Đây thật sự là bước đột phá không ngờ, đúng là không uổng thời gian! Người ta thường nói, giúp đỡ người khác, cũng chính là đang giúp bản thân mình, tôi vạn lần không nghĩ tới, trong lúc này lại vô tình biết được tung tích của vị m Dương Sư kia!

Mà đồng thời tôi cũng đoán được, ông nội cùng vị Dương Hoành Tiên lão tiên sinh này, còn có Tư Đồ Vẫn, ba người tất là bạn tốt, nói không chừng sau khi tìm được Tư Đồ Vẫn, hết thảy đều sẽ có thể nhìn tường tận...

Sau khi có được đầu mối, trong lòng tôi giống như cỏ dại mọc vậy, cũng không thể ngồi yên nữa, ngay cả trả lời câu hỏi của Thiệu Bồi Nhất, cũng nói đại khái, sau đó liền muốn kéo Thiệu Bồi Nhất cùng tôi đi vào trong thành phố xem một chút.

Nhưng Thiệu Bồi Nhất lại nói, Hoàng Thất Thái gia đã trở lại, ông ta triệu tập người của cả hai giới, hãy mau đem kính bạc này qua đó, nếu không đêm dài lắm mộng, nhất định tên Y Thắng đó thua nhưng không biết xấu hổ, lại đuổi tới, sẽ để cho hắn đi tìm những xà tinh kia, với chúng tôi liền không thể làm gì.

Tôi nghĩ như vậy cũng phải, bất kể cái kính bạc này rốt cuộc là bảo bối gì, vội vàng chuyển đi chỗ khác, tránh tìm phiền toái cho mình, vì vậy Thiệu Bồi Nhất thu dọn một chút, liền vội vả ra cửa, đi làm chuyện của cậu ta.

Trong phòng ngủ lại yên tĩnh, chỉ còn lại một mình tôi, nói cũng kỳ quái, lúc này tôi ngược lại không gấp như lúc nảy nữa, ngồi ở đầu giường, cẩn thận đem ý nghĩ trong đầu từng cái một thoát ra, để cho mình tĩnh tâm lại, sau đó mở ba thần chú ra, nhìn từng cái một.

Lời nguyền cụ thể không được nói ra, tóm lại trong ba thần chú này, tác dụng của tịnh tâm chú là ngừng mất tập trung, giải tỏa tâm trí, tinh thần vững. Nói trắng ra chính là khiến cho tâm thần an tĩnh, đây cũng là một trong các loại pháp môn tu hành cơ bản nhất, cũng là quan trọng nhất trong các môn học, thường nói, tu hành có hàng ngàn vạn cách nhưng quy về một nơi, đơn giản đều là tu tâm.

Mà tịnh thân chú, ý nghĩa giống như tên gọi, chính là lọc sạch thân thể, tiêu trừ nghiệp chướng bên trong thân thể, an ổn hồn phách, từ đó khiến cho chư thần bên trong thân thể quy về đúng vị trí, phò hộ thân thể, lấy thân thanh tịnh mới tu được pháp, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Có người sẽ hỏi, bên trong thân thể người, còn có chư thần sao? Là như vầy, đạo gia có nói, trong thân người có ba mươi sáu ngàn mao mạch, thì có ba mươi sáu ngàn vị thần linh, ước chừng thanh tịnh tâm thần còn chưa đủ, còn muốn cho thần linh trong thân thể cũng thanh tĩnh lại, như vậy, mới có thể tu hành. Trong giải thích của đạo gia, ba mươi sáu ngàn vị thần linh này, thậm chí đều có tên có họ, tôi rất là bái phục, ngẫm lại xem, ba mươi sáu ngàn cái tên họ không trùng lặp, lão tổ tông vì tu hành cũng là rất liều chết a.

Thật ra thì, đây cũng là có căn cứ, không phải là nói bậy, bởi vì mỗi ngày lúc mặt trời mọc, lỗ chân lông trên thân người mở toang ra, dương khí ban ngày theo lỗ chân lông mà chảy khắp kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài, đây chính là thời gian tu hành tốt nhất.

Tới ban đêm, âm khí dưới đất đại thịnh, ngũ tạng trong thân thể con người lưu chuyển, bài cũ nạp mới, cái gọi là thiên địa vận chuyển, sinh sản không ngừng, dân thời thượng cổ có phương pháp dưỡng sinh, dựa vào lúc mặt trời mọc mà động, mặt trời lặn mà thở, chính là đạo lý này.

Rất đáng tiếc, cuộc sống của người ở xã hội hiện đại, đã sớm bị khoác lên muôn hình muôn vẻ gông xiềng, cùng thiên địa âm dương tách biệt, cho nên, bây giờ mọi người mới có nhiều loại bệnh tật thân thể, trạng thái sức khỏe, đây đều có nguyên nhân hết cả.

Cái cuối cùng chính là kim quang chú, pháp chú này tác dụng cực lớn, có thể khai thông tiên khí bẩm sinh trong cơ thể, cải thiện tinh khí của cao nhân, cố định thần phách, có thể để cho ý chí được củng cố, tập trung tinh thần.

Trên thực tế, bên trong ba thần chú này, tịnh tâm chú cùng tịnh thân chú đều là cơ bản, kim quang chú này, mới thật sự là thần chú có thể có chút lợi ích đối với tôi, nói cách khác, củng cố cùng đề cao tinh thần lực, đây là trợ giúp lớn nhất đối với tôi.

Tôi xem xong ba thần chú, lẩm nhẩm mấy lần, nhớ trong lòng, sau đó hai chân khoanh lại, nhắm mắt tĩnh tâm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, sau đó để mình đắm chìm trong cảnh giới thiên thư cổ họa.

Bên trong đầu, một mảnh mờ mịt, cảnh giới thiên thư cổ họa chậm rãi xuất hiện, thiên địa tự nhiên, vạn vật núi sông, ý thức của tôi ở trong trời đất này ngao du, lại đột nhiên phát hiện, chẳng biết lúc nào, trời đất phảng phất rộng rãi hơn rất nhiều, mà núi, sông vạn vật cũng vô cùng sáng ngời, lúc trước chỉ có thể thấy bách thú chạy trong rừng núi, trên bầu trời trăm chim bay lượn, nhưng lần này, thậm chí ngay cả cá lội trong nước cũng nhìn thấy được.

Hơn nữa, thần thái của thú vật, tư thái của chim chóc, cũng đều sáng tỏ trong lòng, giống như một bức tranh sơn thủy hoàn toàn sống đống, ví dụ như, tôi lúc trước giống như mắt bị cận thị 200 độ, thiên địa núi sông này nhìn còn có chút mơ hồ mông lung, nhưng bây giờ giống như là dùng thuốc nhỏ sáng mắt, còn đeo thêm mắt kính, đơn giản là thoải mái vô cùng cực, trong lòng sung sướng không cách nào diễn tả được.

Tôi ở trong thiên địa núi sông này ngao du một lúc, rất lâu sau đó, mới chậm rãi thoát ra khỏi trong cảnh giới kỳ diệu này, núi sông vạn vật dần dần không nhìn thấy nữa, rốt cuộc tôi cũng trở lại trong hiện thực, mở mắt ra, trong đầu một mảng thanh tịnh tự tại.

Lúc này, linh hồn tôi thanh minh, rất nhiều ý niệm thoáng chốc vọt tới, lập tức không chút do dự, bày giấy, cầm bút viết một chữ "Ẩn".

Đây là thời điểm mới vừa dần dần không nhìn thấy được núi sông vạn vật, đột nhiên toát ra ý niệm, mà chữ “Ẩn” viết ra, ngay sau đó thoáng qua một ánh sáng trắng, hiển nhiên đã có hiệu lực!

Tôi mừng rỡ trong lòng, bận bịu cầm tờ chữ “Ẩn” này lên, nhìn thật kỹ, sau đó đập lên trên hộp cơm của A Long ở bên cạnh, niệm chú một cái, chỉ thấy chữ “Ẩn” phía trên lần nữa thoáng hiện ánh sáng trắng, sau đó, chỉ thấy kia hộp cơm...

Không có chút biến hóa nào, yên vị ở nơi đó.

Tôi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm hộp cơm kia, trong đầu nghĩ không đúng a, nếu lóe lên một tia ánh sáng trắng, đã nói rõ là có công hiệu, làm sao hộp cơm này lại không ẩn thân?

Tôi gãi tóc suy nghĩ hồi lâu, lại cầm hộp cơm lên nhìn tới nhìn lui một chút, lại để lên bàn, vẫn là không có gì khác thường, đang lúc cảm kỳ quái thì A Long bỗng nhiên vọt vào, trong tay cằm hai gói mì ăn liền, vừa vào phòng liền kêu:

- A, tiểu Thiên đã trở lại sao, nghe nói cậu cùng Dương Thần đi hưởng tuần trăng mật à, đói chết tôi rồi, tôi nói cậu khi nào mới chịu tới trường học a, con bà nó, hộp cơm của tôi đi đâu rồi?

A Long trước đây nói chuyện không có đầu đuôi, Đông một câu Tây một câu, khiến cho tôi thật sự mơ hồ, nhưng mà một câu cuối cùng này của cậu ta, tôi lại nghe rất rõ, cậu ta không nhìn thấy hộp cơm của cậu ta rồi.

Tôi không khỏi mừng rỡ, trong lòng nhất thời liền hiểu, hộp cơm này trên thực tế đã ẩn thân, A Long căn bản là không nhìn thấy, nhưng tôi là người làm phép, cho nên chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.

Ha ha, hóa ra cũng không phải là Ẩn Tự Quyết không có hiệu quả, như vậy tôi an tâm rồi, A Long ở trên bàn nhìn tới nhìn lui, lại tìm kiếm khắp nơi, thì thầm trong miệng:

- Kỳ quái, tôi nhớ để ngay trên bàn, ai, tiểu Thiên, cậu lúc quay về không nhìn thấy sao?

Tôi nín cười, nói với cậu ta:

- Tôi cũng không chú ý, có thể rơi dưới gầm giường rồi hay không, cậu tìm lại lần nữa thử xem.

A Long vừa nghe, lập tức nằm xuống, chu cái mông nhìn dưới gầm giường, tôi thừa cơ hội này, vội vàng bóc Ẩn Tự Quyết xuống, tâm niệm vừa động, chỉ thấy chữ “Ẩn” đó dần dần biến mất.

Cái chữ này thật sự kỳ lạ, không giống những cái khác, tôi đem cơm hộp thuận tay đặt ở trên bệ cửa sổ, cố ý kêu lên:

- Ai, đây không phải là hộp cơm của cậu sao.

A Long đứng dậy nhìn một cái, cười hắc hắc nói:

- Thiệt là, đôi mắt này của tôi, sẽ sớm đuổi kịp ông ngoại rồi.

Cậu ta cầm hộp cơm, sau đó đi lấy nước nấu mì ăn liền, tôi kiềm chế vui sướng trong lòng, tiện tay cất mấy Ẩn Tự Quyết đã viết đi, trong đầu nghĩ lần sau gặp lại Y Thắng, tôi cũng sẽ ẩn thân, hừ hừ.

Nhìn đồng hồ, vừa qua buổi trưa, tôi trong lòng nảy ra ý nghĩ, không thể lãng phí một buổi chiều, tôi phải mau đi vào trong thành, phía Nam thành Thiên Kiều, đi tìm người tên Tư Đồ Vẫn đó.

Tôi đang định lên đường, nhưng quay đầu lại nhìn thấy ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ mới, cũng không biết làm sao, đầu óc nóng lên, thuận tay đẩy cửa sổ ra, đi tới liếc mắt nhìn xuống dưới, chân liền bước lên bệ.

Đang lúc ấy thì, A Long trở lại, vừa thấy tôi bước lên bệ cửa sổ, sợ hãi đùng một tiếng mì ăn liền rớt xuống đất, hô to một tiếng liền vọt tới.

- Tiểu Thiên, cậu cũng đừng nghĩ không thông a...

Nhưng mà cậu ta đã nói chậm một bước, tôi tung người từ lầu ba nhảy xuống, chỉ cảm thấy gió thổi bên tai, phía dưới vang lên tiếng kinh hô, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, tôi đã hai chân chạm xuống đất, theo đà tiến về phía trước mấy bước, khuỵu chân ngồi xổm xuống, sau đó giảm bớt lực rơi xuống.

Lúc này chính là vào buổi trưa, dưới lầu người ta lui tới không ít, ai nấy cũng ngây người, cùng nhìn tôi tựa như thần tiên hạ phàm, miệng kinh ngạc không khép lại được.

Tôi chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng phủi quần áo một cái, ngẩng đầu đứng đối diện ở trước cửa sổ lầu ba nhìn A Long trợn mắt hốc mồm phất tay một cái, cười nói:

- Xin lỗi nha, phá cơm trưa của cậu, lần sau tôi nhất định mời một bữa...

Chỉ như vậy, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, ở trong ánh mắt kinh úy mọi người, ra khỏi trường học.

Mục tiêu, phía Nam thành Thiên Kiều.

 

0.30745 sec| 2430.078 kb