Lúc Diệp Tường Phi tỉnh lại thêm lần nữa thì muốn mở to mắt, nhưng mà lần này làm như thế nào cũng không mở ra được, thật giống như đã bị bóng đè, thân thể hoàn toàn không thể động đậy, cậu ta lớn tiếng kêu to, dùng sức lắc đầu, nhưng mà trên thực tế lại căn bản phát không ra được một âm thanh nào, hai mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy bên trong vách tường đột nhiên chậm rãi hiện ra một gương mặt người mơ hồ……
Diệp Tường Phi nói, cậu ta lúc ấy không biết có được sức mạnh từ đâu, lập tức bừng tỉnh, liều mạng kêu to, té ngã lộn nhào vội vàng chạy ra mở đèn, lại thấy trên vách tường kia cái gì cũng không có.
Nhưng mà tất cả mọi người đều bị cậu ta đánh thức, mọi người mắng cậu ta nửa đêm phát điên rối loạn tâm thần cái gì, cậu ta nơm nớp lo sợ nói trên tường có mặt người, kết quả mọi người vây lại đây xem thử nhưng cái gì cũng không có, lão đại trong phòng ngủ còn đạp cậu vài cái, lớn tiếng chửi mắng.
Đương nhiên cũng có người nhát gan, bị dọa đến ngủ không được, nhưng mà những chuyện này là lúc sau, rốt cuộc Diệp Tường Phi lại không phát hiện ra mặt người nào nữa, chậm rãi cũng không thèm để chuyện này trong lòng làm gì, cho rằng chuyện kia chẳng qua là một giấc mơ của chính mình mà thôi.
Nhưng mà hơn nửa tháng sau, một ngày kia vào buổi tối cậu ta lại phát hiện khuôn mặt người kia.
Ngày đó cậu ta ngủ tương đối trễ, lúc rửa sạch chân rồi nằm xuống, chuẩn bị nhắm mắt lại đi theo Chu Công hẹn hò, nhưng mà vào lúc này, cậu ta vừa mới chợp mắt, bên tai liền nghe có tiếng người kêu tên của cậu ta.
- Diệp…… Tường…… Phi……
Lúc ấy cậu ta ngao một tiếng, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, thanh âm này âm trầm quỷ dị, nghe tựa như ở một nơi thực xa xôi, nhưng rồi lại rõ ràng là thì thầm ở bên tai cậu ta, cậu ta ngồi dậy lại mở đèn lên lần nữa, thanh âm kia liền chậm rãi biến mất, nhưng lại để lại một tràng tiếng cười âm hiểm, cứ quanh quẩn ở trong đầu mãi không xua đi được.
Từ lúc đó trở về sau, cậu ta thường xuyên thấy khuôn mặt người kia vào lúc nửa đêm, hoặc là nghe được có người đang kêu tên của cậu ta, cả người sắp bị dọa hỏng rồi, buổi tối cũng không dám ngủ, đi học cũng không có tinh thần, vài người cùng phòng cũng bị cậu ta dọa tới nghi thần nghi quỷ, trừ bỏ Dương Thần ra, mấy người kia đều cách cậu ta rất xa, thậm chí sớm đã có người trộm đi xin đổi phòng ngủ, chẳng qua là trường học không phê duyệt thôi.
Mãi cho đến sáng sớm hôm nay, cậu ta thật vất vả mới trải qua một đêm không ngủ, vì thế một người ở trong phòng ngủ mê man, nghĩ thầm này ban ngày ban mặt, sẽ không có cái vấn đề gì đi?
Nhưng ai biết một giấc ngủ này, cũng có thể là do nhiều ngày liền tinh thần luôn trong tình trạng quá mức mệt mỏi, mới nằm xuống thôi đã như bất tỉnh nhân sự, chuyện sau đó, giống như là mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng, sau khi tỉnh lại ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng, nhưng đã nhớ không rõ.
Diệp Tường Phi nói những chuyện cậu ta trải qua xong, trong đầu tôi liền xuất hiện hai cái nghi vấn.
Một là nếu thật sự phòng 315 có cái quỷ quái gì quấy phá, vì cái gì chỉ muốn tìm tới cậu ta, chẳng lẽ chỉ là bởi vì cậu ta tới gần mặt tường kia? Nhưng nếu nói như vậy, như vậy tầng trên câu ta còn ngủ một người, vì cái gì không tìm người kia?
Hai là nghe cậu ta miêu tả, còn có một loạt sự tình vừa rồi, tôi cảm thấy cậu ta cũng không phải bị quỷ nhập thân, nguyên nhân rất đơn giản, người bị quỷ nhập thân, cơ bản là sẽ không nhớ rõ những chuyện lúc bị quỷ nhập thân, không có khả năng giống Diệp Tường Phi, còn nhớ rõ một ít đoạn ngắn mơ hồ, giống như là tôi cho cậu ta một đấm, cậu ta cũng nhớ rõ.
Như vậy, nếu không phải quỷ nhập thân, chẳng lẽ thật sự chỉ là giống như lời ông bác sĩ kia, là chính cậu ta miên man suy nghĩ, cậu ta chẳng qua là đang bị rối loạn tâm thần, hoặc là nói như chứng vọng tưởng, bệnh tâm thần?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này, vẫn là chờ đến lúc Dương Thần đào được vách tường phòng ngủ lên thì mới có thể thấy rốt cuộc là việc gì xảy ra.
Kỳ thật còn có một cái biện pháp, đó chính là dùng Khu Hồn Châm thử một chút, nếu trong cơ thể Diệp Tường Phi có quỷ quái tà linh, là có thể bị xua đuổi ra, nhưng tôi thật sự không biết nên đâm Khu Hồn Châm vào chỗ nào, ngẫm lại vẫn thôi đi, lỡ đâu đâm một cái làm cậu ta choáng luôn, vậy thì tôi đã gây ra chuyện lớn rồi.
Chiều hôm nay, A Long nhảy nhót chạy về nói, đã chuẩn bị tốt công cụ đào tường, Dương Thần kêu chúng tôi cùng nhau đi qua đó.
Khi chúng tôi đi đến chỗ đó, tất cả người trong phòng đều ở đó, giường Diệp Tường Phi cũng dịch đi chỗ khác, thấy chúng tôi đến đông đủ, vì thế nên có người chạy đi khóa cửa lại, đóng cửa sổ, Dương Thần đi đầu, bắt đầu đào tường.
Nói là đào tường, nhưng cậu ta lại trước sau cầm lên một mớ bàn chải, bên cạnh có cái thùng nước, cậu ta móc ra cái thứ gì đó từ trong túi ném vào thùng, sau đó nhìn thùng nước chằm chằm, chờ một lát ước chừng một phút đồng hồ, lại đem bàn chải chấm đầy nước, bắt đầy nhiệt tình chà chà trên vách tường.
A Long ở bên cạnh nói thầm.
- Cậu ta đây là chà tường á, cũng không phải đào tường……
Chỉ là tôi lại nhìn ra môn đạo, đây là cậu ta muốn làm ướt hết bức tường, mặt ngoài tường mềm, sau đó xúc đi lớp tường bên ngoài.
Rất nhanh Dương Thần đã thấm ướt hết nửa bên bức tường, nhưng mà nói cũng kỳ quái, trên cái bàn chải của cậu ta thấm đầy nước, nhưng thời điểm chà ở trên tường, lại không có dòng nước chảy xuống dưới, thật giống như dòng nước kia chạm vào tường liền nhanh chóng thẩm thấu đi vào.
Có người muốn đi lên hỗ trợ, cậu ta cũng không cần, sau khi thoa xong nước lên bức tường, lại cầm lấy một con dao sắc bén, bắt đầu bào lớp ngoài tường.
Tôi xem mà thấy ngạc nhiên, cậu ta chẳng những có công cụ chuyên nghiệp, động tác cũng rất quen thuộc, thật giống như một thợ xây lâu năm, lớp ngoài tường mềm như bùn non, tường trắng rơi xuống như tuyết, tất cả mọi người đều lui vài bước, trơ mắt nhìn Dương Thần một người thi triển, chỉ trong chốc lát, lớp tường bên ngoài cùng đã bị chà rớt.
Bên cạnh có một người kinh ngạc nói, như thế này cũng quá nhanh đi, lần đó nhà của cậu ta sửa lại, cũng làm như thế này, nhưng mà thấm nước như thế nào cũng phải chờ một đoạn thời gian mới có thể ướt đẫm, cậu ta làm gì mà vừa thấm nước tường đã mềm rồi?
Không ai trả lời vấn đề của người này, bởi vì hiện tại lực chú ý của mọi người đều ở trên người Dương Thần, thấy sau khi cậu ta chà rớt lớp ngoài tường xong thì lộ ra một tầng vôi vữa phía trong, nhưng mà cũng rất mỏng, hơn nữa phòng ở này đã xây lâu năm, tầng vôi vữa kia đã bong ra, Dương Thần múa may cây dao kia rất thành thạo, cũng chà rớt tầng vôi vữa này, lộ ra lớp gạch đỏ phía trong.
Lúc này tôi cũng kinh ngạc, phải biết rằng, tầng vôi vữa này chính là xi măng nha, trên vách tường vôi có thể nhẹ nhàng chà rớt, nhưng tại sao lớp xi măng này cũng mềm giống như đậu hũ vậy?
Ánh mắt mọi người đều chăm chú vào trên người Dương Thần, cậu ta lau mồ hôi một phen, đặt dao ở một bên, lại cầm lấy một cái dùi đục, rồi cầm thêm cây búa cao su, tìm một khe hở to trên tường để đầu nhọn cái dùi đục kia vào, sau đó vung cây búa lên, từng tiếng đập trầm đục vang vọng trong phòng.
Cũng không thấy cậu ta dùng sức quá nhiều, thanh âm phát ra cũng rất nhỏ, bản thân cây búa cao su kia chính là để phòng ngừa động tĩnh quá lớn, chỉ thấy cậu ta chỉ vung chừng hơn mười cái, dùi đục đã đi vào hơn một nửa, sau đó dùng cây búa đập ngang cái dùi đục, khối gạch đỏ kia đã được cạy ra.
Dương Thần duỗi tay cầm lấy khối gạch đỏ kia, dùng sức vặn một cái, gạch đỏ liền rơi xuống tay cậu ta, cậu ta bắt lấy gạch đỏ, quay đầu lại cười nói với chúng tôi.
- Thế nào, một chút động tĩnh đều không có đúng không? Kế tiếp trình tự cũng giống như tôi vừa làm đấy, các cậu ai tới? Để tôi nghỉ một lát.
Có người xung phong nhận việc rồi, tiếp nhận dùi đục cùng cây búa từ trong tay Dương Thần, dựa theo phương pháp của cậu ta, tiếp tục làm theo.
Lúc này đây hiệu suất lại chậm đi rất nhiều, căn bản không có nhẹ nhàng tự nhiên như Dương Thần, vài người thay phiên ra trận, ước chừng lăn lộn hơn một giờ, mới rốt cuộc đào được một cái hố hơn một mét trên vách tường.
Đương nhiên chỉ là đào một nửa, bởi vì một bên khác của vách tường chính là WC, nếu là đào ra hết, bên này đi WC rất thuận tiện nhưng mà trường học cũng rất nhanh sẽ tìm đến cửa
Đào xong vách tường, đúng là theo như lời Diệp Tường Phi chỗ khu vực thấy khuôn mặt người kia, mấy người chúng tôi vây quanh qua đó, thời khắc kích động lòng người sắp tới rồi.
Nhưng mà trong vách tường này lại không có tia hy vọng nào hết, bên trong cũng không có lỗ trống nào, nào có giống như trong tưởng tượng đâu, cái gì mà chôn xương cốt, máu thịt cùng bùn, căn bản là không có những thứ này, bên trong chính là một lớp tường gạch đỏ vô cùng phổ thông.
Tôi lại hoài nghi có dị vật trộn lẫn ở bên trong, vì thế ở trên vách tường thậm chí mỗi khối gạch đỏ tôi đều cẩn thận kiểm tra rồi một lần, mà Dương Thần cũng giống như tôi đi kiểm tra thật cẩn thận, tôi không khỏi buồn bực, cậu ta cũng xem hiểu mấy thứ này sao?
Kết quả, vẫn là cái gì cũng không có.
Dương Thần là một người rất cứng đầu, nói với chúng tôi lui ra sau một tí đi, cậu ta sẽ tiếp tục mở rộng phạm vi.
Lúc này đây cậu ta cũng mạnh tay hơn, leng ka leng keng đục đẽo nửa ngày, lỗ thủng trên mặt tường lại lớn hơn rất nhiều, ngay lúc cậu ta đang đục ở gần góc tường, bỗng nhiên dùi đục phát ra một tiếng bộp, vậy mà có một khối gạch rớt xuống.
Dương Thần sững sờ tại chỗ, tất cả mọi người khẩn trương hẳn lên, tôi lập tức ngồi xổm xuống nói với cậu ta.
- Mau lên, đào hẳn nơi này ra!
Tình huống vừa rồi đã chứng minh, nơi này có một lỗ trống.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo