Tiệp Dư cũng sửng sốt, sau đó lại cười hì hì nói.
- Tôi là cây chổi tinh biến thành, anh tin không?
Tôi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, mệt cho nàng nghĩ ra được cái thứ này, không nghĩ tới người anh em đóng giả tang thi kia lại tin xái cổ, ngơ ngác nói.
- Cây chổi tinh? Cư nhiên thật sự có cây chổi tinh? Tôi còn tưởng rằng ông ngoại tôi gạt tôi chứ…
Tôi hết chỗ nói rồi, hóa ra con mắt của người này chỉ là bình thường thôi, tôi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
- Cái gì cây chổi tinh, cô ấy là em gái họ của tôi, không phải thứ gì biến thành đâu, cái kia hạn thời gian là mười phút, giờ cũng sắp hết thời gian rồi, chúng tôi phải mau đi ra ngoài thôi.
Người anh em này cư nhiên có thể nhìn ra Tiệp Dư không phải nhân loại, cái chuyện này đúng là vượt ra khỏi dự kiến của tôi, vì lí do an toàn, hiện tại tẩu vi thượng sách.
Tôi kéo Tiệp Dư, chạy nhanh ra ngoài, mà người anh em này cũng bò lên, ủ rũ cụp đuôi đi theo sau lưng chúng tôi, vừa đi vừa cởi quần áo trên người xuống.
Tiệp Dư quay đầu lại nói.
- Này, anh đi theo chúng tôi làm gì?
Người anh em này trợn trắng mắt.
- Ai đi theo các người, tôi tan tầm rồi.
Tôi cười nói.
- Buổi làm của cậu cũng kết thúc sớm quá ha, mới vừa tới 10 giờ sáng, làm nhiều thêm chút nữa có được không?
Người anh em này nói.
- Vô nghĩa, nếu mà các người không tới đây, tôi còn không cần đi làm nữa kìa, kết quả còn ăn một cả chục cú đá, tôi làm nào có dễ dàng gì?
Tôi nhớ tới vừa rồi cậu ta có nói, không khỏi hiếu kỳ nói.
- Nghe ý của cậu, vậy là con cương thi với cả quỷ chết trinh vừa rồi cũng đều là cậu? Như thế thật ngượng ngùng quá đi, đánh cậu ba lần...
Ai ngờ cậu ta thở phì phì nói.
- Cái gì ba lần, bốn lần! Cái thi thể lúc mới vào cửa kia cũng là tôi đấy!
Tôi trợn mắt há hốc mồm, Tiệp Dư lại cười ha ha, cười đến cong cả eo, người nọ bắt đầu tỏ ra vẻ mặt buồn bực, trừng mắt nhìn Tiệp Dư, sau lại cũng hắc hắc nở nụ cười, nói.
- Thôi thôi, tôi làm tại đây một năm, các cậu là người có lá gan lớn nhất đấy, xuống tay tàn nhẫn nhất, tôi cũng nhận.
Nói một hồi cũng đã đi tới cửa ra, người anh em này lại chạy đến bên cạnh nhấc một cái cưa điện trên mặt đất lên, rống gầm rú vọt lại đây, tôi nhịn không được muốn cười, đến lúc này rồi, cậu ta còn chưa quên công việc của cậu ta nữa, xem ra còn rất chuyên nghiệp.
Tôi cùng Tiệp Dư cố làm ra vẻ la to chạy ra ngoài, mà người nọ cũng đuổi theo phía sau, là chạy đến bên cạnh rửa mặt thay quần áo.
Tiệp Dư rất là vui vẻ, nhảy nhót, cười tới đôi mắt đều cong cong. Tâm tình tôi cũng rất tốt, tâm tình buồn bực lúc trước tạm thời bị ném tại sau đầu, sau khi đi ra nhà ma, ánh nắng bên ngoài thật đẹp mắt, chiếu lên trên người cảm giác thật ấm áp, không một chút cảm giác nào như là mùa đông.
Lúc này, cái người giả quỷ giả cương thi kia cũng đi theo phía sau, cậu ta thay đổi một thân quần áo, rửa mặt sạch sẽ, thế mà lại là một người trẻ tuổi xấp xỉ với tôi, kiểu tóc cũng giống với tôi, chỉ là nhìn có chút cứng đầu cứng cổ, sắc mặt tái nhợt, không biết là bởi vì dinh dưỡng không đủ, hay là do ngồi trong nhà ma thiếu ánh nắng mãi, ánh mắt có hơi rời rạc, lúc nhìn người khác giống như hơi bị ngốc.
Nói thật tôi thật đúng là sợ cậu ta đi cáo trạng, nói hai chúng tôi ẩu đả quỷ quái, bởi vì mấy đá vừa rồi của Tiệp Dư đích xác thật có hơi tàn nhẫn, nhưng sau khi cậu ta đi ra, đôi mắt nhìn Tiệp Dư trừng trừng, có thể là bởi vì vừa rồi trong nhà ma ánh sáng yếu thấy không rõ, mà lúc này ánh nắng tươi sáng loá mắt, Tiệp Dư lúm đồng tiền như hoa, làm cậu ta nhìn đến choáng váng cả người.
Tiệp Dư chống nạnh nói.
- Này, đồ giả quỷ, anh nhìn cái gì, tôi nói cho anh biết, vừa rồi tôi chỉ dùng một ít sức để đá anh thôi đấy, ai kêu làm anh làm tôi sợ.
Người này cười hắc hắc, lộ ra hàm răng chỉnh tề, nói.
- Tôi cũng nói cho cô biết, cô đá tôi mấy đá nhưng tôi không cảm thấy đau, chỉ là tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, cô thật sự là cây chổi tinh sao?
Tôi sắp tắt thở rồi, làm sao mà cậu ta vẫn cứ nhớ thương chuyện này mãi thế, tôi vội vàng kéo Tiệp Dư qua, ngắt lời nói.
- Đừng nói hươu nói vượn nữa, tôi nói này chỗ này của các cậu cũng chỉ có một người thôi sao, từ cửa mãi cho đến cuối đường, thay đổi vài bộ trang phục, cậu tới kịp sao?
Cậu ta tỏ vẻ không sao cả mà nhún nhún vai nói.
- Vốn là có vài người nữa, nhưng nay không phải là mùa đông sao, người tới công viên giải trí cũng ít, mấy người kia đều đổi nghề hết rồi, nhưng mà bởi vì tôi thích giả quỷ, cho nên mới ở lại làm, giả quỷ một hồi thì sẽ kiếm được mười đồng tiền.
Tôi bừng tỉnh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, tiểu tử này nhìn khá tốt, cố tình chạy tới nhà ma này giả quỷ, hơn nữa hù dọa chúng tôi hai mươi phút, mới kiếm mười đồng tiền, còn bị đá vài chân, thật là, thật là ngại quá mà.
Nhưng tôi cũng không giúp được cậu ta cái gì, vì thế liền nói câu hẹn gặp lại với cậu ta, Tiệp Dư cười bắt lấy cánh tay tôi, hướng về người kia lè lưỡi làm mặt quỷ, vẫy vẫy tay, hai chúng tôi liền xoay người rời đi.
Công cuộc thám hiểm khu nhà ma lúc này đây cho tôi ấn tượng rất sâu, đặc biệt là nụ cười của tiểu tử kia, tuy rằng nhìn có hơi ngốc một chút, nhưng lại cho người ta cảm giác rất là ấm áp, là cảm giác chân thành cùng tự nhiên.
Kế tiếp, tôi cùng Tiệp Dư lại xoay vài vòng khắp nơi, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi nhiều nơi như vậy, vào buổi chiều tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Nam Cung Phi Yến, nàng mở miệng câu đầu tiên là hỏi tôi.
- Em bắt cóc Tiệp Dư đi đâu rồi?
Tôi nói với nàng một cách vô tội.
- Làm ơn, rõ ràng là cô ấy bắt cóc em đó có được không?
Nam Cung Phi Yến cười, cũng không nói quá nhiều, chỉ là nói tôi mau trở về thôi.
Giọng nói của nàng nghe có vẻ hơi mỏi mệt, trong lòng tôi trầm xuống, chẳng lẽ lại có tình huống gì xảy ra?
Trên đường trở về, Tiệp Dư lặng lẽ nói với tôi.
- Thanh Thiên ca ca, anh có biết vì sao hôm nay em cứ muốn đá người kia hay không?
Tôi lắc đầu, nàng lại nói.
- Bởi vì vừa mới bắt đầu, em đã cảm giác được trên người của người kia có một cổ âm khí, lúc ấy em còn tưởng rằng, người nọ thật sự là quỷ, cho nên mới sẽ truy đánh, rồi sau đó mới phát hiện ra là người, mới cố ý càn quấy.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, trên người người nọ có âm khí? Vậy mà sao tôi lại không cảm giác được tí gì, tôi nói.
- Có thể người ta ở trong nhà ma lâu rồi, nơi đó cả năm không thấy ánh mặt trời, khó tránh khỏi sẽ có chút âm khí dày đặc.
Tiệp Dư lại lắc đầu nói.
- Không phải, đây là một loại trực giác trời sinh, nhân loại các người không hiểu đâu.
Được thôi, tôi không hé răng nữa, chính xác thì tôi không thể nào giải thích trực giác của một con hồ ly, nhưng mà trong lòng tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì người kia vừa thấy Tiệp Dư, liền sẽ hỏi nàng là cái gì biến thành, chẳng lẽ, cậu ta cũng không phải nhân loại?
Tiệp Dư nói.
- Cậu ta là người, nhưng lại là một người rất kỳ quái.
Tôi không hiểu được.
Thời điểm chúng tôi về đến nhà, Nam Cung Phi Yến đã ở đó rồi, nàng thấy chúng tôi trở về, vội tiến lên đánh giá nửa ngày, thấy không có tình huống gì bất thường mới yên tâm, lại nhéo mặt tôi một phen nói.
- Em cũng thật to gan, nếu là Tiệp Dư xảy ra chuyện dù chỉ nhỏ xíu, buổi tối hôm nay chị cũng không giữ nổi em nữa, em có biết hay không?
Tôi kinh ngạc, chuyện lại nghiêm trọng như thế hả? Tiệp Dư vội tiến lên lôi kéo Nam Cung Phi Yến cười hì hì nói.
- Yến tỷ tỷ, chị đừng nói Thanh Thiên ca, là em bắt cậu ta đi ra ngoài, cậu ta cũng không mang em chạy loạn, chỉ là đi dạo phố một chút mà thôi, chị nhìn thử coi không phải bây giờ em vẫn tốt hay sao?
Nam Cung Phi Yến lắc đầu, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói.
- Em đó nha, thật đúng là một tiểu yêu tinh biết quấn người, về sau không được như vậy nữa biết không?
Tiệp Dư liên tục gật đầu.
- Hì hì, em biết rồi, về sau em sẽ ngoan ngoãn.
Nam Cung Phi Yến nhìn nhìn nàng, cũng không còn tức giận, thở dài, ngẩng đầu nói với tôi.
- Đêm qua, trong trường học đã xảy ra chuyện.
- A? Xảy ra chuyện gì?
Tôi bật thốt lên hỏi, đồng thời trong lòng cả kinh, chẳng lẽ tôi đã dọn ra ngoài rồi mà cũng không tránh được sao, những kẻ thần bí đó vẫn tìm được tới trường học hay sao?
- Là một người bảo vệ phụ trách tuần tra ban đêm bị một vật thể không rõ công kích, thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại đang còn nằm ở trong bệnh viện, trên ngực có một số miệng vết thương rất lớn, giống như bị con mãnh thú lớn nào đó tấn công.
Tôi không khỏi kinh ngạc, cơ hồ là nháy mắt liền nhớ tới người con gái áo đen kia, vội hỏi nói.
- Chuyện đó xảy ra vào thời gian nào?
- Ước chừng khoảng hơn 9 giờ một chút, nếu không có phải người phát hiện sớm, phỏng chừng người nọ đã mất mạng, chiều nay chị mới biết được tin này, liền vội vàng tới tìm em, không nghĩ tới em còn chạy ra ngoài chơi được.
Hơn 9 giờ một chút, tôi yên lặng tính toán thời gian một chút, nếu thật là do người con gái áo đen kia làm, như vậy lúc hơn 9 giờ nàng nên biết tôi cũng không ở trong trường học, thời gian cả đêm, không có lí do gì mà nàng không tìm đến tôi?
Nhưng trên thực tế nàng cũng không có tới, vào lúc giờ Tý, người tới là Tân Nhã, dựa theo thời gian này tới tính, hơn 9 giờ, đến giờ Tý 11 giờ, cũng không đến hai giờ, vừa vặn đủ thời gian từ trường học đi tới nơi này.
Tôi không khỏi lại rùng mình lần nữa, trong lòng xẹt qua một tia bất thường.
Tôi hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Buổi tối hôm nay chị còn muốn đi bái nguyệt tu luyện nữa hay không, không bằng lưu lại cùng em cùng nhau chuẩn bị ngăn địch thế nào?
Nam Cung Phi Yến nghĩ nghĩ nói.
- Cũng được, hôm nay có thể không đi, nhưng mà chị lại có chút việc phải về nhà, cho nên, đại khái đến tối nay tới tìm em sau, nếu có việc gì gấp thì đừng quên gọi điện thoại cho chị.
Tôi gật gật đầu, đang muốn hẹn thời gian một chút với nàng, lại vào lúc này Tiệp Dư bên cạnh kêu lên.
- Ai nha, không thấy ngọc bội trên người tôi đâu nữa rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo