Loại đau khổ như ngày trước lần nữa tấn công tới, tim tôi đập rộn lên, huyết dịch sôi trào trong cơ thể, giống như muốn nổ vậy.

Lại là như vậy, lại là như vậy...

Tôi ngẩng đầu lên, ánh trăng sáng trong không trung kia, lúc này lại tựa như phát ra vầng sáng đỏ yêu dị, treo cao ở trên trời, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, giống như một con ác ma một mắt.

Tôi biết, đó là máu, tràn đầy ánh mắt tôi.

Nguyệt Mãn Thì Doanh, tôi nhớ lại những lời này, sau đó thống khổ ngã nhào xuống trên lớp tuyết mỏng, trong thân thể giống như là ẩn chứa một con cự thú dữ tợn, dùng hết sức lực, muốn tránh thoát ra ngoài, cánh tay nổi huyết mạch, lần nữa căn nhô ra.

Trong đầu tôi lại cảm thấy vô cùng mơ hồ, nhưng mà tôi biết, lần này tôi tuyệt đối không thể té xỉu, nếu Nguyệt Mãn Thì Doanh, vậy tôi sẽ trục xuất nó ra.

Tôi cố nén chịu nổi thống khổ như trong lò hỏa, nắm chặt hai quả đấm, hung hăng đập xuống đất, nếu con cự thú khốn kiếp kia muốn thoát ra, tôi sẽ đem nó thả ra!

Một quyền, hai quyền, ba quyền...

Tôi quỳ hai đầu gối xuống đất, cắn chặt hàm răng, hai quả đấm liên tiếp đập trên mặt đất, tôi hoàn toàn không có cảm giác đau, cũng không biết mệt mỏi, mặt đất ở chỗ tôi không ngừng bị đập xuống, tuyết bể bay tứ tung, bụi đất bay tán loạn, phát ra tiếng vang bịch bịch rất lớn.

Tôi giống như một cổ máy xới đất, hoàn toàn không dừng được, tựa hồ chỉ có phát tiết tới như vậy mới có thể làm cho thân thể tôi khỏe hơn một chút, mới có thể làm cho cảm giác thống khổ muốn nổ tung giảm bớt, mới có thể làm cho đầu óc mơ màng trầm trầm được thanh tỉnh.

Không biết qua bao lâu, cảm giác thống khổ kia, tựa hồ dần dần rời đi, nhưng, trong đầu vẫn nửa tỉnh nửa mê.

Tôi vẫn dùng sức đập vào mặt đất, hai đấm tay đã sớm mất hết cảm giác, cũng là đang khẽ run, tôi liều mạng lắc đầu, muốn đem cảm giác mê man kia biến đi, vào giờ phút này, có thể sẽ có nguy hiểm, tôi không thể ngủ.

Tôi sợ, ngủ rồi, liền không dậy nổi.

Bởi vì tôi không biết, đây rốt cuộc là tác dụng phụ của cấm pháp, hay là sự nguyền rủa với Hàn gia phát tác.

Hồi lâu.

Đêm tối, ánh trăng, tuyết rơi đầy trời.

Tôi lần nữa vô lực quơ ra nấm đấm, loại cảm giác đau khổ này cũng dần dần biến mất, cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, dưới đất cũng đã xuất hiện một cái hố to, chỗ cạnh cửa trước mặt, chẳng biết lúc nào, có một bóng người đứng thẳng, mái tóc dài ở trong đêm trăng tung bay.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, thấy rõ hình dáng người nọ, nhưng mà trong lòng run một cái.

Lại là Tân Nhã.

Cô ấy vẫn là cả người quần áo đen, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn tôi không chớp mắt.

- Anh đã khá hơn chưa?

Cô ấy mở miệng nói, giọng vẫn trầm tĩnh như vậy, không mang theo nửa tí gợn sóng.

Chẳng biết tại sao, nghe được giọng của cô ấy, thần kinh tôi bỗng căng thẳng lập tức liền thư giản, chỉ cảm thấy khí lực trên người, tựa như đã không còn nữa.

Tôi không trả lời, nhưng đối với cô ấy miễn cưỡng cười một tiếng, ngay sau đó, mềm nhũn ngã nằm dưới đất.

Giống như mới vừa gặp một cơn ác mộng, tôi thở dốc từng hồi từng hồi, ngực không ngừng phập phồng, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên trời, cười một chút.

Tôi còn sống, điều này thật tốt.

Tân Nhã chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, trầm tĩnh như mặt nước, trong trẻo lạnh lùng giống ngày trước vậy, nhưng lại mỹ lệ thoát tục như vậy, ở dưới ánh trăng, toàn thân cô ấy tựa hồ như một kỳ quang cổ quái, xinh đẹp làm cho lòng người sợ hãi.

Tôi cho rằng đây chẳng qua là ảo giác, tôi nhắm hai mắt lại, tôi biết, Tân Nhã không thể nào xuất hiện ở nơi này.

Có lẽ, ở sâu trong thâm tâm của tôi, một mực có một người như vậy, chỉ có cô ấy, mới có thể làm cho tôi an tĩnh, để cho tôi buông lỏng, để cho tôi từ trong bóng tối đáng sợ đi ra.

Nhưng mà một khắc sau, giọng Tân Nhã lần nữa chậm rãi vang lên ở bên tai tôi.

- Anh đã khá hơn chưa?

Một đôi tay lạnh như băng chạm vào trán tôi, trong đầu tôi nhất thời bừng tỉnh hơn nửa, mở mắt ra, mặt mũi Tân Nhã ngay trước mặt, ân cần nhìn tôi, lại hỏi một câu:

- Anh đã khá hơn chưa?

Trong lòng tôi động một cái, chẳng lẽ, đây không phải là ảo giác?

Tôi nắm tay cô ấy, xoay mình ngồi dậy, cô ấy không có né tránh, nhưng thuận thế đỡ tôi.

Thật sự là Tân Nhã.

- Cô, cô tại sao lại tới nơi này? Tôi mở miệng nói, nhưng phát hiện giọng mình không ngờ có chút khàn khàn.

- Tôi tìm anh một ngày.

Cô ấy nói, nhưng trên mặt khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh kia, không có nữa điểm biểu hiện.

Nhưng mà mấy chữ ngắn ngủi này, đã ẩn sâu tình ý như thế nào?

Tôi trong lòng không khỏi cảm động, nhưng cũng chỉ là "Nga" một tiếng, nói:

- Tôi không có chuyện gì, một mình cô trễ như vậy ở bên ngoài không an toàn, mau trở về đi thôi.

Cô ấy bỗng nhiên cười, nói:

- Anh thật sự không muốn biết, tôi làm sao tìm được anh sao?

Tôi cũng cười:

- Cô nhất định có phương pháp của cô, tôi vẫn luôn biết cô không phải người bình thường, bất quá, tôi bây giờ đã không sao, cám ơn cô.

Cô ấy chậm rãi gật đầu một cái, nhưng không nhìn ra buồn vui, lại hỏi tôi:

- Tại sao phải đi, anh đang tránh né cái gì sao?

Tôi miễn cưỡng đối với cô ấy cười cười, nói:

- Không, không phải né tránh, xác thực mà nói, hẳn là chờ đợi.

- Chờ đợi? Anh đang đợi cái gì?

Tôi trầm mặc, hồi lâu, lắc đầu một cái nói:

- Tôi cũng không biết, thật ra thì, tôi có lẽ chẳng qua là đang đợi vận mạng giáng xuống, nhưng tôi không biết, số mạng của tôi, đến rốt cuộc là cái gì.

Tân Nhã cũng trầm mặc, cô ấy cúi đầu, như có điều suy nghĩ, gió đêm lướt qua mái tóc dài của cô ấy, lướt ngang mặt tôi, hơi ngứa một chút.

Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Có muốn tôi tới giúp anh xem một chút hay không?

- Cô giúp tôi xem một chút?

Tôi lắc đầu liên tục, lần trước lúc cô ấy nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ở địa ngục, tôi vẫn còn nhớ như in, biết rõ loại chuyện này quá nguy hiểm, nói ra thì, nếu quả thật xảy ra chuyện gì không tốt, há chẳng phải là sẽ ở trong lòng tôi lưu lại áy náy.

Tôi cũng không muốn như vậy, mỗi người đều có số mạng riêng, cho tới bây giờ không tính là đã trải qua số mạng của mình, cũng chính là cái đạo lý này, phải biết, cuộc sống của mỗi một người, chính là một chương trình phát sóng trực tiếp mà không có kịch bản trước, nếu như biết trước kết cục, còn có ý nghĩa gì?

Tân nhã thấy tôi lắc đầu, cũng không nói gì nhiều, chẳng qua là gật đầu một cái, nói:

- Vậy cũng tốt, chỉ cần anh không có sao thì tốt rồi, tôi gặp được anh rồi, cũng nên đi thôi.

Nói xong, cô ấy lại xoay người muốn đi, tôi vội vàng hô:

- Trời đã rất tối rồi, cô muốn đi đâu?

Tân nhã không quay đầu lại, giọng cô ấy ở trong gió đêm chậm rãi truyền tới.

- Tôi vốn chính là người xấu đến từ trong bóng tối, người người cũng đối với tôi tránh không kịp, tôi sợ cái gì chứ ?

Tôi ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô ấy biến mất ở ngoài cửa, biến mất ở trong bóng tối, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy tới, nhưng mà, bóng người Tân Nhã cũng đã không thấy nữa rồi.

Dưới ánh trăng, chỉ có một mảnh sương mù dày đặc.

Tôi lảo đảo lui về phía sau, cả người cũng chao đảo đứng lên, thậm chí, trong lòng hiện lên một suy nghĩ, mới vừa rồi, Tân Nhã thật đã tới sao?

Cô ấy rốt cuộc là ai...

Tôi ngơ ngác ngồi ở trong sân, nhìn bầu trời đêm mờ mịt, cho đến trời sáng.

Phía Đông dần dần sáng lên, tôi nhìn một mảng đỏ ửng trên trời kia, chợt đứng lên, trong lòng đột nhiên giật mình.

Nữ nhân quần áo đen, nữ nhân quần áo đen, Tân Nhã chẳng phải vừa lúc nãy cũng mặc quần áo đen? !

Không, không đúng, tôi dùng sức tát mình một cái, thật là hồ đồ, nữ nhân quần áo đen kia mặt mũi so với Tân Nhã hoàn toàn không giống nhau, làm sao có thể nghĩ tới điều đó, còn nữa, nữ nhân quần áo đen là muốn tìm đồng tiền kia, cô ta là một quái vật tàn nhẫn thích giết chóc, tại sao có thể là Tân Nhã.

Tôi không khỏi bật cười, từ dưới đất đứng lên, nhưng mà lảo đảo một cái, hóa ra hai chân đều đã mất cảm giác, cúi đầu nhìn một cái, trên mặt đất ở phía trước, trong đêm qua đã bị tôi đập ra một hố cạn đường kính gần một thước, tất cả gạch đỏ đều gãy nát, nơi trực tiếp bị đánh xuống, gạch đỏ thậm chí đã bể thành bột.

Tôi thầm kinh hãi, tối ngày hôm qua tôi thật sự dùng bao nhiêu khí lực, vội vã cúi đầu nhìn tay mình một chút, nhưng mà chúng bình yên vô sự, ngay cả một chút bị thương da thịt cũng không có.

Sức mạnh thật là đáng sợ, đây thật là tôi làm sao? Tại sao, tại sao đêm trăng tròn, liền sẽ phát sinh loại chuyện này, thật chẳng lẽ giống như theo như lời trong ghi chép cấm kỵ, nguyệt mãn thì doanh, doanh thì tất tổn sao?

Tôi không khỏi rùng mình một cái, nếu như vậy, sau này mỗi khi đêm trăng tròn, tôi cũng phải trải qua thống khổ như thế? Đều phải phát tiết như vậy sao?

Không đúng, nhất định phải có phương pháp gì đó có thể khắc phục chuyện này.

Tôi suy tư một hồi, liền lắc đầu một cái, một đêm không ngủ rồi, tôi muốn đi về nghỉ một chút, dù sao hơn nửa ngày không có việc gì, chờ Nam Cung Phi Yến tới, lại cùng cô ấy thương lượng một chút, tại sao liên tục hai buổi tối, nữ nhân quần áo đen kia vẫn không có xuất hiện, hơn nữa, cũng không có người đến cửa cướp đoạt cái đồng tiền này.

Tôi mới vừa xoay người, lại thấy bên cạnh tường lại chui ra một cái đầu nhỏ, tôi không cần nhìn cũng biết, lại là Tiệp Dư.

Tôi vốn là muốn làm bộ như không nhìn thấy cô ta, cũng lười cùng cô ta nói nhảm, nhưng mà cô ta lại đột nhiên mở miệng nói một câu, để cho tôi nhất thời liền dừng bước.

Cô ta nói:

- Tối ngày hôm qua, anh có nhìn thấy một con mèo không?

 

1.15482 sec| 2435.867 kb