Dương Thần mở toang cửa ra, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn thử, ngay tại khoảnh khắc này lão hổ đã ngao một tiếng nhào tới!
Trong viện bỗng nhiên nổi lên một trận gió tanh, tôi thầm hô không tốt, xoay người muốn né tránh, nhưng cũng đã không còn kịp rồi, trong lúc cấp thiết tùy tay lấy ra một vật, tôi cũng mặc kệ là cái gì, giơ tay đập về phía ót lão hổ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc lão hổ cách tôi cùng Dương Thần còn không đến một mét, tôi thậm chí còn có thể thấy cục amidan trong miệng lão hổ, đột nhiên, lão hổ kêu lên một tiếng quái dị, đầu ngắc ngứ một cái, té rầm một phát trên mặt đất.
Tôi đã sợ tới mức toát ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn chăm chú lại xem, thì ra vừa rồi tôi quăng ra ngoài lại là cái miếng Ngọc Tì Hưu, vừa vặn đánh vào trên trán lão hổ, kết quả đánh nó nghiêng ngả trên mặt đất, lúc này mới tránh được một kiếp.
Tôi thầm nghĩ thật là may mắn, không thể tưởng được Ngọc Tì Hưu còn có loại tác dụng này, đánh vào trên đầu lão hổ, giống như cầm một cục gạch thiệt bự đập thẳng vào đầu nó, đánh lão hổ quỳ rạp trên mặt đất thẳng rên hừ hừ.
Ai, lão hổ thì sao chứ, rốt cuộc vẫn không thể nào so sánh với thần thú được, ở trong Ngọc Tì Hưu chính là thượng cổ thần thú, hừ hừ, lúc này xem mày còn dám càn rỡ nữa hay không.
Tôi lập tức liền tự tin hẳn lên, đi qua nhặt Ngọc Tì Hưu lên, ước lượng vài cái ở trong tay, mắt liếc nhìn lão hổ, lại hô to với bên ngoài.
- Y Thắng, thật ngượng ngùng quá, cái con hổ bự này của cậu giờ nó biến thành con mèo nhỏ rồi nè, vẫn là cho người đưa nó về núi sâu đi.
Bên ngoài không có đáp lại, Dương Thần đã đi tới, cúi đầu nhìn xem, giơ ngón tay cái lên nói với tôi.
- Tiểu Thiên, may mà còn có cậu, cậu sử dụng cái pháp thuật này gọi là gì vậy, tôi còn chưa kịp ra tay đâu, lão hổ này đã bị cậu thu phục.
Tôi nhìn nhìn Ngọc Tì Hưu trong tay, nhe răng cười với cậu ta, nói.
- Cậu hiểu lầm, này không phải cái pháp thuật gì đâu.
- Không phải pháp thuật vậy thì đó là cái gì nha?
Dương Thần khó hiểu hỏi.
- Khí chất!
Lúc này, trong trời đêm bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng huýt sáo, lâu dài cấp bách, nghe giống như đang đòi mạng, ngay sau đó liền thấy lão hổ kia bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc dữ tợn, thế mà lại lung lay muốn đứng lên.
Nhưng lần này, lão hổ mới vừa đứng lên, Dương Thần đã đi qua, duỗi tay móc ra một cái lục lạc, leng keng leng keng dùng sức lắc vài cái, trong miệng niệm ra một đoạn chú ngữ, lại duỗi ra một bàn tay, quơ tay vài lần với lão hổ, thật giống như lăng không vẽ bùa.
Nói đến cũng kỳ quái, cậu ta vừa khoa tay múa chân, lão hổ kia liền có điểm ngốc nghếch, đến khi Y Thắng dùng thanh âm thúc giục vài lần, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt Dương Thần lộ ra ý cười, bỗng nhiên tiếng chuông dừng lại, một tay vừa thu lại một phóng, chỉ vào lão hổ quát.
- Cẩn thỉnh Nam Đẩu lục tinh, Bắc Đẩu thất tinh, thổ địa Sơn Thần, tốc tốc thu lấy nghiệp chướng, Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh.
Cậu ta vừa niệm xong câu chú ngữ này, duỗi tay chỉ lên trời, liền thấy giữa không trung bỗng nhiên nổi lên một luồng gió lạ, mạnh tới mức làm người cơ hồ không mở ra được mắt, mà lão hổ kia bị cậu ta dùng ngón tay chỉ trụ, thành thành thật thật quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, một lát sau liền thấy giữa không trung phảng phất thò ra một bàn tay to, chỉ thấy một đạo hắc khí bao lấy lão hổ kia, ngay sau đó không trung vang lên một thanh âm, bỗng nhiên cơn gió lạ kia đã dừng lại, lại nhìn tiếp thì lão hổ kia đã không thấy bóng dáng.
Tôi kinh ngạc nói.
- Lão hổ kia đâu rồi, bị cậu thu rồi hả?
Dương Thần đắc ý nói.
- Hắc hắc, không phải thu mà là tiễn đi, ông nội nói quá đúng, cho dù cậu có pháp thuật gì đi nữa, tôi đều có giải pháp, cậu có chiêu điều khiển bách thú, tôi liền có giải pháp đưa bách thú trở về. Cậu còn có cái chiêu số gì nữa thì cứ lấy ra hết đi.
Cậu ta bỗng nhiên đề cao thanh âm, hô to với người bên ngoài, ngay sau đó giọng nói tràn đầy khinh thường của Y Thắng lại truyền đến lần nữa.
- Hừ, cái này chỉ là tùy tiện chơi đùa với các người mà thôi, tiểu tử nhà họ Dương, các người suy xét như thế nào, đây là thông điệp cuối cùng, nhanh chóng giao ra Thiên Thư Lỗ Ban, nếu không, kế tiếp liền không đơn giản như vậy nữa.
Tôi ha ha cười nói.
- Y Thắng, cậu có cái gì bản lĩnh liền cứ việc dùng đi, lần trước ở dưới cầu Đông Hồ, tôi có đánh một mình cũng không sợ cậu, hiện tại cậu ngay cả mặt cũng không dám lộ, tùy tiện quăng tới một con hổ thì có thể hù dọa bọn tôi được chắc? Nói cho cậu biết, ở chỗ của tôi có pháp thuật chính tông, thật sự là truyền nhân của Thiên Thư Lỗ Ban, về chút tiểu kỹ xảo này của cậu, chẳng qua là chút tài mọn, cậu liền không cần vọng tưởng cướp đoạt thiên thư bảo bối của người ta nữa, ha ha ha…
Dương Thần cũng cười nói.
- Đúng thế đúng thế, tôi muốn nhìn cậu còn có cái pháp thuật gì mới mẻ đa dạng hay không, là cái mà Thiên Thư Lỗ Ban không có.
Y Thắng lạnh lùng nói.
- Tiểu bối vô tri, Thiên Thư Lỗ Ban dù cho huyền diệu tới đâu, ở trong tay các cậu từ lâu đã trở thành cặn bã, nếu các cậu không thấy quan tài không đổ lệ, vậy đừng trách tôi.
Tôi nói.
- Y Thắng, chúng ta nói thẳng ra đi, Thiên Thư Lỗ Ban ở nhà họ Dương ít nhất đã truyền thừa mấy trăm năm, cậu vô duyên cớ vô cớ liền nói là của cậu, dây dưa đòi đồ đến cùng, cũng đích xác vô lý, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, cứ ra tay, định cái thắng thua, nếu cậu thua, như vậy từ đây về sau không được đến đây gây chuyện nữa, mọi người lại không phải tiểu hài tử, lại không có thù hận gì, tôi cảm thấy như vậy tương đối tốt một chút, cậu xem coi thế nào?
Y Thắng hừ lạnh nói.
- Cậu thật đúng là đánh giá cao chính mình, tôi và các cậu dây dưa không dứt? Vui đùa cái gì vậy, tôi cho các cậu thời gian ba ngày, đã là tận tình tận nghĩa, hiện tại chúng ta liền lấy đêm nay làm hạn định, định cái thắng thua, ngày mai trước khi mặt trời mọc, nếu là tôi thua, vỗ vỗ mông chạy lấy người, từ đây không hề tới tới cửa, nhưng nếu là các cậu thua……
Tôi lập tức đoạt lời.
- Nếu là chúng tôi thua, tôi liền thừa nhận cậu nói có lý.
Y Thắng cười lạnh một tiếng, tựa hồ ngầm đồng ý, rốt cuộc không thấy lên tiếng nữa.
Chung quanh lại khôi phục yên tĩnh, gió cũng ngừng, chung quanh là một mảnh tối đen.
Y Thắng này nhìn như khó đối phó, đầu óc hình như cũng rất là đơn giản, tôi vừa rồi cố ý nói, chúng tôi thua, tôi liền thừa nhận cậu ta nói có lý, nhưng lại chưa nói chúng tôi thua liền đem Thiên Thư Lỗ Ban cho cậu ta, hơn nữa chỉ cần là tôi thừa nhận, nhưng chưa nói nhà họ Dương cũng thừa nhận, vốn tưởng rằng cậu ta sẽ cân nhắc cái chữ này, lại không nghĩ rằng cậu ta trực tiếp không hé răng nói thêm nữa câu.
Nhưng mà tôi biết, cậu ta cũng không phải là không nghe ra được lỗi trong lời nói của tôi, rất có thể chỉ là khinh thường nhiều lời cùng chúng tôi mà thôi, tóm lại tâm tư người này rất quái dị, không thể lấy người thường tới so sánh được.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn chung quanh khắp nơi, cũng không có gì dị thường, chỉ có hai người kia, chú Vương cùng Lý đại gia, vẫn đang còn đi lòng vòng ở nơi đó.
Tôi nhíu nhíu mày, quay đầu lại nói với Dương Thần.
- Cẩn thận một chút, mấy người này khó đối phó, chớ khinh thường.
Dương Thần gật gật đầu, nói.
- Yên tâm đi, vừa nãy ông tôi có nói rồi, trong phòng này có bức họa Lỗ Ban tiên sư trấn, tà pháp nào cũng không thể xâm nhập, chúng ta chỉ cần bảo vệ cho viện này là được, chỉ cần làm người nọ biết khó mà lui, qua đêm nay, về sau sẽ không có việc gì.
Nghĩ nghĩ, cậu ta lại nói.
- Ít nhiều gì cũng nhờ vào mấy câu nói kia của cậu, bằng không tôi thật đúng là sợ cậu ta dây dưa không dứt.
Tôi lắc đầu chưa nói cái gì, chỉ là lại nhắc nhở cậu ta một câu.
- Nhớ kỹ, khi nào nên xuống tay thì phải nhanh chóng quyết định.
Nói xong, tôi lấy ra Trấn Tự Quyết cùng Khu Tự Quyết, dán hơn hai mươi tờ dọc theo bốn phía tường viện, dùng làm biện pháp phòng ngự, sau đó dọn thêm hai cái ghế dựa, hai người ngồi ở trong sân, một bên nhìn hai người kia xoay vòng vòng, một bên cảnh giác quan sát chung quanh.
Nhìn thời gian, sắp tới gần giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng).
Mà Y Thắng cũng không biết đang làm cái gì, đã nửa ngày, vẫn không hề động tĩnh.
Tôi chờ có chút nóng lòng, nghĩ thầm gia hỏa này không phải là cố ý dùng chiến thuật với chúng tôi chứ, tới khi chúng tôi mất hết kiên nhân, tính cảnh giác cũng thấp, lại đột nhiên tập kích đến?
Tôi hỏi Dương Thần.
- Tôi nói cậu có pháp thuật chủ động xuất kích nào hay không, có thể tìm ra được tên kia, đao thật kiếm thật cùng đấu với cậu ta một hồi, cứ chờ đợi như vậy thì biết tới khi nào đây? Đợi lát nữa nếu như cậu ta thuận tay ném vào trong viện một cục đá, phỏng chừng hai ta đều sẽ bị dọa nhảy dựng, cái này không phải là tinh thần hỏng mất rồi hay sao?
Không nghĩ tới Dương Thần lại lắc đầu nói.
- Thật ngại quá, biện pháp vừa rồi tôi nghĩ đến, chính là dùng giải pháp trong Thiên Thư Lỗ Ban, giải quyết pháp thuật của cậu ta, như vậy tương đối đơn giản một ít, cho nên, pháp thuật có tính công kích trên cơ bản đều không……
Tôi cảm thấy muốn ngất đi cho rồi, hoá ra đây là biện pháp của cậu ta đấy hả, nhưng ngẫm lại cũng đúng là như thế, ý của ông nội Dương Thần lúc trước chắc cũng là như thế này, rốt cuộc pháp thuật công kích quá mức huyền ảo, không có khả năng dễ dàng học được như vậy, mà giải pháp thông thường đều càng đơn giản một ít, thậm chí có đều là thông dụng.
Nói như thế, vậy chỉ có thể ngây ngốc mà ngồi đợi.
Vì thế hai chúng tôi lại trầm mặc, tôi nhìn bầu trời đêm tối đen, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay mà có trăng sao hay gì đó thì tốt rồi.
Tôi đang nghĩ đến chỗ này, chuyện kỳ quái đã xảy ra, trong trời đêm bỗng nhiên dâng lên một vòng ánh trăng sáng tỏ sáng ngời, chỉ khoảng nửa khắc đã dâng lên giữa không trung, trắng sáng loá mắt, tròn vành vạnh.
Tôi đứng bật dậy ngay lập tức, chuyện này không đúng nha, hôm nay lại không phải giữa tháng, đầy trời đầy sao, sao có thể đột nhiên nhô ra một mảnh trăng tròn?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo