Tiệp Dư ở bên cạnh hì hì cười, nói.

- Anh hiểu lầm rồi, Yến tỷ tỷ có lừa anh đâu, Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa rồi cũng không phải bổn tướng của chị ấy, mà là……

Nam Cung Phi Yến trừng mắt nhìn nàng một cái.

- Lắm miệng.

Tiệp Dư le lưỡi, không dám hé răng, Nam Cung Phi Yến lại cười nói.

- Kỳ thật cũng không có gì, cái kia chẳng qua là…… Mà thôi, trước không nói cái này, chúng ta nghiên cứu kế sách hành động tiếp theo đi.

Chị ta rõ ràng cố ý thừa nước đục thả câu, tôi nhìn nhìn nàng, chỉ vào thi thể bên cạnh kia nói.

- Cái này, còn có cái trong viện kia nữa, hai cái người chết, có phải nên đến xử lý trước một chút hay không?

Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói.

- Không, không phải hai cái mà là ba cái.

Nàng chỉ chỉ nơi xa, nói.

- Vừa rồi bên kia còn ngã chết một cái…

Tôi ngất, hoá ra cái tên hỗn đản xui xẻo vừa rồi cũng không có kết cục tốt, Tiệp Dư cướp lời.

- Cái này dễ làm, cái này dễ làm, em đi tìm Liễu bá bá, ông ấy thích nhất là xử lý loại chuyện này…

Nói xong, nàng liền xoay người chạy trở về, rồi lại dừng bước, nhìn nhìn Mặc Tiểu Bạch đang nằm trên mặt đất nói.

- Yến tỷ tỷ, đợi lát nữa hãy đánh thức cậu ta dậy, Thanh Thiên ca ca, thay em cảm ơn cậu ta nha.

Sau khi Tiệp Dư chạy đi, qua không bao lâu, dưới chân bỗng nhiên chấn động, mặt đất bên cạnh chậm rãi rạn nứt, thi thể người áo đen kia rớt vào trong đó, ngay sau đó mặt đất lại khép lại, trên mặt đất không hề có dấu vết gì tồn tại, nhưng thi thể cũng đã biến mất, ngay cả những vết máu trên mặt đất cũng như đã ngấm vào trong đất, biến mất không còn dấu vết gì.

Thật đáng sợ mà, tôi không khỏi rét lạnh một cái, lặng lẽ hỏi Nam Cung Phi Yến.

- Em hỏi này, Tiệp Dư nói Liễu bá bá, chẳng lẽ là cái…… Thụ yêu?

Nam Cung Phi Yến liếc mắt nhìn về phía nơi xa một cái, thấp giọng nói.

- Chuẩn xác mà nói, hẳn là cái cây liễu yêu ngàn năm, chuyên môn phụ trách trấn thủ Phúc Duyên Trai, nơi này phá bỏ và di dời nhiều lần thất bại, cuối cùng dọa không ai dám tới, chính là do ông ta làm……

Tôi không khỏi bừng tỉnh, lại hỏi.

- Vậy Xa bà bà thì sao?

- Xà yêu ngàn năm.

- Ách, vậy quỷ mặt đen kia?

- Lão quỷ ngàn năm.

Tôi nhịn không được lập tức giật mình, đây đều một đám người nào, thụ yêu ngàn năm, xà yêu ngàn năm, lão quỷ ngàn năm, mang theo một cái tiểu hồ ly tinh 300 năm, tổ hợp này cũng thật là đáng sợ, đây đều là hiệu lực cho ông chủ Phúc Duyên Trai sao?

Tôi còn muốn hỏi cho rõ ràng, Nam Cung Phi Yến lại lắc đầu với tôi, ý bảo tôi không cần nhiều lời, tôi hiểu được, nàng là sợ cái cây liễu yêu kia ở dưới nghe thấy, lúc này tôi cũng đã hiểu được phần nào, chỉ sợ rễ cây liễu yêu kia đã sớm cắm rễ thật sâu ở chỗ này, những thứ kia đều là tai mắt của ông ta, tôi vẫn cứ ít nhiều chuyện thì tốt hơn.

Nam Cung Phi Yến tiện tay nhấc Mặc Tiểu Bạch lên, phun một luồng khí trắng vào trên mặt cậu ta, nói.

- Xong rồi, đoạn ký ức này của cậu ta sẽ không tồn tại nữa, trước hết em cứ đuổi cậu ta đi khỏi đây đi, rồi chúng ta lại đi thương lượng những cái khác.

Nói xong, nàng liền phi thân nhảy đi rất xa, mà Mặc Tiểu Bạch giật mình đánh cái rùng mình, lập tức liền tỉnh lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn tôi, lại nhìn quanh bốn phía, bật thốt lên.

- Em họ đâu rồi?

Tôi hết chỗ nói rồi, vỗ vỗ cậu ta rồi nói.

- Hiếm thấy nha, cậu vừa mở to mắt đã bắt đầu nhớ thương tới em gái tôi, nhưng mà từ nay về sau đừng có kêu loạn nữa, nếu không tôi cũng không dám bảo đảm được an toàn của cậu đâu, còn có, vừa rồi cô ấy có nhờ tôi cảm ơn cậu đã tới đưa ngọc bội, sau đó, cậu có thể đi trở về.

Mặc Tiểu Bạch gãi gãi đầu nói.

- Không đúng rồi, vừa rồi còn có cái cửu vĩ hồ ly đâu, sao không thấy nó nữa?

- Sao? Cậu nhớ rõ có cái cửu vĩ hồ ly nữa hả?

Tôi mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói, không phải vừa rồi Nam Cung Phi Yến đã nói, đoạn ký ức này của cậu ta đã không còn sao?

- Đúng vậy, cửu vĩ hồ ly, lông màu trắng, thật là đẹp mắt, còn có một mỹ nữ thật hung dữ, nhưng mà vẫn là em họ tương đối đáng yêu hơn một chút.

Mặc Tiểu Bạch nói chuyện câu trước không ăn nhập gì với câu sau, hình như là não có chút vấn đề, tôi cũng không hiểu được vì sao pháp thuật của Nam Cung Phi Yến mất đi hiệu lực, lại vỗ vỗ cậu ta lần nữa nói.

- Thôi được rồi, tôi nhìn ra được mà, cậu rất thích Tiệp Dư, chỉ là tôi hy vọng sau buổi sáng ngày mai cậu phải quên chuyện này đi, mặc kệ rốt cuộc cậu là ai, có cái lai lịch gì, tốt nhất cách xa nàng một chút, tin tưởng tôi đi, đây đều là vì muốn tốt cho cậu thôi.

Tôi nói những lời này, không phải muốn hù dọa cậu ta, thật sự thuần túy là vì muốn tốt cho cậu ta, bởi vì cái tiểu hồ ly tinh Tiệp Dư kia, cũng không phải là hồ ly tinh bình thường, bên người có ba cái lão yêu ngàn năm, một cái xà yêu bà bà, một cái thụ yêu bá bá, một cái lão quỷ thúc thúc, ở sau lưng lại còn có có ông chủ Phúc Duyên Trai thần bí, địa vị tiểu hồ ly tinh này khẳng định không tầm thường, cậu ta nếu là cứ một câu em họ hai câu em gái, quấn chết không chịu buông, làm không tốt lỡ ngày nào đó sẽ không thể hiểu được vì sao mà mình chết, tuy rằng cậu ta có thể ăn quỷ, nhưng tôi không cho rằng cậu ta có thể đem một cây lão thụ ngàn năm cùng một cái mãng xà ngàn năm cũng ăn vào luôn.

Mặc Tiểu Bạch kiễng chân nhìn về nơi xa xa, lưu luyến nói.

- Vậy được rồi, kỳ thật tôi sớm biết rằng cô ấy không bình thường, anh họ à anh cứ yên tâm, về sau tôi sẽ không quấn lấy cô ấy nữa, nhưng mà tôi biết cậu cũng rất lợi hại, về sau nếu là có chuyện gì yêu cầu hỗ trợ, cứ việc đi nhà ma tìm tôi nha.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhịn không được hỏi cậu ta.

- Vì sao cậu cứ phải đi tới chỗ đó làm việc chứ, giả quỷ dọa người, giả thi thể, kiếm chả được mấy đồng tiền, có đôi khi còn bị đánh, tội gì phải làm thế?

Cậu ta cười hì hì.

- Tôi cũng sẽ không làm cái khác, năm trước tôi cãi nhau với người trong nhà, rồi giận dỗi chạy ra làm công, kết quả cái gì cũng không làm được, cuối cùng nhìn đến nhà ma thông báo tuyển dụng, tôi liền tới đó làm. Nhưng thật ra tôi cũng thích cái công việc này, không nói gạt cậu, từ nhỏ tôi đã thích chơi với quỷ, nhưng mà sau khi đi vào trong thành phố này, tôi phát hiện nơi này quá ít quỷ, không nhiều bằng ở nông thôn, nhưng mà ở trong cái nhà ma kia tuy rằng đều là giả, nhưng cũng có thể làm tôi quá đã ghiền, lại còn có có thể đi giả quỷ hù dọa người khác, còn được trả tiền, cái này chơi vui mà.

Thôi xong, tôi không thể không thừa nhận, tôi phục cậu ta rồi, trên đời này cư nhiên còn có người như vậy, kỳ quá mà!

Cuối cùng Mặc Tiểu Bạch vẫy tay với tôi.

- Anh họ à, hẹn gặp lại.

Đấy, không thể hiểu được, tôi còn thành anh họ của cậu ta rồi cơ.

Mặc Tiểu Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, còn rất đắc ý nữa, cũng không biết cậu ta cao hứng cái gì. Thấy cậu ta rời khỏi đây an toàn, lúc này tôi mới yên tâm, chạy trở về tìm Nam Cung Phi Yến, trở lại trong viện thì thấy nàng lại cầm một thứ gì đó màu đen đứng ngốc ở giữa sân.

Tôi đi qua nhìn thử thì thấy trong tay nàng cầm một cái đỉnh gỗ màu đen, mặt trên có khắc hoa văn đơn giản, thoạt nhìn lại có chút giống như là phù chú, tôi buồn bực hỏi.

- Đây là thứ gì, từ đâu ra?

Nàng chỉ chỉ chân tường, nói.

- Nhặt được ở đằng kia.

Tôi quay đầu nhìn thử, chỗ kia là chỗ mà thi thể người áo đen vừa nãy nằm, mà lúc này thi thể đương nhiên đã biến mất, bị Liễu bá bá đưa vào lòng đất nằm an nghỉ rồi, phỏng chừng là để làm chất dinh dưỡng cho ngài ấy.

Nhìn lại đồ vật trong tay nàng, tôi có hơi hiểu ra, cái này rất có thể chính là trấn vật của người kia.

- Cái thứ mà Miêu Nô kia muốn tìm, chính là thứ này?

Tôi hỏi.

- Không tồi, hẳn là chính là thứ này, này, cho em.

Nàng nói xong bỗng nhiên ném thứ này cho tôi, tôi hoảng sợ, cầm ở trong tay liền cảm thấy như là cầm củ khoai lang nóng phỏng tay buồn bực nói.

- Cho em làm gì?

Nam Cung Phi Yến cười khúc khích.

- Ngu ngốc, cho em để làm cho cái Miêu Nô kia hiện thân chứ chi, nói cách khác, nếu không có thứ này em có thể gỡ bỏ được bí mật sau lưng này không?

Tôi trừng lớn đôi mắt.

- Không phải đâu, sao lại lấy thân em làm mồi nhử được? Chị không sợ người ta làm thịt em thật sao?

Nàng lại chớp chớp mắt, nói.

- Đường đường là một cấm kỵ sư, em sẽ sợ một mèo con?

Tôi cười khổ.

- Cái con mèo nhỏ mà chị nói không đơn giản đâu, lại nói là do chị không phát hiện, huyết chú chữ Cấm em dùng để đối phó với cấm kỵ giả mà đánh vào trên người cô ta lại không có tác dụng gì, toàn bộ đều bị biến đổi hết.

- Ngu ngốc, huyết chú chữ Cấm, đều là để đối phó với cấm kỵ giả, đương nhiên chả có mấy hiệu quả đối với cô ta rồi, cô ta lại không phải cấm kỵ giả, chỉ là công cụ do cấm kỵ giả chế tạo ra mà thôi, căn bản không có lý trí, nên không sợ, muốn đối phó cô ta, em nên dùng cứng đối cứng, cô ta cuồng dã thô bạo, em phải cuồng dã thô bạo hơn cô ta nhiều lần.

- Ý chị muốn nói…… Em phải cắn chết cô ta?

- Em có thể làm được sao? Lại nói em không thể thật sự giết chết cô ta được, mục đích của chúng ta là tìm hiểu nguồn gốc, thông qua Miêu Nô, tìm được người sau lưng nàng, bởi vì chị cảm thấy, chuyện này cùng đám người Y Thắng đã trộn lẫn vào nhau, tuyệt đối là một cái âm mưu to lớn

Nam Cung Phi Yến càng nói càng hưng phấn, tôi lại đổ một đầu mồ hôi lạnh, đưa tay cầm lấy cái đỉnh màu đen, trong lòng tính toán, một cái đồng tiền cũng đã đưa tới vài cá nhân mơ ước đuổi giết, bây giờ lại có thêm một cái đỉnh gỗ đen, quay đầu lại còn phải bị Miêu Nô nhớ thương nhiều hơn, tục ngữ nói cũng đúng, không tìm đường chết sẽ không phải chết, tôi cảm thấy bây giờ tôi thuần túy là con mẹ nó đang đi tìm đường chết mà!

Không ổn không ổn, như vậy quá bị động, tôi không nghĩ rằng mình cứ ngồi im làm một miếng mồi câu, bởi vì đại đa số thời điểm, ngay cả khi con cá mắc câu rồi thì mồi câu cũng bị ăn sạch.

Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi nói với nàng.

- Bỗng nhiên em có cái ý tưởng, chị nghe thử xem, chúng ta…

Tôi đang muốn nói ra ý định của tôi, Nam Cung Phi Yến lại bỗng nhiên quăng cho tôi một ánh mắt, cắt ngang lời tôi nói.

- Đúng rồi, chị cũng có chuyện muốn nói với em, em đi lại đây với chị

Nàng bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay tôi, thân mình nhảy lên thật cao, cứ thế mà bay lên không trung, tôi thình lình bị nàng đưa tới giữa không trung, trong lòng hơi hơi hoảng hốt, chỉ thấy phòng ốc dưới thân xẹt qua, trong nháy mắt đã tới một chỗ đường phố, chung quanh đèn đường sáng ngời, hiển nhiên đã đi ra khỏi chỗ khu nhà phá bỏ và di dời kia.

- Chị muốn làm gì vậy?

Tôi khó hiểu nói.

Nam Cung Phi Yến nhẹ nhàng thở ra nói.

- Ngu ngốc, chẳng lẽ em không biết cái tên thụ yêu kia vẫn luôn giám thị chúng ta sao, nơi đó hoàn toàn là địa bàn nhà bọn họ, dưới mặt đất nơi đó, tùy tiện tìm một chỗ đều có rễ của ông ta. Cho nên, có chút lời nói chị cũng không thể nhiều lời.

Tôi bừng tỉnh, cái này cũng gần như giống với suy đoán của tôi, nhưng mà Tiệp Dư không phải là bạn bè của nàng sao?

Nam Cung Phi Yến nói, Tiệp Dư ngây thơ hồn nhiên, lại đều là Hồ tộc, tự nhiên thân cận, nhưng mấy cái lão yêu quái kia, lại là mỗi người cáo già xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm, lại nói ông chủ Phúc Duyên Trai kia lại càng thần bí khó lường, có một số lời nói vẫn không nên để cho bọn họ nghe được thì hơn.

Nàng cười nói.

- Tỷ như, cái cửu vĩ thiên hồ kia, kỳ thật chỉ là thứ chị dùng để hù dọa người, đó là một tia nguyên thần của cửu vĩ thiên hồ, chỉ là một cái ảo ảnh mà thôi. Giống như những lời này tự nhiên liền không thể để cho người ngoài biết, kia chính là bí mật của chị đó nha.

Tôi không kìm được mà lại có chút cảm động, bí mật, nàng luôn trong lúc lơ đãng mà nói ra những bí mật của mình với tôi, ở trước mặt tôi, hình như nàng cũng không dấu diếm cái gì.

- Được rồi, em hiểu được, nhưng mà vừa rồi em muốn nói chính là, chúng ta không thể bị động chờ đợi như vậy, em nghĩ, chúng ta có thể truy tung được chỗ ở của cái Miêu Nô kia không?

- Truy tung? Quay qua quay lại cũng đã không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa, ngay cả cái dấu chân đều không có, truy tung như thế nào?

Tôi hơi hơi mỉm cười.

- Truy tung một người, chưa chắc phải có dấu chân, hơn nữa chị cũng không cần rối rắm. Kỳ thật hiện tại chúng ta cũng có một cái cao thủ truy tung, chị đoán thử xem đó là ai?

 

0.12276 sec| 2452.406 kb