Tôi theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, chỉ cảm thấy một luồng gió đập vào mặt, nữ nhân quần áo đen động tác lại nhanh nhẹn dứt khoát, thậm chí tôi căn bản cũng không thấy rõ cô ta nhào tới như thế nào, sau luồng gió này tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, cô ta đã nhào tới bên cạnh đầu tường, móng vuốt vung lên, ngao một tiếng, phóng tới trong không trung.

Mục tiêu của cô ta quả nhiên không phải là tôi, chỉ thấy trong không trung một trận sóng gợn chấn động, lại hiện ra một bóng dáng, nhưng mà nó lảo đảo từ đầu tường rơi xuống đất, khi tôi định thần nhìn lại thì thấy người này mặc áo lam, mặt mũi bình thường, trên đùi bị nữ nhân quần áo đen kia làm bị thương, sau khi té xuống lảo đảo một cái, ánh mắt vô cùng dữ tợn, nhưng mà trong tay cầm một khối đá hình thù rất kỳ lạ, phía trên tựa hồ có thật nhiều lỗ thủng, khói mù tí ti từ trong tràn ra, cùng nữ nhân quần áo đen kia giằng co.

Tôi lui ra xa xa, hai người này không ai nhìn tôi lấy một cái, rất rõ ràng, chuyện này đối với tôi không liên quan, tôi còn tự cho tôi là người trong cuộc nhưng hóa ra ở trong câu chuyện của người khác, tôi cũng chỉ là một người đứng xem mà thôi.

Bên trong quái thạch trong tay người kia, khói mù càng ngày càng nhiều, cơ hồ muốn che phủ cả thân thể hắn, nữ nhân quần áo đen lại kêu một tiếng, người gập cong, lần nữa nhào tới, giống như động tác lúc trước vậy, quơ móng vuốt lên, nhanh như tia chớp chụp vào trong khói mù.

Nhưng thân thể của người kia ở trong khói mù tựa như biến mất, đồng thời một đám khói mù nhanh chóng lui ra phía xa, móng vuốt của nữ nhân quần áo đen rơi vào khoảng không, cả người lộn một vòng mà quay về, nhưng mà không hề dừng lại, chân vừa chạm xuống đất, thân hình lộn một lần nữa, đổi phương hướng, cản lại đám khói mù kia, vẫn là quơ móng ra.

Chẳng qua là lần này cũng thật giống như rơi vào khoảng không, khói mù kia lần nữa chạy trốn, nữ nhân quần áo đen lần nữa lật trở về, tiếp tục đánh ra, động tác còn nhanh hơn so với những cảnh quay trên phim điện ảnh rất nhiều, cả người hóa thành một thân ảnh, trong chớp mắt cũng đã công kích liên tục chín lần, mà tại chỗ đó cũng xuất hiện chín tàn ảnh, vây lấy người áo lam kia ở trong đó.

Khói mù chạy trốn tứ phía, nhưng đều không thể chạy ra khỏi, bị chín tàn ảnh của nữ nhân quần áo đen vững vàng vây khốn, cuối cùng nữ nhân quần áo đen nhảy lên thật cao, từ trên tấn công xuống, chỉ nghe trong khói mù oành một âm thanh vang lên, một bóng người ngay sau đó ngã ra, thân hình lảo đảo, tay nắm cổ họng, ách ách lên tiếng, hoảng sợ trợn to hai mắt, nhưng hướng về phía tôi bên này đưa tay ra, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng ngay sau đó lại ngã quỵ trên đất, co quắp mấy cái, liền bất động.

Trong lòng tôi kinh ngạc, chỉ thấy nữ nhân quần áo đen kia lộn một vòng, vẫn là tứ chi chạm đất, trợn mắt nhìn người áo lam kia, chậm rãi đến gần, chuyển động đầu, nhìn một chút, tựa hồ xác nhận người áo lam đã chết, lúc này mới đưa tay cầm cục đá rơi ở dưới đất kia, nhét vào trong ngực, lại hướng về phía người áo lam gầm nhẹ mấy tiếng, liền chậm rãi lui về phía sau, lúc đến góc tường đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tôi một cái, ngay sau đó lại là một tiếng gầm nhẹ, thân hình đột nhiên vọt lên, hai ba lần leo lên đầu tường, chợt lóe lần nữa, rồi hoàn toàn biến mất ở trong bầu trời đêm.

Tôi đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn cảnh tượng ám sát tàn khốc máu tanh lại trực tiếp đơn giản này, tim đập rộn lên, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Rất hiển nhiên, mục đích của nữ nhân quần áo đen đó chính là quái thạch trong tay người áo lam, còn tôi, chỉ là một người qua đường mà thôi, cô ta ẩn núp ở trong bóng tối, chẳng qua là đang đợi thời điểm thích hợp, đợi người thích hợp tới.

Tên say rượu lúc nảy, đầu tiên và quan trọng nhất, vừa vặn vào lúc đó đi tới, cho nên, tôi nghĩ chắc là bị giết lầm. Nếu không, nữ nhân quần áo đen cũng không có khả năng sẽ bỏ qua cho tôi khi tận mắt tôi nhìn thấy toàn quá trình.

Trong bầu trời đêm hoàn toàn yên tĩnh, một màn kinh tâm động phách mới vừa rồi, trên thực tế chẳng qua là chuyện phát sinh trong thời gian ngắn ngủi chừng một phút đồng hồ, tôi lấy lại bình tĩnh, chạy tới, cẩn thận kiểm tra.

Người áo lam này, cũng là bị một đao đoạt mạng, miệng vết thương to đến đáng sợ, móng nhọn của nữ nhân quần áo đen kia hẳn là toàn bộ đâm vào, vừa nhanh vừa độc, trong nháy mắt liền đồng thời cắt đứt cổ động mạch chủ cùng khí quản, bây giờ người này đã là chết đến không thể chết lần nữa.

Chẳng qua là thân phận của người này tôi không nhìn ra được, quần áo mà hắn mặc kể ra thì cũng thật quái dị, một áo khoác vải màu lam, một cái quần lam, bên hông thắt một cái màu băng màu đen (tape), căn bản không giống như là cách ăn mặc của người ở xã hội hiện đại, mà hắn ngã nhào xuống đất, ánh mắt còn trợn thẳng, một tay nắm thật chặt.

Tôi nghĩ tới, mới vừa rồi thời điểm hắn ngã xuống, đã từng nhìn qua bên tôi một cái, tựa hồ như muốn cầu cứu, đồng thời còn có một động tác đưa tay ra, mà giờ khắc này hắn lại nắm chặt quả đấm, vẫn đưa về phía tôi, trong lòng tôi có chút nghĩ ngợi, chẳng lẽ hắn có chuyện gì hoặc là đồ gì muốn giao phó?

Nghĩ tới chuyện này, tôi bận bịu đi qua nhìn vào bàn tay của hắn, liếc mắt liền phát hiện ở giữa kẽ ngón tay dính máu của hắn mơ hồ lộ ra nửa sợi dây đỏ.

Trong tay hắn nhất định có vật gì đó!

Tôi thận trọng nâng tay hắn lên, dùng lực đẩy ngón tay hắn ra, rất là tốn khí lực, cuối cùng ở trong tay hắn, tôi phát hiện một cái đồng tiền.

Đúng vậy, một cái đồng tiền, mặt trên còn có nửa sợi dây đỏ, rất hiển nhiên, đây là vào giây phút sau cùng, hắn khẩn cấp kéo đứt, có lẽ hắn là muốn nắm trong tay, cất giấu, có lẽ, hắn muốn ở một khắc cuối cùng ném ra xa xa, nhưng bất luận như thế nào, mục đích của hắn rất rõ ràng ---- không muốn để cho đồng tiền này bị nữ nhân quần áo đen kia lấy đi.

Hay là, hắn là muốn đem đồng tiền này đưa cho tôi, để cho tôi mang đi?

Nhưng người cũng đã chết rồi, tâm nguyện cùng suy nghĩ cuối cùng của hắn tôi đã không thể nào biết được, tôi cau mày, cẩn thận bốc dây đỏ trong tay hắn lên, đem đồng tiền kia đặt ở trước mắt, cẩn thận quan sát, nhưng tôi chợt nhớ tới, Y Thắng cũng có một đồng tiền tương tự như vậy.

Chỉ bất quá, Y Thắng có hai cái, mà hắn tựa hồ chỉ có một cái.

Nhớ tới Y Thắng, tôi nhất thời đối với đồng tiền này nảy sinh hứng thú, nếu người áo lam này trước khi chết, đối với vật này vô cùng xem trọng, thậm chí ngay cả khối quái thạch kia cũng không để ý, tùy ý để cho nữ nhân quần áo đen lấy đi, chỉ để bảo vệ cái đồng tiền này, như vậy đã nói lên, đồng tiền này là vật vô cùng quan trọng, nói không chừng, người áo lam này cũng là người cùng môn phái với Y Thắng, chỉ cần tôi tra rõ lai lịch của đồng tiền này, có lẽ bí mật về Y Thắng cũng có thể phá giải.

Nghĩ tới đây, tinh thần tôi không khỏi hưng phấn, có lòng muốn nhìn đồng tiền này kỹ một chút, nhưng lại thay đổi chủ ý, vào giờ phút này, nơi này không phải chỗ nên ở lâu, nói ra mới vừa chết hai người, nếu như một khi có người tới, vậy tôi liền không thể giải thích được, nói đúng thì, lở như nữ nhân quần áo đen đó đột nhiên quay trở lại, tôi cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta, nghĩ tới cô ta thân pháp quỷ mị, như dã thú công kích ác liệt, tôi cảm thấy một trận không lạnh mà run.

Tôi trong nháy mắt đưa ra quyết định mau rút lui khỏi mảnh đất thị phi này.

Tôi cất kỹ đồng tiền kia vào trong người, che kín quần áo, sau đó đổi hướng, tăng tốc bước ra ngoài.

Đi vòng vo một hồi, cuối cùng cũng đi ra khỏi con hẻm cỗ như mê cung này, ven đường có tiệm tạp hóa, tôi vừa nghĩ tới đi vào gọi điện thoại, dầu gì cũng nên báo cảnh sát, không thể để cho hai người kia nằm ngay ngoài đường, nhưng mà thời điểm đi tới cửa tiệm tôi lại dừng bước, cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người kia dù sao cũng đã chết, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng không cứu sống bọn họ được, ngược lại còn gây phiền toái cho mình, nếu vậy tôi trở về trường học thôi.

Tôi rốt cuộc vẫn không có gọi điện thoại, ở trên đường đón một chiếc taxi, muốn trở lại trường học, nhưng lại không nghĩ rằng, tài xế kia vừa nghe tôi phải ra thành, sống chết cũng không chịu đi, một cước lên ga nghênh ngang mà đi mất.

Tôi ngược lại cũng không bất ngờ, đã trễ thế này còn ra khỏi thành nhất định là có nguy hiểm, tài xế phần lớn cũng không muốn đi, trên đường trở về cũng không có khách, uổng công tốn tiền xăng.

Tôi không có nổi giận, hắn không đi, sẽ có người khác đi, một hồi tôi trả tiền xe nhiều hơn một chút, cũng không tin không ai động tâm.

Có thể tôi không nghĩ tới, tôi ở bên đường đi tới lui hơn nửa giờ, đón ít nhất có bảy tám chiếc xe, đều không ai chịu chở tôi đi.

Tôi cảm thấy kỳ quái, vì vậy lúc chiếc xe kế tiếp tới, tôi liền thử thăm dò hỏi bác tài tôi không ra thành, tôi đến thành bên, có thể đi không?

Thật ra thì trong lòng tôi suy nghĩ là nếu như quả thực không ra ngoài thành, tôi đi qua thành bên tìm Nam Cung Phi Yến cũng được, nhưng không nghĩ tới, thành bên người ta cũng không đi, người tài xế này chẳng qua là ngẩng đầu nhìn tôi một cái, dùng sức lắc đầu một cái, một cước nổ ga, chuồn luôn.

Nhìn biểu hiện của hắn, tựa như thấy quỷ vậy.

Tôi không khỏi buồn bực, dáng mạo tôi mặc dù không phải là đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng coi như là loại khiến cho người nhìn thuận mắt, hơn nữa tôi đã tận lực trưng ra khuôn mặt vô cùng vui vẻ, một con người vô hại rồi, bọn họ từng người một chạy cái gì a?

Nhớ tới biểu hiện của tài xế kia, tôi bỗng nhiên ý thức được cái gì, chẳng lẽ nói có một con quỷ đi theo phía sau tôi?

Đột nhiên quay đầu nhìn, sau lưng trống rỗng, đừng nói quỷ, mèo hoang một con cũng không có.

Trong đầu thoáng qua hai chữ mèo hoang, không khỏi khiến tôi vô cùng mất tự nhiên, theo bản năng vừa cúi đầu, lại nhất thời liền phát hiện dị thường trên người của mình.

Hóa ra trên ngực tôi có một bàn tay in trên áo, lại còn dính máu tươi, tôi bận bịu tìm một cái gương bên đường, hướng về phía gương soi một cái, chỉ thấy bộ dáng này của mình bây giờ, trong đêm đen nhìn thoạt qua giống như là một tên phạm tội giết người, khó trách không ai chịu để cho tôi lên xe.

Tôi bừng tỉnh nhớ ra máu này chắc hẳn là ở trên người người áo lam kia văng đến, tôi không khỏi cười khổ, xem ra tôi tốt nhất nên vội vàng lau dọn một chút, nếu không gặp phải tuần tra ban đêm, không bắt được ai, lại phải bắt tôi lại.

Đang nghĩ tới đây, xa xa có một chiếc xe chạy tới, chung quanh chiếc xe kia có một mảnh sương đêm mông lung, mà cơ hồ ngay cả âm thanh cũng không có phát ra, trong chớp mắt đã đến gần, tôi nhìn bảng số xe một cái, không khỏi mỉm cười.

Số đuôi bốn con số, 3721, chính là người đưa đò hoàng tuyền đó, Kha Nam.

 

0.08159 sec| 2431.266 kb