Nhưng tôi đá văng cánh cửa ra, ngoài cửa lại vừa vặn có một bóng đen chợt lóe lên, từ trên không trung đập xuống!

Tôi vội vàng né tránh, nhưng không tránh được, bóng đen kia đập ở trên người làm tôi lập tức cảm thấy đau đớn, sau đó nó vỗ cánh bay đi.

Trong bóng đêm, tôi đã thấy rõ đó lại là một con dơi.

Ngẩng đầu tiếp tục nhìn, tôi không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh. Chỉ thấy giữa không trung đã hoàn toàn tối tăm, dường như tất cả đều là dơi.

Tôi hiểu rồi. Chắc hẳn tiếng gõ cửa vừa rồi cũng không phải là ma quỷ gì đó, mà là những con dơi lao xuống đập vào cánh cửa phát ra.

Nhưng sao tự nhiên có nhiều dơi xuất hiện như vậy?

Tôi nhìn lên bầu trời và hét lớn:

- Mợ nó chứ, hơn nửa đêm còn không cho người ta ngủ mà gây ầm ĩ cái gì chứ? Có bản lĩnh thì ló mặt ra đi!

Bây giờ tôi đã võ trang đầy đủ, trên tay đeo Huyết Ngọc Ban Chỉ, trong túi bỏ các loại bùa chú, ngọc Tỳ Hưu cũng ở trên người. Mặc dù có người nói bây giờ Giải Trĩ đang bế quan, nhưng thứ này ẩn chứa rất nhiều linh lực, lần trước đã đánh cho một con hổ phải ngã sấp trên mặt đất. Tôi quyết định về sau sẽ dùng nó như cục gạch.

Tôi vừa nói dứt lời, chỉ thấy trước cửa viện bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện ba bóng người, thật giống như đột nhiên xuất hiện ra từ trong đêm tối vậy. Mà ba người này đều mặc áo đen, mặt che vải mỏng màu đen, nhìn thật giống như thích khách thời xưa vậy.

Tôi không khỏi kinh ngạc. Tôi còn tưởng rằng người tới đây lần này chính là cô gái áo đen kia, không nghĩ đến lại có tới ba người. Nhưng nhìn dáng người kia thì hình như đều là đàn ông.

- Mấy người không phải đánh nhau thật chứ? Chắc quay phim truyền hình à?

Tôi thuận miệng trêu, trong lòng lại là âm thầm đề phòng.

Ba người thầm cảm thấy bất đắc dĩ, một người trong đó tiến lên trước và lạnh lùng nói:

- Giao đồng tiền ra của cậu, tôi có thể không giết cậu.

Quả nhiên bọn họ đến vì đồng tiền!

Tôi rất bình tĩnh, giả vờ không hiểu nói:

- Đồng tiền? Đồng tiền nào chứ? Sao tôi không hiểu các người đang nói gì vậy?

Người kia nói:

- Hừ, bớt giả vờ giả vịt đi. Trong lòng chúng ta đều hiểu đối phương là ai. Cậu rất thông minh mới tìm đến chỗ này để ẩn nấp. Nhưng cậu lại không ngờ được chúng tôi có ba người. Nếu như cậu không muốn chết thì giao đồng tiền ra, cậu cũng hiểu rõ quy định rồi. Người giao đồng tiền ra mới có thể giữ được mạng sống.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, bọn họ rốt cuộc thuộc thế lực nào? Nghe giọng điệu thì hình như cũng không phải muốn trả thù cho người áo xanh kia, cũng không giống với đồng đảng của cô gái áo đen.

- Ha ha, anh nói không sai. Các anh có ba người, tôi đương nhiên cũng không muốn chết. Nhưng tôi cũng có một quy định, hơn nữa còn giống với các anh. Chỉ cần ba người các anh giao đồng tiền ra, tôi sẽ tha các anh không chết.

Nghe tôi nói ra lời này, ba người kia đều cười phá lên. Người ở giữa kia nói:

- Thằng nhóc, cho dù chúng tôi còn chưa biết lai lịch của cậu, nhưng ngoại trừ Y Thắng – kẻ không biết trời cao đất rộng kia dám lớn lối như vậy, cậu vẫn là người đầu tiên đấy.

Y Thắng? Bọn họ không ngờ lại biết Y Thắng? Tôi giật mình. Nghe lời của anh ta, bọn họ chắc có quen biết với Y Thắng nhưng cũng không phải là một phe, hơn nữa trên người của bọn họ đều có đồng tiền!

Không sai, đây mới là mục đích thực sự để tôi nói ra những lời này, tôi chỉ muốn thăm dò xem có phải trên người của bọn họ cũng có đồng tiền không. Mà anh ta không nói thẳng nhưng cũng không phủ nhận, chẳng khác nào đã gián tiếp thầm chấp nhận chuyện này.

Đến lúc này, tôi đã có thể phán đoán được sơ bộ mục đích của bọn họ chính là cướp đồng tiền, mà trên người của bọn họ cũng có đồng tiền.

Đây rốt cuộc là sao? Tôi vẫn chưa biết được.

Tôi cười:

- Tôi lớn lối, tất nhiên bản lĩnh cũng lớn. Các anh không sợ chết thì tới đi.

Người kia cười lạnh một tiếng nhưng không nói gì, ba người lại chậm rãi lùi lại, ẩn thân ở trong bóng tối.

Thật ra từ trong lời nói vừa rồi của anh ta, tôi đã gần như hiểu hết. Mấy người này sẽ không có bản lĩnh gì lớn, tối thiểu nhất định là kém hơn Y Thắng, bằng không sẽ không nói Y Thắng thế này thế kia, ba người cũng sẽ không liên thủ.

Tôi xem tiểu thuyết võ hiệp từ nhỏ nên nhìn là biết, cao nhân thật sự đều hành động một mình, làm gì có chuyện kết bè kết đảng? Nói một cách thông thường, mấy người đồng thời xuất hiện, hơn phân nửa đều là trình độ của Thất Quái Giang Nam. Mà Y Thắng chắc hẳn là loại Khâu Xử Cơ kia, đừng nói một đánh ba, một đánh bảy cũng không thành vấn đề.

Mà tôi và Y Thắng không nói là kẻ tám lạng người nửa cân, ít nhất cũng đánh không phân thắng bại. Nói như vậy, tôi còn sợ quái gì ba người này nữa?

Lúc này ba người này lặng lẽ ẩn thân, không biết muốn làm trò gì, tôi đang âm thầm đề phòng thì bỗng nhiên những con dơi trong không trung vỗ cánh bay xuống, che đi ánh trăng chỉ còn lại một mảng đen xì, làm người ta vừa thấy liền khiếp sợ.

Tôi không nhúc nhích, cầm hai tờ Phá Tự Quyết và đánh vào trong không trung. Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên, Phá Tự Quyết đánh trúng đám dơi và nổ mạnh. Giữa không trung lập tức hỗn loạn, vô số con dơi kêu lên và rơi từ trong không trung xuống. Còn có con thấy tình thế không ổn, vội vỗ cánh tản ra.

Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu đỏ của Phá Tự Quyết vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vô số con dơi đã tản đi. Phóng tầm mắt nhìn lại, trong không trung hoàn toàn yên tĩnh, không thấy bóng dáng nửa con dơi nào nữa.

Không ngờ chúng lại không chịu được một đòn như thế. Tôi lặng lẽ lắc đầu. Đây chính là bản lĩnh của bọn họ sao?

Nhưng ánh sáng màu đỏ trong không trung dần dần biến mất, xung quanh trở lại trạng thái ban đầu. Tôi vừa cúi đầu lại thấy đột nhiên có một con tinh tinh lớn cao hai mét đang đứng trước mặt?

Tôi giật mình, chỉ thấy con quái vật giống như con tinh tinh lớn này đang dùng hai mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm, đứng ở phía trước tôi. Toàn thân nó đều là lông đen, hai cánh tay buông thõng xuống đến tận đầu gối. Cái tai to cũng sắp chạm vai. Trong bóng tối, nó nhe ra bộ răng trắng như tuyết.

Con quái vật này có hai tay dài tới đầu gối, hai tai dài chạm vai. Đây là Lưu Bị à? !

Trong lòng tôi đang nghĩ không biết mấy người này lấy được thứ này ở đâu ra mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, quái vật này bỗng nhiên gầm khẽ một tiếng, móng vuốt lớn vung lên. Dù cơ thể nó cao lớn nhưng không ngờ lại rất linh hoạt, cử động thoải mái như không có trọng lượng, lập tức nhảy đến trước mặt của tôi và vung tay đập xuống!

Tôi cảm thấy kinh hãi. Bởi vì thứ này thoạt nhìn nhanh nhẹn nhưng một cái vung tay này lại mang theo sức lực nặng nề. Nếu như bị nó đập trúng, tôi không chết cũng phải gãy xương đứt gân.

Tôi biết mình không phải là tuyển thủ theo loại hình lực lượng nên vội vàng nghiêng người tránh một đòn này, sau đó quay người lại, tiện thể đánh ra một Trấn Tự Quyết.

Tôi dùng Trấn Tự Quyết này nhiều nhất, cũng thuận tay nhất. Quái vật này cao lớn, động tác của tôi cũng rất nhanh chóng, không đợi nó xoay người lại đã nghe một âm thanh bốp vang lên, Trấn Tự Quyết đã đánh vào trên người của nó.

Quái vật này gầm rú một tiếng, cơ thể bỗng nhiên nhanh chóng run rẩy. Trấn Tự Quyết nổ mạnh và phát ra một chùm ánh sáng màu đỏ. Ở trong ánh sáng màu đỏ, quái vật nhanh chóng không thể di chuyển nữa. Nó liều mạng giãy giụa, muốn xoay người, nhưng làm sao còn có thể nhúc nhích được.

Tôi hừ một tiếng, nghĩ thầm đừng nói là mày, cho dù ác thú Cùng Kỳ có thể đánh không phân thắng bại với Giải Trĩ, ở trước mặt Trấn Tự Quyết này của tao, chân cũng không còn linh hoạt, hoạt động bị khống chế, mày chỉ là một con quái vật đầy lông nho nhỏ thì tính là cái gì chứ?

Tôi còn tưởng con quái vật này chắc chắn phải chết, đang chuẩn bị dùng Phá Tự Quyết trực tiếp tiêu diệt nó. Chợt cơ thể của con quái vật này vặn vẹo, trong chớp mắt đã hóa thành một đám sương mù, vèo một cái đã chui lên đầu tường bên cạnh.

Trong lòng tôi kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người áo đen trong ba người kia đang ngồi xổm trên đầu tường, cầm lấy một hồ lô lớn màu đen, trong miệng lẩm bẩm vài từ. Đám sương mù này đang từ từ bị anh ta thu vào trong hồ lô.

Tôi không khỏi thấy buồn cười, người này chắc thấy tình thế không tốt nên vội vàng thu lại pháp thuật. Mà con tinh tinh lông đen này có thể do chính anh ta nuôi. Đại khái cũng không khác với con ma núi kia của Y Thắng.

Tinh tinh lông đen này bị thu lại. Ngay sau đó, phía sau lại có một âm thanh vang lên. Tôi quay đầu nhìn lại, không ngờ phía sau đã xuất hiện một con quái vật cao gầy, còn cao hơn tôi một chút, trông chẳng khác nào cây gậy trúc, toàn thân trên dưới đều đen xì, còn đen hơn cả con quái vật lông đen vừa nãy. Nó lảo đảo chạy qua bắt tôi.

Cơ thể nó lay động linh hoạt hơn con tinh tinh lông đen kia rất nhiều, thậm chí có thể hình dung giống như quỷ mị. A, không đúng, thứ này vốn chính là quỷ mị. Tôi liên tục ra tay, ném ra mấy tấm Trấn Tự Quyết nhưng đều bị nó tránh được.

Trong lòng tôi thấy ớn lạnh, tốc độ và thân pháp của nó quả thật còn nhanh hơn người giấy trước kia, cũng không biết rốt cuộc là vật gì. Nó nhảy lên nhảy xuống xung quanh tôi, hai tay quỷ không rời khỏi vị trí xung quanh cổ họng tôi. Tôi càng cẩn thận hơn. Bởi vì tốc độ này của nó quá nhanh, không cẩn thận sẽ bị móng tay nó xuyên thủng.

Tôi đánh nhau với nó một lúc lâu, lãng phí hơn mười tấm bùa chú nhưng không bên nào làm gì được đối phương, hoàn toàn chỉ là vung tay múa chân loạn trong không khí. Tôi không khỏi sốt ruột. Cứ đánh tiếp như vậy, không nói có bị thương hay không nhưng sẽ đánh hết bùa chú mất.

Nhưng đúng vào lúc này, tôi đang tập trung tinh thần đấu với con quỷ mị này thì mặt đất dưới chân lặng lẽ nứt ra. Một bàn tay quỷ đột nhiên chui ra khỏi mặt đất và chộp lấy mắt cá chân của tôi!

 

0.10533 sec| 2433.125 kb