Tôi vỗ nhẹ vào vai Mặc Tiểu Bạch, nói:
- Cậu đợi ở đây một lát, không được đi loạn đấy.
Nói xong, tôi lại nhảy ra khỏi tường viện, nhanh chóng chạy về phía tiếng mèo kêu kia.
Nhưng không đợi tôi chạy được mấy bước, ngay sau đó lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tôi bước nhanh hơn, nhảy liên tiếp qua hai con đường. Không ngờ trên mặt đất phía trước có một người áo đen đang nằm, đã bị mở ngực mổ bụng, chết đến không thể chết nữa. Đó chính là người vừa chạy trốn kia.
Tôi đi lên trước nhìn, Y Thắng lại đứng đó vẫn không nhúc nhích. Mà đối diện với hắn là một người nằm gấp trên đầu tường, toàn thân đều là trang phục màu đen, mái tóc dài để xõa, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại hung ác, tàn bạo dữ tợn nhìn chằm chằm vào phía trước.
Cô gái áo đen!
Cô ta quả nhiên vẫn xuất hiện. Nhưng tôi không ngờ cô ta không đi tìm tôi mà ở đây phục kích người áo đen chạy trốn kia, đồng thời giết chết hắn.
Y Thắng và cô gái áo đen giằng co một lát, hắn bỗng nhiên cười thâm hiểm nói:
- Hàn Thanh Thiên, nếu cậu thích nhiều chuyện như thế, vậy người đẹp này giao lại cho cậu, hi vọng cậu có thể chơi cùng cô ta thêm một lát.
Tôi sửng sốt, chỉ thấy Y Thắng chậm rãi lùi lại một bước, phía sau lại xuất hiện một hố đen. Hắn cười tà và lập tức biến mất.
Tên ghê tởm, không ngờ lại bỏ chạy.
Hắn chạy cũng không phải quan trọng, quan trọng là hắn vừa chạy, tôi liền trực tiếp đối mặt với cô gái áo đen kia...
Cô gái áo đen chậm rãi chuyển động ánh mắt, chuyển chú ý đến trên người tôi. Trong ánh mắt bắn ra ánh sáng màu xanh lục, bỗng nhiên nhếch miệng lộ ra hai hàng răng nanh bên trong, gào lên một tiếng với tôi.
Tôi không khỏi theo bản năng lùi lại hai bước. Ôi trời ơi, tiếng gào này quả thật giống hệt với tiếng mèo kêu, hơn nữa còn là tiếng kêu thê lương sắp chết, làm người ta nghe được thì toàn thân đều không được thoải mái, cảm giác chỉ hận không thể xoay người bỏ chạy.
Nói thật, tôi thật sự không muốn đánh nhau với một quái vật không ra người không ra yêu như vậy. Nhân lúc cô ta không nhúc nhích, tôi rón rén tiếp tục lùi về phía sau, muốn nhanh chóng chuồn đi.
Cô ta hình như cũng không muốn đuổi theo tôi, chỉ ở đó nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lạnh lùng, trên thân cúi thấp, lưng hơi cong lên, mông nâng cao, hoàn toàn chính là dáng vẻ một con mèo đã chuẩn bị chiến đấu.
Dáng người của cô gái áo đen này nóng bỏng khiến người ta phun máu mũi, đặc biệt là để lộ ra tư thế lúc này càng làm cho người ta miên man suy nghĩ. Nếu không phải nhìn ánh mắt và sát ý của cô ta, phong thái này của cô ta đủ khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ chảy ra nước miếng.
Nhưng tôi biết, đằng sau dáng vẻ quyến rũ chết người không đền mạng này lại đang giấu móng vuốt sắc bén như dao. Chỉ cần tôi có chút sơ suất, cô ta có thể sẽ lập tức nhảy lên và bắt đầu xé ngực của tôi ra!
Tôi chậm rãi lùi lại, cô lại nằm ở trên đầu tường như vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn tôi dần dần đi xa.
Cuối cùng, tôi rời đi hơn mười mét, cô ta vẫn không đuổi theo. Trong lòng tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm và đang định bước nhanh hơn, nhưng lại đạp phải thi thể của người áo đen kia, nhất thời dưới chân đứng không vững mà ngã xuống đất, vừa vặn dán mặt vào mặt của người áo đen. Tôi trơ mắt nhìn người áo đen đã bị mở ngực mổ bụng đang trợn trừng mắt như mắt cá chết, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không khỏi sợ hãi kêu lên thất thanh, vội vàng đứng lên và bỏ chạy, nhưng không ngờ lần này lại lập tức làm kinh động đến cô gái áo đen kia. Chỉ thấy cô ta ở phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng, đột nhiên nhảy xuống khỏi bức tường, kêu lên một tiếng rồi đuổi qua!
Mẹ kiếp, cẩn thận một lúc lâu, không ngờ lại bị thi thể này hãm hại. Cô gái áo đen này có tốc độ nhanh đến kỳ lạ, khoảng cách hơn mười mét mà cô ta chỉ nhảy lên vài cái đã nhảy qua. Tôi vừa chạy được hơn hai mét, đã nghe phía sau có tiếng gió thổi. Không ngờ móng vuốt của cô gái áo đen kia đã đánh qua!
Trong lòng tôi khiếp sợ, tiện tay lấy ra một xấp bùa chú dầy, cũng không quan tâm là gì đã xoay người lại kêu to một tiếng, cùng ném ra ngoài.
Nhưng tốc độ của cô gái áo đen này đã hoàn toàn vượt quá phạm vi của loài người bình thường. Chỉ thấy thân hình cô ta lóe lên, những bùa chú của tôi đều đã thất bại. Trong bóng tối có ánh sáng sắc bén lóe lên, lao thẳng đến cổ họng của tôi. Mà lúc này tôi đã không có cách nào để né tránh, chỉ đành phải vung tay lung tung để chống đỡ, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ: Mạng tôi tiêu rồi...
Tôi đang muốn theo bản năng nhắm mắt lại, trước mắt chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo. Chỉ nghe keng một tiếng, trong bóng đêm có hai tia sáng lạnh lẽo lập tức giao nhau. Cô gái áo đen kêu lên một tiếng, thân hình bỗng nhiên lật lại và vững vàng rơi xuống đất, vẫn duy trì ở tư thế hai tay, hai chân chống xuống đất, gầm khẽ nhìn tôi đầy phẫn nộ.
Lúc này tôi mới hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh lại. Tôi nhìn lại thấy cứu tinh đột ngột xuất hiện ở trước người mình chính là Tiệp Dư. Chỉ thấy cô ấy cũng mặc trang phục liền thân, gương mặt nhỏ nhắn tái mét, căng ra, nhìn chằm chằm vào cô gái áo đen, trong cổ họng cũng phát ra tiếng gầm, móng trên hai bàn tay dài ơi là dài. Cô ấy cũng cong người nhìn về phía cô gái áo đen này thị uy.
Tôi không khỏi kinh ngạc, không ngờ nhìn Tiệp Dư mềm mại đáng yêu cũng có vẻ hoang dã như vậy. Mà bên cạnh là Mặc Tiểu Bạch chẳng biết đã chạy tới từ lúc nào, đang ngơ ngác đứng ở đó nhìn Tiệp Dư, thì thào tự nói:
- Quá ngầu...
Cô gái áo đen nhìn thấy Tiệp Dư thì hình như cũng không dám tùy ý hành động, không ngừng nhe răng nhếch miệng, chậm rãi di chuyển bước chân, hình như đang tìm nhược điểm của Tiệp Dư. Mà Tiệp Dư vẫn không nhúc nhích, cứ đứng ở đó lấy tĩnh chế động, ánh mắt cũng chậm rãi di chuyển theo cô gái áo đen, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, hình như đang ra hiệu với cô gái áo đen nói: Đây là địa bàn của tôi, cút ra ngoài cho tôi!
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đây cũng không phải là loài người đang tranh chấp, mà là hai con thú hoang đang quyết đấu, lại giống như một con mèo hoang nhỏ tính tình hung hãn vô cùng và một con hồ ly nhỏ vừa mọc ra móng sắc đang giằng co với nhau.
Mà mặc dù Tiệp Dư có ưu thế trên phải tự nhiên, hồ ly dù sao cũng có kích thước lớn hơn con mèo hoang. Nhưng cô ấy mới hơn ba trăm tuổi, từ trên biểu hiện bên ngoài lại có thể nhìn ra, cho dù vẻ mặt cô ấy cũng hung dữ nhưng đó chỉ là giả vờ. Ánh mắt nhìn cô gái áo đen cũng có chút do dự, mức độ hung ác không đủ, trình độ kiên định không đủ, vừa nhìn cũng biết là người mới không mấy khi đi chém giết đánh nhau.
Tiếp tục nhìn cô gái áo đen, dáng vẻ hung hãn này tuyệt đối không phải là giả. Ánh mắt cô ta nhìn Tiệp Dư càng lúc càng lộ rõ sát ý. Tốc độ di chuyển trên mặt đất cũng càng lúc càng nhanh, có thể thấy cũng sắp không kìm chế được nữa, chuẩn bị xông lên dùng móng sắc của mình xé ngực con hồ ly nhỏ này ra!
Tôi thầm nghĩ không tốt, sốt ruột vội vàng đi tới đứng song song với Tiệp Dư, không cần nghĩ ngợi đã lấy ra huyết chú. Trong chớp mắt một chữ Cấm đỏ như máu đã xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Chữ Cấm này chuyên môn dùng để đối phó cấm kỵ giả. Mà tôi không quan tâm cô gái áo đen trước mặt này là người hay là yêu, là ma hay là quái, đều nhất định là một cấm kỵ giả không thể nghi ngờ. Bởi vậy, chữ Cấm này của tôi chính là khắc tinh lớn nhất của cô ta.
Tôi cố ý viết chữ Cấm này rất lớn, hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể của tôi, lại giống như một tấm lá chắn rất lớn đỏ như máu. Cứ như vậy, cho dù cô gái áo đen tấn công cũng nhất định phải phá hỏng Cấm Tự Quyết của tôi trước đã.
Ra tay trước là tốt nhất, một tay tôi vung lên, đánh ra huyết chú chữ Cấm. Trong bóng tối chỉ thấy huyết quang bùng lên, huyết chú này đã bay đi, trực tiếp công kích vào cô gái áo đen.
Mà vào lúc này tôi cũng không nhàn rỗi, trong tay nhanh chóng vung vẩy, ngay sau đó lại là một huyết chú chữ Cấm được hình thành. Lúc này, cô gái áo đen lại nhảy lên thật cao, không ngờ tránh được huyết chú chữ Cấm của tôi, từ giữa không trung kêu lên một tiếng kỳ quái rồi lao thẳng xuống.
Tôi đã sớm đoán được điều này, dựa vào tốc độ của cô ta thì một huyết chú chắc chắn không ngăn cản được. Tôi cũng quát to một tiếng, sau đó đánh ra huyết chú chữ Cấm thứ hai. Trên không trung, cô gái áo đen đã hết sắc, sắp nhào tới trước mặt của tôi, nhưng khi huyết chú chữ Cấm sắp đánh trúng, cô gái áo đen bỗng nhiên lật người, nhảy lên mấy mét và tránh huyết chú chữ Cấm thứ hai.
Giỏi cho cô gái áo đen, quả nhiên lợi hại. Trong lòng tôi tán thưởng, nhưng trong tay vẫn không hề ngừng lại, trong chớp mắt huyết chú thứ ba được vẽ ra, nhắm ngay vào thế rơi của cô gái áo đen và đánh ra một chưởng.
Thân pháp của cô gái áo đen quả thật hiếm thấy, liên tiếp tránh được hai huyết chú chữ Cấm, nhưng bất kể thế nào cô ta cũng không tránh khỏi huyết chú thứ ba. Hơn nữa lúc này khoảng cách giữa chúng tôi cũng rất gần. Chỉ nghe cô gái áo đen hét thảm một tiếng, trong ánh sáng màu đỏ bùng lên, vừa vặn bị huyết chú chữ Cấm đánh mạnh vào ngực, cơ thể bay vút lên không trung mấy mét mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Trong lòng tôi vui mừng, thầm nghĩ chiêu số tôi tạm thời phát huy ra vẫn có chút tác dụng. Ừ, về sau có thể gọi là Ba Sóng Trường Giang Ghép Lại. Tôi nhớ trong Thiên Long Bát Bộ, Kiều Phong từng dùng cách này đánh cho Đinh Xuân Thu liên tục bại trận phải rút lui.
Cô gái áo đen vừa trúng chiêu liền nã trên mặt đất, nhưng cô ta càng thêm hung ác điên cuồng, sau khu toàn thân trúng huyết chú chữ Cấm thì dường như không bị tổn thương quá lớn, chỉ thấy cơ thể lắc lư một hồi, khóe miệng có một vết máu thấm ra. Cô ta tùy tiện lắc người lại đứng lên, trong cổ họng liên tục phát ra những tiếng ư ư, hai chân đột nhiên đạp một cái lại nhào tới.
Cô gái áo đen lại hung ác điên cuồng nhưng làm cho tôi bất ngờ, không khỏi giật mình kinh ngạc. Cấm Tự Quyết này là huyết chú dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ thi triển ra, dường như đến nay chưa bao giờ từng lỡ tay. Ngay cả Y Thắng mượn gương ánh trăng bằng nước thi triển ra pháp thuật cao minh như vậy, cũng chỉ có thể chống đỡ một lát. Cô gái áo đen này rốt cuộc là ai, không ngờ ở trong huyết chú chữ Cấm cũng có thể không có việc gì?
Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, thấy cô gái áo đen đã nhào tới, Tiệp Dư vừa vặn ngăn cản ở trước mặt của tôi và hét lên một tiếng, móng tay trên hai bàn tay đột nhiên tăng vọt và lóe ánh sáng sắc bén, sau đó phóng người nghênh đón, không ngờ lại va chạm.
Mặc dù động tác của cô gái áo đen nhanh, nhưng cô ta hoàn toàn chỉ nhằm về phía tôi. Tiệp Dư từ bên cạnh đánh tới, vừa vặn đánh vào trúng bụng của cô gái áo đen, hai người cùng ngã lăn xuống đất, sau đó kêu lên một tiếng, hai người lại giữ chặt lấy nhau và cắn, xé.
Mắt tôi cũng trợn tròn. Hai người này vừa rơi xuống mặt đất, lại không dùng chiêu số gì, hoàn toàn biến thành thú hoang đánh nhau, móng vuốt và hàm răng cùng tiến vào trận, đầu đụng chân đạp, lại giữ chặt vào cắn nhau. Nếu như nói đám người đàn bà chanh chua đánh nhau rất dã man, như vậy cảnh tượng đánh nhau lúc này quả thật có thể hình dung là tàn bạo.
Trong chốc lát, hai người lại đánh cho mình đầy thương tích, tóc cũng rối bối, mặt cũng loang lổ, quần áo rách nát. Từng vết thương đều có máu tươi giàn giụa, nhìn thấy mà giật mình.
Tôi ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng sốt ruột, có lòng muốn tiến lên giúp đỡ Tiệp Dư. Nhưng hai người đã quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất, bùa chú của tôi hẳn có thể gây thương tích cho cả hai người, cho nên trong giây lát tôi không có cách nào ra tay, rất sợ đánh nhầm vào Tiệp Dư. Tôi thật sự sốt ruột muốn giậm chân.
Mặc Tiểu Bạch còn muốn sốt ruột hơn cả tôi, chạy tới chạy lui ở bên cạnh, không ngừng kêu lên:
- Nhanh, nhanh đá mông cô ta, cào mặt cô ta, cắn cổ cô ta. Đúng, cắn đi, cắn chết cô ta. Ái chà, em họ cẩn thận...
Tôi nhìn thấy vậy thì vừa vội vừa tức vừa buồn cười. Mẹ nó, bây giờ đã trong tình trạng đối mặt với nguy hiểm, anh còn ở bên cạnh chỉ huy, anh có năng lực thì xông lên đi!
Mấy người chúng ta đang này loạn thành hỗn loạn, bên cạnh trên nóc nhà bỗng nhiên vang lên một tiếng du dương hồ khiếu.
- Ngao ô...
Trong lòng tôi chợt kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà thình lình có một con hồ ly lớn lông trắng, phía sau có mấy cái đuôi bay lên, đang ngẩng cao đầu nhìn về phía trăng và hét dài.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo