ việc nói, đúng rồi, sao Tiệp Dư không có tới?
Cậu ta vừa nói câu này, tôi bỗng nhiên linh cơ vừa động, sờ sờ cái mũi, nói với cậu ta.
- Tiệp Dư hả, đây là chuyện tôi đang muốn nói cùng với cậu, ừ, trên thực tế, cô ấy đang vì một việc ở nhà buồn rầu đây.
Bản lĩnh soạn lời nói dối của tôi bây giờ lại được phát huy tác dụng, tôi nói với Mặc Tiểu Bạch, ngày hôm qua sau khi Tiệp Dư cùng cái Miêu Nô kia vật lộn một phen thì bị thương, hiện tại nhu cầu cấp bách tìm được Miêu Nô, chỉ có tìm được nàng, mới có thể cứu trị thương thế của Tiệp Dư, nếu không rất khó khỏi hẳn.
Mặc Tiểu Bạch vừa nghe thế liền nóng nảy, đứng phắt lên nói.
- Vậy còn thất thần làm gì, chạy nhanh đi tìm cái kia cái gì Miêu Nô nhanh, đi đi đi.
Tôi nhún nhún vai nói.
- Nhưng mà, hiện tại chúng tôi tìm không thấy nữa, Miêu Nô kia là do hồn phách mèo chết bám vào người, xuất quỷ nhập thần, hơn nữa chỉ có buổi tối mới được động, cho nên, khó xử lắm.
Mặc Tiểu Bạch liên tục xua tay.
- Không có việc gì không có việc gì, chuyện này cứ giao cho tôi đi, còn không phải là con mèo ngày hôm qua thôi sao, tôi sẽ giúp cậu tìm được nó!
Tôi vừa nghe không khỏi mừng thầm, gia hỏa này cư nhiên thật đúng là có biện pháp, tôi vỗ vỗ bả vai cậu ta nói.
- Người anh em tốt, cậu thật có thể tìm được? Ai nha, nếu nói vậy, tôi cần phải cảm ơn cậu rồi, phải biết rằng, Miêu Nô kia hại người khắp nơi, nếu không sớm tìm được để diệt trừ, không chừng kế tiếp nó còn làm nhiều chuyện hơn nữa.
Mặc Tiểu Bạch lại xoa xoa cái mũi nói.
- Người khác tôi mặc kệ, dù sao ai thương tổn Tiệp Dư, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
Bên cạnh bỗng nhiên chạy tới một người, trong tay cầm một bộ “Huyết y”, còn có một bộ tóc giả, kêu Mặc Tiểu Bạch.
- Nhanh lên nhanh lên, có khách tới, nhanh đi giả quỷ đi.
Mặc Tiểu Bạch tiếp nhận huyết y cùng tóc giả, lại ném vào trên người của người kia, cổ giương lên, trừng lớn mắt.
- Giả quỷ cái lông, muốn giả thì cậu đi mà giả đi, hôm nay tôi rất bận, không rảnh.
Người nọ ngây ngốc, mắng.
- Tôi kháo, nơi này chỉ có một con ‘quỷ’ là cậu, cậu không giả thì ai giả bây giờ, cậu muốn đi đâu làm gì?
Mặc Tiểu Bạch hít hít cái mũi, dùng sức ngửi mùi ở trong không khí, rồi vung tay lên, nói.
- Anh đây muốn đổi nghề, đi bắt mèo!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo