Sắc mặt Tiệp Dư đã thay đổi, vuốt loạn trên người, vẻ mặt nôn nóng.

Tôi khó hiểu hỏi.

- Cái gì ngọc bội, rất quan trọng sao?

Tiệp Dư dậm chân nói.

- Là, là ngọc bội trai chủ cho tôi, không xong rồi, làm rớt ngọc bội rồi, trai chủ khẳng định sẽ biết tôi trộm chạy ra ngoài chơi, này, này…

Nam Cung Phi Yến cũng khẩn trương nói.

- Em cố gắng ngẫm lại thử xem rớt ở nơi nào, chúng ta chạy nhanh đi tìm xem.

Tiệp Dư gấp tới mức chạy lòng vòng, nói.

- Ban ngày đi rất nhiều chỗ, em cũng không biết rớt ở chỗ nào, xong rồi xong rồi, khẳng định tìm không thấy, lúc này em thảm rồi, oa oa oa…

Nàng cứ thế mà ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên, Nam Cung Phi Yến cũng không có cách, chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái nói.

- Đều là do em dẫn em ấy đi ra ngoài chạy lung tung.

Tôi cười khổ nói.

- Em cũng không biết sẽ như vậy, nếu không, lát nữa em sẽ đi tìm ông chủ Phúc Duyên Trai nói, để ông ta trách tội một mình em là được rồi, Tiệp Dư, cô đừng khóc nữa được không?

Tiệp Dư đột nhiên đứng lên.

- Tôi muốn đi tìm nó về.

Nói xong nàng chạy vọt ra bên ngoài, Nam Cung Phi Yến vội vàng kéo nàng.

- Người nào cũng không cho đi, thứ kia rớt chính là rớt rồi, không có khả năng tìm được, lại nói bây giờ trời đã tối, chẳng lẽ em muốn bị trai chủ phát hiện em chạy ra ngoài sao?

- Nhưng mà nếu em không đi tìm nó trở về, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện.

Tôi nghĩ nghĩ nói.

- Nếu không như vậy đi, cô nói cho tôi biết ngọc bội kia hình dạng thế nào, sau đó ngày mai tôi lên phố đi dạo, xem có thể tìm được hay không, nếu tìm không thấy, liền đi làm cho cô một cái gần giống với cái đó, trước lừa gạt một trận như thế nào?

- Này, này có thể được không, nếu là đem một cái giả về, trai chủ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ngay, vô dụng thôi.

Nói như thế này thì tôi cũng bó tay rồi, Nam Cung Phi Yến nói.

- Như vậy đi, hiện tại trời tối rồi, mặc dù chúng ta đi tìm cũng vô dụng, không bằng sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi tìm thế nào?

Tiệp Dư nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ phải gật đầu đáp ứng, chính lúc này, bỗng nhiên chỗ đầu tường có người nói chuyện.

- Tiểu nha đầu, con vừa chạy tới nơi nào đấy?

Tôi nghe tiếng liền quay đầu, lại không thấy bóng người, đang buồn bực, liền thấy Tiệp Dư hướng về phía đầu tường nói.

- Hắc thúc thúc, người đã về rồi, con không đi chỗ nào hết á, không phải con đang chơi ở chỗ này với Yến tỷ tỷ hay sao?

Một bóng đen chợt lóe lên chỗ đầu tường, cái mặt quỷ đen mấy ngày trước kia lại xuất hiện ở trong sân, tôi không khỏi bật cười, thì ra là ông ta, khó trách tôi nhìn nửa ngày cũng chưa thấy người, gia hỏa này một thân đen thui, ngay cả hàm răng cũng đen nốt, đúng thật là rất thích hợp để ẩn núp mà.

Quỷ mặt đen nói.

- Xa bà bà của con nói, mấy ngày này con không được chạy loạn lung tung, bên ngoài không yên ổn, không được thừa dịp chúng ta không ở nhà liền trộm chuồn ra đi chơi, muốn con phải tu luyện thêm nữa, nói là nếu con nghe lời, lại qua vài chục năm nữa, là có thể mang con đi ra ngoài lăn lộn có hiểu không?

- Rồi rồi, Hắc thúc thúc yên tâm, con nhất định nghe lời, không chạy loạn, chăm chỉ tu luyện.

Tiệp Dư lập tức ngoan như một con thỏ, liên tục gật đầu, quỷ mặt đen nói xong mấy lời này với nàng, cười hắc hắc, lại liếc mắt ngắm tôi cùng Nam Cung Phi Yến một cái, nhưng không nói chuyện, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Tiệp Dư le lưỡi về phía bóng lưng của ông ta, lặng lẽ nói với chúng tôi.

- Tôi phải mau chóng trở về, Thanh Thiên ca ca, Yến tỷ tỷ, nếu ngày mai tôi ra không được, các người ngàn vạn lần phải đi ra ngoài tìm giúp tôi nha.

Chúng tôi gật đầu đáp ứng, Tiệp Dư lúc này mới trèo tường đi trở về.

Nam Cung Phi Yến cùng tôi bất đắc dĩ liếc nhau một cái, cũng không nói cái gì, nhìn trời, đã qua hoàng hôn.

Kế tiếp, tôi cùng Nam Cung Phi Yến trở lại trong phòng, phân tích tình huống hai ngày trước, nàng suy tư nói đêm trăng tròn tháng thứ nhất, trời có tuyết, rất có thể đây nguyên nhân mà người con gái áo đen kia không ra tay, mà đêm qua, cô ta chạy tới trường học, phát hiện tìm không thấy tôi, sau đó liền rời đi, nhưng là, bằng vào bản lĩnh của cô ta, hẳn là không lý do tìm không thấy nơi này, cho nên, Nam Cung Phi Yến cũng có chút hồ đồ.

Tôi lại nói với nàng, chuyện đêm qua Tân Nhã đột nhiên đến đây, Nam Cung Phi Yến có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên gật đầu nói, như vậy khó trách, nếu Tân Nhã tới, mặc dù cho người áo đen kia tới, cũng sẽ không hiện thân.

Tôi sửng sốt, Tân Nhã tới, người áo đen sẽ không hiện thân, đây là cái đạo lý gì vậy?

Nam Cung Phi Yến thở dài nói.

- Chị vẫn luôn không nói cho em biết chân tướng, Tân Nhã kỳ thật chính là ô nha nữ trong truyền thuyết, nơi có nàng xuất hiện sẽ xuất hiện tai hoạ, mà theo như lời nàng nói, hết thảy là tốt không linh, xấu lại linh, người nào tiếp cận với nàng tám chín phần mười cũng là vận rủi quấn thân, cho nên, nếu người áo đen kia thấy Tân Nhã ở chỗ này, hơn phân nửa là không muốn lộ diện, bởi vì nàng cũng sẽ chán ghét Tân Nhã, cũng sợ hãi bị vận rủi quấn thân, vận đen vào đầu.

Tôi lại lần nữa kinh ngạc, thì ra Tân Nhã là người như thế, khó trách từ nhỏ đến lớn tình huống bên người của nàng không được tốt cho lắm, mà trong trường học cũng là loại tình huống này, chẳng lẽ tất cả những chuyện này là do nàng mang đến hay sao?

Tôi lắc đầu nói.

- Em không tin, có một số việc, mặc dù không có Tân Nhã ở đó cũng sẽ phát sinh, tỷ như tranh chấp giữa Hoàng Thất thái gia với gia tộc xà tinh, Thiệu Bồi Nhất đến đây, âm mưu của tên chỉ chú sư, Y Thắng nhiều lần quấy rối, đây đều là quan hệ có nhân quả, có quan hệ gì với Tân Nhã đâu?

Nam Cung Phi Yến lại nói.

- Kỳ thật có một số việc cũng không thể quy trách nhiệm lên bản thân Tân Nhã được, nhưng ô nha nữ chính là như vậy, nếu không có cô ấy, có một số việc cũng sẽ phát sinh, nhưng có cô ấy rồi, người bị xui xẻo thường là một ít người ở bên cạnh nàng, tựa như một cái bình sứ sẽ bị rơi khỏi bàn mà bể nát, không có quan hệ gì với em hết, nhưng cố tình vào lúc này em đi ngang qua đó, bị bình sứ cắt trúng chân, đây là vận đen của em.

Tôi im lặng, trong lòng cũng đã hơi chút hiểu ra, thật ra Tân Nhã không thể nào làm ảnh hưởng tới sự phát sinh của những sự kiện lớn được, nhưng nếu có nàng xuất hiện, lại sẽ thay đổi một ít chi tiết nhỏ, có một số người, sẽ nhân việc này mà thay đổi vận mệnh, nhưng vô tình dính phải đều là vận đen.

Tôi hít một hơi thật sâu, hồi tưởng lại những chuyện phát sinh mấy ngày qua, trong lòng không khỏi vẽ cái dấu chấm hỏi thật lớn, chẳng lẽ, tôi cũng là đã chịu sự ảnh hưởng của Tân Nhã, mới có thể xuất hiện nhiều tình huống như thế?

Không, không phải là như vậy, vận mệnh của tôi, đã từ lúc tôi chưa sinh ra, mà tròng lên gông xiềng cho tôi, không có quan hệ gì với Tân Nhã, này hết thảy trắc trở, đây đều là lộ trình tôi phải đi, là lộ trình mà một cấm kỵ sư phải tự mình đi qua.

Biểu tình tôi không ngừng thay đổi, tâm thần không yên, Nam Cung Phi Yến nói.

- Em cũng đừng nghĩ quá nhiều, ô nha nữ tuy rằng là người mang đến điềm xấu, ngay cả cấm kỵ giả cũng không muốn tiếp cận với nàng, nhưng em lại khác, em đừng quên, em là cấm kỵ sư, là người duy nhất có thể hóa giải được những lực lượng không biết tên kia.

Tôi nghe xong lời này, tâm tình mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, không tồi, tôi là cấm kỵ sư, là thẩm phán cũng là người quyết định, cho dù Tân Nhã thật sự là ô nha nữ gì đó, người mang điềm xấu gì đó, hẳn là cũng không gây hại gì cho tôi chứ?

Nhưng mà Nam Cung Phi Yến nhìn tôi, còn nói thêm.

- Nhưng em phải nhớ kỹ, cấm giả vô tình, đây là thủ tục tàn khốc nhất của cấm kỵ sư.

Tôi yên lặng gật đầu, lại nắm chặt nắm tay.

Sau đó Nam Cung Phi Yến rời đi một mình, nàng có chuyện phải làm, mà tôi cứ ở nơi hoang vắng này, bắt đầu chờ đợi, tôi không biết, người buổi tối hôm nay tới sẽ là ai.

Trời vào đêm, lại nổi lên sương mù, trăng trên không trung cứ tròn vành vạnh, không còn sáng ngời như hai ngày trước, tựa như được bao phủ thêm một lớp lụa mỏng, tỏa ra ánh sáng mênh mông nhu hòa.

Giờ Tý sắp tới gần.

Ngoài cửa sổ, vang lên tiếp gió thôi u u, tôi ngồi ngay ngắn ở trong phòng, lại không có để ý tới chuyện ngoài cửa, trong lòng mặc niệm ba câu thần chú, nhắm mắt dưỡng thần, phát huy toàn bộ tinh thần lực của bản thân ra, tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng tất cả những động tĩnh trong sân tôi đều rõ như lòng bàn tay.

- Rầm, thùng thùng…

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, trong lòng tôi vừa động, lại không có mở mắt, ngưng thần lắng nghe.

Sẽ là ai?

Nhưng mà tiếng đập cửa này lại chỉ vang lên có ba tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa, một lát sau, lại có người gõ cửa.

- Rầm, thùng thùng…

Vẫn là ba tiếng vang như cũ, tôi chậm rãi mở to mắt, trong viện, phía trước cửa sổ, bỗng nhiên hiện lên một bóng đen.

Là cái người áo đen kia sao?

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu tôi, lại vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên như một tác phẩm âm nhạc!

- Rầm, thịch thịch thịch thịch, thùng thùng…

Tiếng đập cửa vang lên liên tiếp, thật giống như có một người táo bạo đứng ở ngoài cửa, không ngừng dùng sức gõ cửa, nhưng mà trừ bỏ tiếng đập cửa ra, lại không ai nói chuyện.

Tôi đề cao giọng, quát.

- Là ai?

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa kia lại gia tốc nhanh hơn, quả thực như là mưa rền gió dữ, lại giống như dưới bầu trời nổi lên mưa đá, bùm bùm, cùng nhau đập vào trên cửa.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, thứ này rốt cuộc là thứ gì, trên cửa đã dán Trấn tự quyết, đều không có hiệu quả sao?

Người gõ cửa này, quả thực như là uống máu gà, căn bản không dừng lại được, cũng không biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu sức lực, mọc ra bao nhiêu cái tay, lại hình như là có cả trăm người đồng thời gõ cửa, âm thanh thùng thùng không dứt bên tai, ước chừng qua mười mấy phút, thanh âm kia mới dần dần yếu xuống.

Tiếng đập cửa trở nên thưa thớt, lúc này tôi mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi đến cạnh cửa, nghe xong động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên nhấc chân, đạp một phát văng cả cửa!

Cái bà mẹ nó, đứng gõ cửa nhà ông đây cả nửa ngày, ông mày muốn ra nhìn thử xem chúng bay là cái thứ gì!

 

0.09703 sec| 2436.281 kb