Tôi vốn thực sự không ngủ, lần này, lập tức ngồi dậy, lại thấy Thiệu Bồi Nhất đã chạy tới bên cạnh cửa, liền kéo cửa xông ra ngoài.

Tôi theo sát phía sau, trong hành lang chỉ dựa theo ánh đèn lờ mờ, phía trước có những tiếng kêu thay nhau vang lên.

Lòng tôi trầm xuống, thanh âm kia chính từ phòng ngủ 315 truyền tới.

Mấy phòng ngủ lân cận cũng mở đèn lên, cũng có người thò đầu ra xem xét, nhưng vừa thấy tôi cùng Thiệu Bồi Nhất gấp gáp chạy về phía trước, lại vội vàng thu đầu trở về.

Hơn 12 giờ đêm, không ai dám nhiều chuyện, nhất là, chuyện của Diệp Tường Phi, rất nhiều người đều biết.

Chúng tôi tung cửa của phòng ngủ 315 ra, tất cả mọi người đều tụm lại thành một đám, hoảng sợ hét to, tôi nhìn theo ánh mắt kinh hoảng thất thố của bọn họ, liền phát hiện ở trên trần nhà, nổi lên một gương mặt người...

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghiêng đầu nhìn Thiệu Bồi Nhất, anh ta cũng bất ngờ không kém, chẳng lẽ mặt người này không phải do cái kính bạc đó đưa tới? Hoặc là nói, kính bạc được mang đi, thế nhưng hồn quỷ lại không có rời đi?

Trong lòng tôi chỉ thoáng qua một ý nghĩ như vậy, không suy nghĩ nhiều nữa, tiện tay lấy ra một tấm Khu Tự Quyết, ném vào mặt người trên trần nhà.

Lúc này cũng không chú ý việc làm như vậy sẽ bị những người này nhìn thấy, cần ép hồn quỷ này hiện hình trước rồi nói sau.

Khu Tự Quyết không khoan nhượng vừa vặn đánh vào mặt người phía trên, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, mặt người nọ đột nhiên vặn vẹo, lộ ra vẻ đau khổ giãy giụa, ngay sau đó liền dần dần biến mất.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trên mặt vừa có kinh hãi, vừa có khủng hoảng, không hề biết phải làm sao, có nơm nớp lo sợ, đồng thời, còn có ánh mắt một người, tràn ngập tò mò cùng không hiểu.

Người này chính là Dương Thần.

Không sai, trong phòng ngủ này, dường như chỉ có anh ta không lộ ra vẻ mặt lo sợ, tôi quét mắt qua một cái, liền nhìn thấy cảnh này này, trong lòng khẽ động nhưng cũng không lộ ra, chẳng qua là đi tới phía dưới vị trí xuất hiện mặt người nọ, ngẩng đầu nhìn kỹ một chút, nói to:

- Mang cái thang tới.

Trong phòng ngủ có thể lấy ở đâu ra cái thang, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, bởi vì muốn lấy thang phải đi tìm nhân viên quản lý, còn phải lên lầu bốn mới có thể lấy, mà vào giờ phút này chẳng ai dám đi ra ngoài?

Dương Thần bỗng nhiên nói:

- Không cần thang, ở đây có bàn và ghế, bắc tới không được sao.

Tôi nghĩ cũng phải, mọi người cũng kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng bận bịu dời bàn ghế, dựng đứng lên, tôi đứng lên trên, khó khăn lắm mới có thể với đến trần nhà, sau đó đưa tay ra, cẩn thận sờ vị trí xuất hiện mặt người một cái...

Không có chút nào khác thường, trần nhà vẫn là trần nhà, phía dưới một người nhỏ giọng nói:

- Tôi tựa như từng nghe nói, thời điểm này bên trong trần nhà sẽ nhỏ máu xuống...

Lão đại phòng ngủ đứng bên cạnh lập tức đạp anh ta một cái:

- Cút mẹ cậu đi, cậu xem thể loại tạp chí kinh dị đó, đừng con mẹ nó vào lúc này hù dọa lão tử.

Tôi theo bản năng cúi đầu xuống nhìn bọn họ một cái, nhưng vào lúc này, phát hiện người phía dưới đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đồng thời, trên tay mơ hồ truyền đến một cảm giác khác thường...

Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy mặt người kia trên trần nhà lại xuất hiện sau đó há miệng, giống như là muốn cắn tới ngón tay tôi!

Trong lòng tôi cả kinh, vội vàng đem tay rụt trở lại, cái miệng kia không cắn trúng tay tôi, mắng nhiếc làm ra một dáng vẻ dữ tợn, tôi lấy ra một tờ Trấn Tự Quyết, đang định trấn áp nó, cái miệng kia lại tựa hồ như biết điều không hay sắp xảy ra, le lưỡi với tôi một cái, ngay sau đó liền nhanh chóng biến mất một lần nữa...

Tờ Trấn Tự Quyết này vỗ mạnh vào trên trần nhà, nhưng mà đã muộn một bước, một chút phản ứng cũng không có, tôi lần nữa đưa tay ở trên trần nhà sờ nửa ngày, lại cũng không có gì thay đổi, chỉ đành phải lộ vẻ tức giận đi xuống.

Tôi có chút kỳ quái, đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, chẳng những nhô ra đánh lén cắn tay tôi, lại còn le lưỡi, đây là cải trang mặt quỷ để tôi xem, cười nhạo tôi, hay vẫn còn có dụng ý gì khác?

- Dương Thần, cậu là người trong nghề, cậu nhìn xem có thể đem trần nhà đào lên hay không?

Tôi vừa xuống liền hỏi Dương Thần, đồng thời bản thân cũng có chút buồn cười, để bắt con quỷ này chúng tôi cũng sắp biến thành đội chuyên đi phá hoại rồi.

Dương Thần ngẩng đầu nhìn trần nhà một cái, lắc đầu nói:

- Bây giờ cũng đã nửa đêm, nếu như muốn đào, cũng phải chờ ngày mai.

Tôi suy nghĩ một chút thấy cũng phải, bất quá lão đại phòng ngủ lại trưng ra vẻ mặt đau khổ nói:

- Nhưng mà tối nay phải làm sao đây?

Tôi không khỏi gãi đầu, đúng vậy, trước kia chẳng qua chỉ có Diệp Tường Phi nói nhìn thấy mặt người, lần này lớn chuyện rồi, cả phòng ngủ mọi người đều nhìn thấy, đoán rằng ai cũng không dám ở phòng này nữa, tôi nói với anh ta:

- Lúc này cậu có thể hiểu được tâm tình tiểu Diệp rồi chứ? Người ta ở nơi này cảm giác đau khổ dày vò hơn một tháng, buổi tối bị quỷ hù sợ, ban ngày còn bị các người mắng, bây giờ các người cũng chính mắt nhìn thấy, liền không dám ở nơi này nữa?

Diệp Tường Phi ở bên cạnh ngẩn người, lúc này nói:

- Mọi người không cần sợ, con quỷ đó hẳn chẳng qua là tới tìm tôi, với mọi người không có quan hệ gì...

Thiệu Bồi Nhất nói một chút:

- Cậu đây thật ra nói sai rồi, có lẽ trước kia là hướng về phía cậu tới, nhưng mà hôm nay việc bào tường, mọi người cũng có tham dự, nói không chừng con quỷ đó cũng đã theo dõi các người, nếu không tại sao phải hiện hình trên trần nhà chứ?

Anh ta nói một chút khiến mấy người này càng sợ hơn, tôi khoát khoát tay nói:

- Mọi người cũng đừng sợ, chuyện này cứ giao cho tôi, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho các người qua tối hôm nay.

Nói xong, tôi liền lấy ra một xấp Trấn Tự Quyết, đây là tất cả hàng tích trữ của tôi sau hai ngày rảnh rỗi, không nhiều, cũng chỉ hai mươi tấm.

Vách tường phòng ngủ, cộng thêm trần nhà, thậm chí còn có cửa sổ, tôi cũng dán mấy tờ, đoán rằng như vậy, trong thời gian ngắn con quỷ đó cũng không dám hiện thân, cuối cùng còn dư lại mấy tờ, tôi nghĩ, toàn bộ dán sát trên đất, như vậy hẳn liền không sơ hở tí nào.

Làm xong hết thảy các thứ này, tôi liền cùng Thiệu Bồi Nhất quay về ngủ, thật ra thì vốn là tôi muốn ở lại xem sao, bất quá ở lại nhìn bộ dạng kinh sợ kia của bọn họ, tôi còn tức hơn, bình thường chỉ biết khi dễ bạn học, mặt quỷ xuất hiện một cái liền sợ són đái, chẳng qua chẳng có con mẹ nó bản lãnh gì, thứ người như vậy, tôi dựa vào cái gì lưu lại gác đêm cho bọn họ?

Thật ra thì ở trong lòng tôi, từng hy vọng mặt quỷ kia xuất hiện, hù dọa bọn họ một chút, dù sao Diệp Tường Phi đã cảm thấy quen, Dương Thần nhìn cũng không sợ lắm, còn những người khác tốt nhất bị sợ tè ra quần.

Nhắc tới mọi người trong lòng đều có nét mặt u ám, tôi cũng không ngoại lệ, bất quá tối nay vẫn không thể ngủ, sau khi trở lại phòng ngủ, Thiệu Bồi Nhất tiếp tục ngồi tĩnh tọa, nhìn chằm chằm kính bạc của anh ta, còn A Long thì ngáy khò khò đánh rung vang trời, chuyện phát sinh mới vừa rồi, anh ta nửa điểm cũng không biết.

Đều nói người không có tim không có phổi ngủ rất ngon, đúng là chân lý a.

Tối nay cứ như vậy hữu kinh vô hiểm đi qua, sáng sớm ngày thứ hai, tôi mở mắt nhìn một cái, A Long vẫn còn ở chỗ này ngủ say, Thiệu Bồi Nhất vẫn còn đang tĩnh tọa, nhìn trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.

Tôi xoay mình bò dậy xem mấy giờ, cũng sắp 8 giờ, không khỏi buồn bực, A Long tại sao vẫn còn ngủ? Người này mặc dù lười, không có tim không có phổi, bất quá bình thường đều là đúng 7 giờ thức dậy, nếu như không có giờ học, cũng sẽ không lười biếng, chính cậu ta từng nói, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe.

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta mấy lần, nhưng mà cũng không kêu cậu ta, chẳng lẽ cậu ta ngủ muộn, vừa mới đi ngủ.

Tôi ở mép giường lấy lại bình tĩnh, liền nhớ lại hôm nay còn có đại sự phải làm, bào trần nhà.

Rửa mặt đơn giản một chút, trở lại nhìn một cái, Thiệu Bồi Nhất vẫn còn ở kia ngồi, vì vậy tiến tới đẩy anh ta một cái, nói:

- Này, trời đã sáng rồi, cậu còn ngồi đây làm gì, vội vàng dọn dẹp một chút đi...

Không ngờ tôi chỉ đẩy một cái, anh ta sau đó lại ngã qua một bên, làm tôi giật cả mình, sau đó chỉ thấy Thiệu Bồi Nhất giống như đột nhiên thức tỉnh, trợn to hai mắt, lau mặt nói:

- A, trời đã sáng a...

Tôi nhất thời không nói nên lời, chẳng lẽ anh ta mới vừa rồi vẫn là đang ngủ? Mở mắt ngủ ngồi a?

Thiệu Bồi Nhất vừa thấy tôi kinh ngạc nhìn anh ta, ngượng ngùng nói:

- Hắc hắc, không biết ngủ khi nào, thiệt là, bất quá khi còn bé sư phó tôi thường xuyên để cho tôi ngồi tĩnh tọa suốt đêm, tôi lười biếng, liền luyện bản lãnh như vậy, không nghĩ tới hù dọa cậu, thật xin lỗi, hắc...

Tôi sờ lỗ mũi một cái, hết ý kiến.

- Cậu thật ngạo mạn, mau nhìn xem cái kính đi, ngủ chớ xảy ra vấn đề gì.

- Nga nga, đúng đúng đúng, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi. Anh ta vội vàng cầm lên mặt kính bạc kia, quan sát một hồi, nói:

- Thật giống như không vấn đề gì, hẳn không có chuyện gì đâu.

Tôi gật đầu một cái:

- Ừ, không có sao thì tốt, đi rửa mặt nhanh đi, chờ một hồi đến phòng 315, đừng quên hôm nay còn phải tiếp tục đào cái tường ra.

Thiệu Bồi Nhất vừa xuống giường, đang chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt, nhưng vào lúc này ngoài cửa có người gõ cửa, tôi bất giác mở cửa xem một cái, đứng ở cửa chính là Dương Thần, chỉ thấy mặt anh ta đầy thần bí cùng khẩn trương hối hả đi vào, đối với chúng tôi nói:

- Hai vị, tôi mới vừa rồi đột nhiên có phát hiện mới, các người có muốn nghe một chút hay không?

 

0.08759 sec| 2432.18 kb