Dương Thần vừa nói dứt lời, chỉ thấy trong rương gỗ đột nhiên có một ánh sáng màu vàng vọt lên, thoáng chốc hóa thành một thanh phi đao xoay tròn ở giữa không trung. Không ngờ đó chính là thanh phi đao được ông cụ Dương thi triển ra làm tổn thương Y Thắng mấy ngày trước!

Dương Thần hăng hái, hai ngón tay chồng lên nhau và bắn về phía thanh phi đao này, quát:

- Nhanh!

Thanh phi đao này lại oong một tiếng rồi lao nhanh trong không trung, bay về phía Nguyệt Hoa Thủy Kính!

Trong chớp mắt, phi đao này đã xuyên qua ánh trăng, lại giống như một con cá nhảy vào đầm nước bơi lội, tạo thành từng gợn sóng giữa không trung, ánh trăng kia lập tức dao động, không ngừng run rẩy, căn bản không có cách nào ngăn cản được thanh phi đao này.

Ở phía xa, Y Thắng kêu lên một tiếng và liên tiếp bắn lên mấy ánh sáng trắng để cố gắng ngăn cản thanh phi đao này, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Ở phía dưới, tôi cũng trợn tròn mắt nhìn thanh phi đao như đang lướt sóng, trong chớp mắt lại đến gần Nguyệt Hoa Thủy Kính!

Tôi không nhịn được bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Thuật phi đao kỳ lạ này của Dương Thần có thể phá Nguyệt Hoa Thủy Kính của Y Thắng không?

Phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn. Ở dưới ánh trăng, Y Thắng bỗng nhiên bay vút lên trời cao, tay áo phất phới, mái tóc dài tung bay, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ ma quái lạ thường, đầy tức giận, hai tay không ngừng biến đổi, không ngừng đánh ra ánh sáng trắng, phong tỏa thanh phi đao đang bay tới phía trước.

Xem ra anh ta cũng biết sự lợi hại của thanh phi đao này, biết không khống chế được nó nên tự mình ra tay chặn lại.

Nhưng điều này hoàn toàn vô dụng. Dương Thần đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên trời và bấm chỉ quyết. Khi thấy ánh sáng trắng này muốn phong tỏa, ngăn cản phi đao tấn công tới, hắn vội vàng đọc chú ngữ, ngón tay chồng lại và liên tục bắn ra ba lần, hét lớn:

- Phi đao trảm tiên làm gì cũng thuận lợi!

Đến lúc này, uy thế của phi đao tăng mạnh, chỉ bị ngăn cản một lát thì ánh sáng màu vàng đột ngột bạo phát, trong chớp mắt đã phá được ánh sáng trắng của Y Thắng. Ở giữa không trung dường như có một mặt trời màu vàng dâng lên. Nguyệt Hoa Thủy Kính của Y Thắng lập tức bị ánh sáng màu vàng này lấn át, ánh trăng chiếu khắp bầu trời cũng nhất thời thu lại.

Trong ánh sáng màu vàng, thanh phi đao này thể hiện ra thần uy lẫm liệt, nhắm thẳng vào Nguyệt Hoa Thủy Kính. Y Thắng kêu lên không tốt, phóng người ngăn cản ở trước thanh phi đao, xoay người lao lên cao lấy đi Nguyệt Hoa Thủy Kính nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn tránh được. Thanh phi đao lập tức xẹt qua, chỉ nghe phụt một tiếng rất khẽ vang lên, không trung có mấy sợi tóc dài rơi xuống, theo gió thổi bay mất.

Thanh phi đao này bay lượn một lúc mới vòng lại, một đường ánh sáng màu vàng giống như sao rơi lao thẳng xuống đất, ầm một tiếng, đã trở lại trong rương gỗ.

Chỉ một thoáng, ánh sáng màu vàng thu lại, rương gỗ đóng chặt.tất cả đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, thật giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua vậy.

Nguyệt Hoa Thủy Kính đã bị Y Thắng thu hồi, ánh trăng đầy trời lập tức biến mất. Mất đi ánh trăng chống lại, tấm lưới do huyết chú chữ Cấm bày ra lập tức khuếch tán ra, thật sự giống như một tấm lưới lớn chùm về phía Y Thắng.

Y Thắng đang ở giữa không trung liên tục thay đổi vị trí, thật vất vả mới tránh được phi đao xuyên qua người. Gương mặt anh ta đầy giận dữ, lao lên đứng giữa không trung. Khi nhìn thấy tấm lưới huyết chú chữ Cấm bay về phía mình, anh ta bỗng nhiên giơ tay ra trước mặt. Trong không trung lại xuất hiện một hố đen, anh ta lãnh đạm bước vào, trong phút chốc đã biến mất!

Người này lại muốn sử dụng chiêu này của mình để chạy trốn, nhưng dù sao huyết chú chữ Cấm không tầm thường lại nhanh chóng thu lại, lập tức bọc lấy hố đen kia vào bên trong. Chỉ nghe một âm thanh vang lên giữa không trung thật giống như có sét đánh, ánh sáng đỏ và hố đen dây dưa với nhau lập tức nổ mạnh, chỉ thấy trong khoảng không đều bị ánh sáng đỏ của huyết chú chữ Cấm che phủ. Mà hố đen kia đã biến thành mảnh nhỏ, nhanh chóng biến mất ở trong ánh sáng đỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng tôi thoáng động. Y Thắng muốn mượn hố đen này thuấn di chạy trốn, lại bị huyết chú chữ Cấm bọc lại. Lần này, có phải anh ta cũng tiêu đời rồi không?

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một lúc lâu cũng không thấy tung tích của Y Thắng, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Mãi cho đến ánh sáng đỏ cũng dần dần biến mất vẫn không thấy anh ta xuất hiện.

Không biết sao, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy bất an, cho dù Y Thắng cuồng vọng vô lý, hung ác điên cuồng ngang ngược, nhưng nếu thật sự giết anh ta như thế thì tôi cũng thấy không đành lòng, đồng thời trong lòng còn có chút lo âu. Nếu như Y Thắng thật sự bị chúng tôi giết chết, môn phái thế lực sau lưng anh ta sẽ bỏ qua sao?

Trong trời đêm cuối cùng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, tất cả hiện tượng khác đều biến mất. Tôi ngơ ngác nhìn giữa không trung, chợt nhớ tới Dương Thần.

Tôi vội vàng cúi đầu nhìn, lại thấy Dương Thần đã ngã ở trên mặt đất từ lúc nào.

Trong lòng tôi thầm khiếp sợ, cúi người kiểm tra. Chỉ thấy Dương Thần đã hôn mê bất tỉnh, mặt trắng bệch như tờ giấy, hàm răng ngậm chặt, hai tay vẫn duy trì ở tư thế bấm quyết.

Tôi giơ tay sờ thử thấy hơi thở cho dù chậm nhưng vẫn bình thường. Tôi thoáng yên tâm, đang định kéo hắn vào trong nhà, để cho ông cụ Dương xem thử. Nhưng vào lúc này, trên đầu tường bỗng nhiên truyền đến một tiếng động, ngay sau đó, có tiếng người hừ lạnh.

Chính là Y Thắng!

Tôi không chú ý tới Dương Thần nữa, vội vàng quay người lại phía Y Thắng. Chỉ thấy lúc này anh ta đã chật vật không chịu nổi, quần áo bị rách, tóc rối bời, trên mặt đầy khí đen, dường như đã bị tức giận công tâm, cũng không còn phiêu dật, thái độ ngang ngược khinh thường như mọi khi nữa.

- Hàn Thanh Thiên đừng mừng vội, chúng ta vẫn chưa xong đâu.

Y Thắng lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, sống lưng dần dần ưỡn thẳng. Mà phía sau anh ta lại có Nguyệt Hoa Thủy Kính chậm rãi dâng lên, lóe ra hào quang màu trắng, xoay tròn ở trên đỉnh đầu của anh ta.

- Ha ha, anh còn có pháp thuật gì hay thì không ngại sử dụng ra hết đi, xem tôi sẽ từng bước phá hỏng thế nào.

Tôi mỉm cười, chỉ vào phía xa nói:

- Bây giờ trời còn chưa sáng, anh còn có cơ hội.

Y Thắng hừ lạnh nói:

- Hừ, đừng huênh hoang, vừa rồi chúng ta chỉ mới hoà mà thôi, cậu cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu sử dụng huyết chú tiêu hao nguyên thần rất lớn. Bây giờ cậu thậm chí còn đi không vững, còn định đấu với tôi thế nào chứ?

Anh ta lại chỉ vào Dương Thần ngã trên mặt đất nói:

- Công lực của người này chưa đủ, miễn cưỡng thi triển ra phi đao nên bây giờ thậm chí có thể sống hay không còn chưa biết. Cậu đừng hy vọng hắn vẫn có thể giúp được cậu. Hừ, hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy được thiên thư Lỗ Ban này.

Thật ra người này nói không sai, bây giờ tôi không còn sức lực, mệt mỏi không chịu nổi, bằng không vừa rồi cũng sẽ không nghĩ tới chuyện kéo Dương Thần vào trong nhà. Bởi vì bây giờ tôi còn chẳng có sức để cõng hắn lên nữa.

Nhưng tôi làm sao có thể tỏ ra yếu kém được? Phải biết rằng lúc này mới là thời điểm quan trọng nhất. Nhìn trạng thái tinh thần của Y Thắng thì rõ ràng hơn tôi một chút. Nếu bây giờ anh ta lại lấy ra Nguyệt Hoa Thủy Kính, chỉ sợ tôi cũng không viết ra được huyết chú chữ Cấm.

Tôi theo bản năng sờ lên túi Càn Khôn, trong lòng nặng nề. Bây giờ trong này có đủ các loại bùa chú pháp quyết, nhưng không có pháp quyết chữ Cấm, muốn làm bây giờ cũng không kịp nữa rồi.

Qua sắc mặt tôi, Y Thắng đã nhìn ra được tất cả, anh ta cười lạnh, hai tay chậm rãi kết ra pháp quyết và chỉ vào Nguyệt Hoa Thủy Kính. Ngay lập tức, trong Nguyệt Hoa Thủy Kính có ánh sáng lóe lên, lại thấy lực lượng của Nguyệt Hoa Thủy Kính này sắp được phát uy ra.

Tôi biết, lực lượng Nguyệt Hoa Thủy Kính này của anh ta không giống với những lực lượng khác. Trong mấy loại bùa chú của tôi cũng không thể đủ khả năng kiềm chế hữu hiệu, uy lực lớn nhất trước mắt chính bí quyết chữ Phá lại căn bản không thể sử dụng, bởi vì lực lượng của Nguyệt Hoa Thủy Kính này của anh ta không phải là vật thực, mà là thứ tương tự như sương mù. Lần trước cũng bởi vì sử dụng bí quyết chữ Phá, kết quả lập tức nổ tung, trái lại nổ nát ánh trăng, khiến mình nhốt ở trong đó, suýt nữa không khống chế được tâm thần.

Tôi không khỏi lo lắng khi nhìn thấy trên mặt Y Thắng lộ ra một nụ cười tà. Anh ta nhìn tôi giống như nhìn một con chim trong lồng, con thú bị nhốt dưới đáy giếng. Môi anh ta khẽ mấp máy như đang đọc chú ngữ gì đó. Mà lực lượng ánh trăng trên đỉnh đầu anh ta lại càng nóng hừng hực hơn.

Nhìn động tác của anh ta cũng chậm chạp hơn rất nhiều, ngay cả tốc độ ngưng tụ ra ánh trăng cũng chậm như rùa bò, qua một lúc lâu, ánh trăng vẫn chỉ xoay tròn trên mặt gương mà không lập tức phát ra uy lực.

Tôi lập tức hiểu rõ bây giờ Y Thắng đã là nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn là cố gắng chịu đựng, vội tới cho tôi một đòn cuối cùng. Nguyệt Hoa Thủy Kính này của anh ta cũng không phải vật tầm thường, nói vậy muốn khống chế nó cũng sẽ tiêu hao lực tinh thần lớn giống như huyết chú của tôi vậy.

Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiên nảy ra một ý định. Nếu tốc độ của anh ta giảm đi rất lớn thì tôi quyết định làm cho anh ta dừng lại!

Trong lòng suy nghĩ, một Định Tự quyết duy nhất đã ở trong tay. Trong lòng tôi có chút lo lắng không yên. Cho tới bây giờ tôi chưa từng dùng qua Định Tự quyết này, rốt cuộc nó có thể thần kỳ như giống định thân pháp của Tôn Ngộ Không hay không?

Không có thời gian suy nghĩ, tôi nhắm ngay vị trí của Y Thắng nhưng không đọc tên chiêu mà đột nhiên vung tay đánh ra Định Tự quyết, đồng thời quát:

- Định!

Kêu thì kêu như vậy, nhưng về phần có thể làm được hay không thì phải nghe theo mệnh trời...

 

0.09215 sec| 2433.539 kb