Nói tới cái nhà ma này, đúng thật là tôi chưa tới bao giờ, nhưng mà từ đó tới giờ tôi vẫn cho rằng mấy thứ trong này sẽ chẳng khủng khiếp là bao, đều là giả, có cái gì phải sợ hãi chứ?

Lại nói, thật sự tôi cũng chưa sợ qua nha.

Nhưng nếu Tiệp Dư muốn đi vào, tôi cũng không có cách nào khác, lập tức đi qua chỗ bán vé, vừa nhìn giá vé vào cửa là mỗi người hai mươi đồng, nhưng mà do thời tiết nên giá giảm một nửa, còn mười đồng.

Nha, cái này được nè, tôi thích loại giảm giá này đấy, nhưng mà cái nhà ma này được xây dựng ở trong nhà, có quan hệ gì tới thời tiết đâu?

Cầm vé vào cửa, hai chúng tôi đi vào cửa nhà ma, vừa đi vào từ cái miệng rộng tới dọa người kia, ánh sáng bên trong lập tức trầm xuống, ở cửa có nhân viên làm công tác thu phiếu, lười biếng chỉ chỉ một tấm bảng nội quy ở bên cửa.

Chỉ thấy mặt trên rõ ràng có nhắc nhở, người có bệnh tim cấm đi vào, không thể sử dụng đèn pin, bật lửa, không được ẩu đả quỷ quái, người vi phạm phạt tiền 500 đồng.

Tôi nhún vai, cũng không để ý, mấy thứ quỷ này đều là người giả dạng, tôi đánh người ta làm gì cơ chứ?

Tiệp Dư có vẻ rất hưng phấn, lôi kéo tôi đi vào trong, nhân viên công tác ở phía sau kêu.

- Hạn thời gian là mười phút, phải nhanh chóng ra ngoài nha.

Hai chúng tôi đi dọc theo con đường vào phía trong, nói là con đường nhưng rất hẹp, một mảnh đen nhánh, phía trước truyền đến từng trận quỷ khóc ma kêu, còn có màu xanh lục quang, hai bên vách tường treo mấy bộ xương khô, khoác áo rách tả tơi màu đen, dường như là để hâm nóng bầu không khí.

Tôi bĩu môi, mấy thứ này hả một chút cũng không dọa người, nhưng Tiệp Dư ở bên cạnh thật ra khá tò mò, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trái rồi nhìn bên phải, biểu tình giống như một đứa bé đột nhiên đi tới một thế giới lạ kỳ nào đó.

Bỗng nhiên, Tiệp Dư thét lên một tiếng chói tai, dọa liên tục lui về phía sau, tôi nhìn thử thì ra là dẫm lên một cái thi thể, chỉ là cái thi thể này làm rất giống thật, máu rơi đầy đất, một bàn tay duỗi về phía trước, hẳn là vừa rồi Tiệp Dư đã dẫm trúng cánh tay này.

- Đừng sợ đừng sợ, mấy thứ thi thể trong nhà ma này đều là đồ giả mà thôi, cô không tin thì qua đá thử mấy đá thì biết.

Tôi thuận miệng an ủi, Tiệp Dư vừa nghe là giả, thử thăm dò tiến lên dẫm dẫm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hung hăng đạp mấy đá nói.

- Người giả hả, làm người ta sợ chết khiếp đi được, này thì làm cho người ta sợ.

Tôi xem mà buồn cười, vì thế giữ nàng lại, lại cùng nhau đi về phía trước.

Kế tiếp, mấy thứ đồ vật dọa người trong nhà ma ngày càng nhiều, tỷ như đi tới, ven đường sẽ đột nhiên rớt ra cái đầu, hoặc là cánh tay giả hay cái chân giả treo đầy tường, đỉnh đầu thình lình rớt xuống một bộ xương khô, phối hợp với âm hiệu cùng ánh đèn, thật là có chút cảm giác khủng bố.

Mà tôi cùng Tiệp Dư cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, hiện tại thần kinh của tôi đã rèn luyện rất là cứng cỏi, mà từ nhỏ Tiệp Dư đã sinh hoạt cùng với quỷ quái, càng không có cảm giác gì.

Một đường đi tới, bên đường để một cái quan tài, nắp quan tài rộng mở, bên trong nằm một cái cương thi, ngay khi chúng tôi vừa mới đi ngang qua, cương thi kia đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy một phát tới chỗ chúng tôi. Tiệp Dư đứng mũi chịu sào, thiếu chút nữa bị cương thi bắt được, bị dọa hét lên một tiếng, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, lập tức nâng một chân đá bay con cương thi kia, cương thi kêu lên một tiếng quái dị, ngã một cái rầm vào trong quan tài, giãy giụa hai cái rồi bất động.

Chờ tôi phản ứng lại thì chuyện này đã kết thúc, tôi oán trách nói.

- Tiệp Dư, không được ẩu đả quỷ quái.

Tiệp Dư chỉ vào quan tài nói.

- Hắn là cương thi.

- Cương thi cũng không được, nhớ kỹ, bất luận là quỷ quái, hay là cương thi, đều không được đánh.

- Ồ, nhớ kỹ rồi……

Tiệp Dư thè lưỡi, cười hì hì, lôi kéo tôi tiếp tục đi về phía trước.

Lại đi tới một con đường rối loạn tùng phèo, phía trước tối đen như mực, bên trong bỗng nhiên bò ra một nữ quỷ áo trắng, đầu tóc bù xù, bò tới bò lui trên mặt đất, vừa thấy chính là đang bắt chước mấy con quỷ chết còn trinh.

Tôi lôi kéo Tiệp Dư, liếc mắt với nàng một cái, ý bảo nàng không cần để ý nó làm gì, không nghĩ tới Tiệp Dư hiểu lầm, xông lên lại đạp cho nó một đạp, đá vào ngay trên cằm con quỷ kia, chỉ nghe nó ngao một tiếng, con quỷ ngao lên một tiếng rồi ôm cằm chạy mất.

Tôi có chút không vui.

- Sao cô lại đánh quỷ quái nữa rồi?

Nàng cư nhiên giải thích đúng lý hợp tình.

- Không phải anh ra hiệu cho tôi đánh sao?

- Nói bậy, tôi ra hiệu cho cô đánh lúc nào?

- Vừa rồi á, anh liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nhấc nhấc cằm, còn không phải là để tôi đi đá vào cằm con quỷ kia hả?

Tôi hết chỗ nói rồi, phát điên nói.

- Từ giờ trở đi, mặc kệ là quỷ quái cương thi hay là cái thứ gì khác, cũng không được ẩu đả, nếu không lỡ mà người ta phạt tiền thì cô tự đi mà trả!

Tôi vừa nói như vậy, Tiệp Dư mới xem như thành thật, nàng thè lưỡi, chớp chớp mắt không hé răng.

Nhưng mà tôi không hề yên tâm về nàng một chút nào, nắm lấy tay nàng cùng nhau đi tới, nghĩ thầm chỉ còn một tí nữa là đi ra tới ngoài rồi, bà cô nhỏ đừng có gây họa cho tôi nữa.

Đang nghĩ ngợi tới đó, phía trước lại xuất hiện một hiện trường tai nạn xe cộ, một chiếc xe con cơ hồ bị đè dẹp lép, nằm tại nơi đó, trong khoang điều khiển có một người đang nằm gục, đầy đầu đầy người đều là máu, tay gục xuống ở cạnh cửa, vẫn không nhúc nhích.

Cái người giả này làm rất giống thật, nhưng tôi cũng không để ý, nghĩ thầm chạy nhanh đi ra ngoài rồi tính sau, cái nhà ma quỷ quái này, không có một thứ nào dọa người nổi.

Vì thế tôi liền lôi kéo Tiệp Dư bước nhanh về phía trước, thời điểm vừa vặn đi đến bên cạnh người giả kia, bỗng nhiên người giả kia vươn tay ra!

Thình lình như thế, tôi thật đúng là bị hoảng sợ, Tiệp Dư cũng hét lên một tiếng, lui một bước, thế mà vẫn bị cái tay kia đập trúng lên mông một cái, sau đó, chỉ thấy cái người đầy máu kia chui ra khỏi chiếc xe bị đè dẹp lép kia.

CMN, người này hoá trang quá dọa người, đầy mặt đều là máu, hai mắt trắng dã, khóe miệng còn chảy nước dãi màu xanh lục, nhe răng nhếch miệng, vươn móng vuốt, lắc la lắc lư đi về phía chúng tôi.

Cái thứ này rõ ràng là đang sắm vai tang thi (xác chết biết đi), không chờ tôi phản ứng lại, Tiệp Dư cũng đã vọt qua đó, nâng một chân, đá một cái ở chỗ giữa hai chân người kia, vừa đá vừa hét.

- Người giả này, dám dọa người ta sợ, dám dọa người ta sợ hả.

Chỉ thấy con tang thi này hét thảm một tiếng, lấy tay bụm giữa hai chân lảo đảo lui về phía sau, xoay người chạy đi mất, Tiệp Dư không thuận theo cũng không buông tha, đuổi theo lại giơ chân đá vào trên mông tang thi, nhất thời tang thi kia bị bay ra xa tới hai mét, ngã cắm miệng ăn bùn dưới đất, bị đau tới mức kêu lên má ơi.

Tôi vừa thấy liền nổi da gà, vội tiến lên giữ chặt Tiệp Dư.

- Này, không được ẩu đả quỷ quái…

Tiệp Dư cũng không để ý nhiều như vậy, tiến lên đá tiếp cho tang thi kia một cái, trong miệng còn la hét.

- Không phải anh đã nói rằng đây đều là cao su sao.

Tôi sắp ngất đi vì tức, tôi nói cái thi thể không động đậy ở cửa kia là cao su, chưa nói tất cả đều là cao su, đây là cái logic kiểu gì trong đầu nàng vậy.

Tang thi bị đánh tàn nhẫn, nhảy dựng lên chạy mất, hình như còn bị đau chân, đi cứ khập khiễng, ngao ngao quái dị chạy về phía trước, Tiệp Dư cũng rất có tinh thần, chạy theo sau mông tang thi, mà tốc độ của nàng so với tang thi còn nhanh hơn nhiều, trong chớp mắt đã xông tới chỗ, lại đá thêm một cái vào mông tang thi.

Tôi chạy theo phía sau vừa chạy vừa hô.

- Đừng đánh đừng đánh nữa, phạt tiền 500 không nói, đánh nữa là còn phải đền thêm tiền thuốc men cho người ta đấy.

Tiệp Dư làm như không nghe thấy tôi nói gì, cũng ngao ngao kêu quái dị, đuổi theo không bỏ sau lưng tang thi, đuổi tới liền đá một chân, đuổi tới là đá một chân, tang thi kia cũng là xúi quẩy, gặp phải cái tiểu yêu tinh như vậy, dọc theo đường đi té ngã lộn nhào, cũng không biết ăn bao nhiêu cái chân rồi.

Phỏng chừng tang thi này cũng không nghĩ tới, vốn là ra để hù dọa người, lại bị người dí cho chạy té cắm đầu.

Tôi ở phía sau nôn nóng vừa đuổi theo vừa kêu lớn, nhưng hai người ở phía trước chạy giống như lên dây cót, chạy liều mạng, đuổi vui vẻ, lúc này Tiệp Dư xem như có trò chơi, đuổi tới cao hứng phấn chấn, hơn nữa rõ ràng là nàng cố ý, mỗi lần đều chờ tang thi kia chạy ra một đoạn đường, lại đột nhiên phát lực xông lên đá cho một đá, chơi vui vẻ vô cùng.

Chạy vội một đường, chạy tới một cái ao ở phía trước, bên trong không có nước nhưng khắp ao đều là xương khô, vừa vặn Tiệp Dư đá một chân cho tang thi kia bay thẳng vào trong hồ xương khô, liền nghe người anh em kia kêu má ơi một tiếng kêu, sau đó lại hô to.

- Không làm không làm nữa, cô, cô đánh người…

Tiệp Dư đưa tay chống nạnh.

- Nói bậy, tôi đánh không phải người, là người giả.

Chỉ thấy người anh em kia lau mặt khóc nức nở nói.

- Ai nói tôi là người giả, tôi là con người hàng thật giá thật nha.

Tiệp Dư hì hì cười, duỗi một ngón tay chỉ về phía tôi.

- Cậu ta nói thế.

Tôi dở khóc dở cười, vội vàng đi qua đỡ người nọ lên, nhận lỗi với người ta.

- Thật ngại quá, em gái của tôi người nhỏ không hiểu chuyện, vừa rồi cũng đã làm cậu sợ hãi, đừng để trong lòng nha, cái kia, có bị thương chỗ nào hay không? Lên tôi nhìn xem…

Người anh em này bị đánh tới sắp khóc, xoa mông nói.

- Đây mà nói cô ta sợ hãi hả? Tôi nhìn thế nào cũng thấy cô ta còn dọa người hơn cả tôi, cậu nói có người như vậy sao, ngoài cửa có viết rồi, không được ẩu đả quỷ quái, cô ta lại cứ la ó, thấy tôi một lần thì đá một lần!

Tiệp Dư không để ý chút nào, ở bên cạnh cười hì hì không ngừng, tôi phải khuyên can mãi, nói nửa ngày không phải, người nọ mới xem như không nói cái gì, đứng lên chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiệp Dư, đột nhiên nói.

- Cô là thứ gì biến thành?

Tôi tức khắc cả kinh, lời này, sao quen tai như vậy?

 

0.11665 sec| 2435.945 kb