Tôi hơi kinh hãi nhưng sau đó lại nhận ra đây chính là tên quỷ nhỏ trong WC, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói.

- Đừng nghịch ngợm nữa, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi đấy, may mắn đây là tôi, đổi lại là người khác thử xem không bị cậu hù chết mới lạ đó.

Tên quỷ nhỏ này dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tôi, nhưng lại vẫn cứ lôi kéo góc áo tôi, chỉ chỉ cửa sổ, nhỏ giọng nói.

- Bên kia có một chị gái đang rình xem anh đấy...

Tôi ngạc nhiên sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên vụt qua một cái bóng đen, trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng lên, chạy qua đó, dán mặt lên cửa sổ nhìn thử, chỉ thấy một cái bóng dáng mờ nhạt chạy qua kí túc xá, vượt nóc băng tường, trong giây lát đã biến mất.

Tôi không khỏi hoảng sợ, đây là thứ gì? Spider Man sao?

- Vừa rồi cậu đã thấy cái gì?

Tôi quay đầu hỏi cái tiểu quỷ kia.

- Là một chị gái…

Một chị gái? Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, cậu ta lại lắc lắc đầu nói.

- Tôi cũng không thấy rõ…

Tôi nhíu nhíu mày, nhớ tới tốc độ của người thần bí vừa rồi, cùng với thân pháp khi xẹt ngang qua mấy tầng lầu, không tự chủ được nhớ tới cái người con gái mặc đồ đen hành động giống như mèo hoang kia.

Chẳng lẽ là nàng?

Nhưng mà vì cái gì nàng ta lại muốn theo dõi tôi, nếu nàng muốn xuống tay với tôi, thì lúc ở cái hẻm nhỏ kia là một chỗ tốt mà, không lý do gì mà phải đuổi tới trong trường học.

Không đúng, hay là nàng vì cái đồng tiền kia?

Nghĩ đến chắc là như thế rồi, lúc ấy nàng chỉ lấy tảng đá kia rồi đi ra, rất có thể sau đó lại phát hiện còn có một đồng tiền rất quan trọng còn chưa lấy được, vì thế nên mới trở về tìm tôi!

Nghĩ vậy, tôi cũng bất chấp khỏi rửa tay, vội vàng nói cho tiểu quỷ nếu không có chuyện gì thì hãy lưu ý một chút, nếu lại nhìn thấy người con gái kia xuất hiện, liền lập tức đi cho tôi biết.

Sau đó tôi liền chạy về phòng ngủ, lấy ra đồng tiền kia soi dưới đèn nhìn thật kỹ.

Đây là một đồng tiền nhìn qua rất là bình thường, mấy cái thứ này có thể nhìn thấy rất nhiều ở mấy thị trường đồ cổ, chỉ là hơi lớn hơn một chút, ngoài tròn trong vuông, hình thức cổ xưa, mặt trên có bốn chữ: Yếm nhi thắng chi.

Lòng tôi nhảy dựng, yếm nhi thắng chi, hàm nghĩa bốn chữ này đúng là giải thích cho yếm thắng thuật, chỉ là phía trên đồng tiền này có khắc bốn chữ như vậy, là có ý tứ gì?

Kỳ thật loại tiền tài này, ở thời cổ hẳn là gọi là yếm thắng tiền, lại cũng có thể kêu là áp thắng tiền, là một loại tiền tệ mang tính chất cát tường cầu phúc không có giá trị lưu thông, đại khái có chút giống với mấy loại tiền kỷ niệm bây giờ, chỉ có tác dụng cho mấy người quá nhiều tiền mua nó tiêu bớt tiền mà thôi.

Yếm thắng tiền là một phương thức sử dụng khác của tiền tệ cổ, sử dụng rất rộng khắp, đại khái chia làm năm loại lớn là cung tiền, cát ngữ, tôn giáo, trò chơi, cách sử dụng đặc thù, cũng có thể trở thành yếm thắng, bội sức, thưởng thức, chơi trò chơi, may mắn, bói toán, tuẫn táng, ban thưởng, kỷ niệm, chúc thọ, thượng lương các loại phương diện tác dụng.

Loại yếm thắng tiền này, chữ ở mặt trên thường thường là một ít như “Thiên hạ thái bình”, “Xuất nhập đại cát”, “Trường thọ phú quý”, “Thăng quan tiến chức” mấy thứ từ ngữ cát tường, mà mặt trái cũng sẽ khắc một ít đồ án cát tường, tỷ như song ngư, long phượng, quy xà, tinh đấu vân vân.

Lúc này đồng tiền trong tay tôi thực hiển nhiên đúng là yếm thắng tiền.

Như thế xem ra, cái đồng tiền của tên Y Thắng kia, hơn phân nửa cũng là loại yếm thắng tiền này, nhưng mà lúc này tôi cầm yếm thắng tiền ở trong tay, lại cảm thụ không được năng lượng dao động nào, giống như đây thực sự chỉ là một đồng tiền bình thường.

Nhưng tôi biết, thứ này tuyệt đối không có khả năng chỉ là một đồng tiền bình thường.

Cất kỹ đồng tiền này vào người xong tôi thả người nằm ở trên giường, trong lòng có chút lo lắng, nếu cái người con gái áo đen đáng sợ kia đã đuổi tới trường học, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì mới tốt.

Bằng không, ngày mai tôi liền rời khỏi trường học, để tránh mang đến tai hoạ cho trường học, rốt cuộc người con gái áo đen kia rất có thể chỉ là hướng về phía đồng tiền này mà tới.

Vì an toàn của mọi người cho nên tôi phải dẫn nàng đi khỏi nơi này.

Suốt buổi tối tôi đều không ngủ được, chỉ để nguyên đồ nằm đó, tùy thời chú ý động tĩnh bên ngoài, mà tiểu Hồ tử sau khi lăn qua lộn lại một hồi trên giường, cũng rốt cuộc nặng nề đi ngủ.

Bên ngoài tiếng gió gào thét, ánh trăng chiếu ở trong phòng trải ra một màn sáng trắng mờ ảo, mà tôi nằm ở trên giường, lo lắng đề phòng chờ đợi không biết là người hay quỷ vẫn là yêu đến tìm tôi.

Đây đúng là một đêm trăng tròn làm cho người ta khó có thể quên.

Thời gian thong thả trôi qua, tôi dần dần có điểm nhàm chán, tùy tay lấy ra Ngọc Tì Hưu, cầm trong tay vuốt ve, trong đầu cũng là miên man suy nghĩ, rất nhiều ý niệm ùn ùn kéo đến, một hồi thì nhớ tới cái người âm dương sư kia hiện tại đang ở phương nào, một hồi lại nghĩ tới Thiệu Bồi Nhất đi trả lại kính bạc có thuận lợi hay không, một hồi lại nghĩ tới không biết Dương Thần học tập Thiên Thư Lỗ Ban ra sao rồi, một hồi lại nghĩ tới Tân Nhã, cũng không biết mấy ngày rồi chưa gặp mặt nàng, nàng có khỏe hay không…

Đang nghĩ đến chỗ này, trong ngăn tủ bên cạnh đột nhiên truyền ra một tiếng động mỏng manh mà lại nặng nề.

Hiện giờ tôi rất là mẫn cảm, lập tức xoay người ngồi dậy, nghiêng tai nghe ngóng, ngay sau đó, lại có một thanh âm vang lên.

Thật giống như có thứ gì, đang nhảy lên trong ngăn tủ.

Tôi xuống giường, đứng ở phía trước ngăn tủ, nghi hoặc nhìn nhìn, nghĩ thầm có phải có chuột chui vào làm ổ trong này hay không?

Ở trường học này của chúng tôi, trong phòng ngủ có chuột tới làm ổ cũng không phải là chuyện hiếm, vốn dĩ đây ở vào vùng hoang vu dã ngoại, bốn phía lại đều là ruộng, cho nên có chuột chạy vào cũng chẳng có gì lạ.

Nghĩ đến đây, trong ngăn tủ lại vang lên một tràng âm thanh nữa, lần này tôi nghe được, thanh âm này đúng là phát ra ở ngăn kéo phía dưới bên trái.

Tôi nhẹ nhàng kéo ngăn tủ, bên trong là một cái vali đựng đồ của tôi, nhẹ nhàng lấy vali ra khỏi ngăn kéo tủ, cẩn thận nhìn vào phía trong, lại thấy bên trong trống không, cũng không có một con chuột nào.

Tôi đang buồn bực, đột nhiên, thanh âm kia lại vang lên lần nữa, lại giống như đúng là phát ra từ bên trong cái vali tôi đang cầm.

Tôi không khỏi kinh ngạc, cái con chuột này cũng quá lợi hại rồi, nó thế mà cắn nát cái vali của tôi rồi chui vào đó sao?

Tôi vội đem cái vali đặt ở trên mặt đất rồi mở ra, lấy toàn bộ quần áo trong đó ra ngoài, lại rung thử vài cái, lại không thấy bóng dáng con chuột nào, mãi cho đến tầng phía dưới cùng, hầu như đã moi hết tất cả quần áo ra khỏi vali rồi mà vẫn không thấy bóng dáng chuột đâu cả.

Mà lúc này trong cái áo sơ mi dưới cùng vali đột nhiên có thứ gì nhảy lên một chút.

Tôi liền kéo cái áo sơmi kia ra, chỉ thấy dưới áo sơ mi có một cái túi nhỏ nằm lặng lẽ ở đó.

Vừa vặn vào lúc này, trong túi kia vang lên một tiếng phịch, nhảy lên một chút.

Tôi tức khắc hiểu ra, cầm cái túi lên mở ra, đổ vào lòng bàn tay, chỉ thấy một vật thể màu trắng rơi vào giữa lòng bàn tay, rồi đột nhiên nó lại nhảy dựng lên.

Thì ra là thứ này ở đây tác quái, đó là một cái răng của con trai Dạ Ma.

Trong lòng tôi xẹt qua một tia bất thường, cái răng này vì cái gì mà lại nhảy lên ngay lúc này? Chẳng lẽ là cảm ứng được cái gì đó?

Đang nghĩ đến nơi đây, đột nhiên cái răng của con trai Dạ Ma lại nhảy dựng, lại nhảy rất cao, tôi không kịp bắt lấy, thế mà nó lại nhảy tới trên giường, không nghiêng không lệch, vừa vặn nện ở trên mặt miếng Ngọc Tì Hưu.

Tôi vội vươn tay cầm nó trở về, nhưng ngay sau đó, liền thấy bên trong Ngọc Tì Hưu đột nhiên toát ra sương trắng nhè nhẹ.

Không phải như vậy chứ, mới bị gõ có một chút lại muốn chạy ra báo thù? Tôi có chút cảm thán vị Giải Trĩ Quân này, sớm biết rằng làm như vậy là có thể triệu hồi nó ra, tôi còn phí sức lực làm gì nữa, ném trên mặt đất rồi đá thêm hai cái không phải xong rồi sao?

Nhưng tôi không nghĩ tới chính là, trong làn sương trắng đang toát ra kia lại là một cái thân ảnh thướt tha, chỉ khoảng nửa khắc liền ngưng tụ thành nhân hình, bạch quang chợt lóe lên, một mỹ nữ cổ trang đã đứng ở trước mặt tôi, e thẹn khom mình hành lễ, ôn nhu nói.

- Công tử, đã nhiều ngày Lam Ninh chưa ra ngoài, làm công tử nhớ mong.

Tôi nhất thời trợn mắt há hốc mồm chỉ thấy người đứng trước mặt tôi đúng thật là Lam Ninh, trên người tuy rằng vẫn mặc bộ đồ màu trắng kia, nhưng lại lóe lên bạch quang mênh mông, nhìn qua thánh khiết không dính bụi trần, rất giống tiên nữ, hoàn toàn không phải là loại khí chất nữ quỷ lúc trước.

Quỷ khí dày đặt phảng phất đã biến thành tiên linh khí.

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, không biết nên nói cái gì mới tốt, Lam Ninh ngượng ngùng cười, nói.

- Công tử yên tâm, tôi bây giờ rất tốt, thần quân đã thu tôi làm hầu gái, để cho tôi ở trong cung điện phụng dưỡng thần quân, chỉ là hiện tại thần quân đang bế quan, tạm thời không cần tôi phụng dưỡng, cho nên, tôi mới ra đây…

Tôi nghe có chút mơ hồ, vội nói.

- Từ từ đã, cái gì thần quân, cái gì hầu gái, cô nói chính là ai?

Lam Ninh cười nói.

- Tự nhiên chính là Giải Trĩ Thần Quân, ngài ấy làm việc công chính, yêu ghét rõ ràng, lại có công ơn tái tạo với tôi, tôi rất là cảm tạ ngài ấy.

Công ơn tái tạo…Tôi nghe xong càng thêm mơ hồ, nhưng mà cũng nghe hiểu ý nàng nói, cái thần thú Giải Trĩ vậy mà lại là cái thần quân gì đấy, lại còn thu nàng làm hầu gái, xem bộ dáng của nàng bây giờ, giống như đã sống rất dễ chịu.

Lam Ninh nói xong, chỉ chỉ răng nanh trong tay tôi, nói.

- Vừa rồi thần quân có phân phó, để tôi đi ra mang thứ này vào trong đó, ngài ấy nói đây là vật hại người, không thể lưu tại nhân gian…

 

0.08157 sec| 2432.117 kb