Lời này của A Long làm tôi không khỏi cảm thấy rất là kỳ quái, cái gì thiệt hay giả, cậu ta nói như thế là có ý gì chứ?

Tôi vội vàng lôi kéo A Long ra khỏi đám người, nhưng mà Thiệu Bồi Nhất lại không nhúc nhích.

- Vừa rồi cậu nói cái gì, cái gì là thật sự?

Tôi hỏi A Long.

Cậu ta nhìn tôi, lại nhìn bên cạnh, thần bí mà nói khẽ với tôi.

- Cậu có nhớ hay không, mấy ngày trước tôi nói chuyện xưa của quỷ cậu nghe đấy?

- Chuyện xưa của quỷ?

Tôi có chút mờ mịt, lắc lắc đầu, cái quỷ gì chuyện xưa đây?

A Long lại lần nữa hạ giọng nói.

- Chính là cái kia, nửa đêm ngủ, phát hiện trên tường có mặt người đang trừng mắt nhìn cậu ta……

Tôi mở to hai mắt nhìn.

- CMN, cậu ta chính là nam chính trong cái chuyện xưa của quỷ kia á?

- Đúng vậy, chính là cậu ta, lão nhị phòng 315, lần trước sau khi cậu ta nói qua, ai cũng không để trong lòng, nhưng mà xem bộ dáng này, hình như là thật sự có…… Uy, cậu làm gì đó?

Đúng lúc này trong đám người bỗng nhiên kêu to một tiếng, tôi xoay người chạy qua đó, lại chen vào đám người lần nữa, thì thấy vài người dùng sức đè lại tay chân nam sinh kia, mà Thiệu Bồi Nhất ngồi xổm bên cạnh, không biết từ lúc nào đã trộm được một đôi đũa, đang ở nơi đó dùng sức bẻ ngón tay nam sinh.

Ai da, thì ra cậu ta cũng sẽ dùng tới chiêu này, dùng chiếc đũa kẹp ngón giữa trừ tà nha, tôi rất có hứng thú mà nhìn, nam sinh kia bị vài người dùng sức đè lại, ngược lại cũng không dùng sức giãy giụa, chỉ là bị Thiệu Bồi Nhất kẹp chiếc đũa đau đến nhếch miệng, còn hung hăng trợn trắng mắt một cái, cả người co tới co lui, khi không thường phát ra một tiếng kêu to tựa khóc tựa cười.

Nhìn Thiệu Bồi Nhất trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm phản ứng của nam sinh kia, trên tay không ngừng tăng lực, nhưng mà lại không có tác dụng gì lớn, bẻ bẻ, chỉ nghe bang một tiếng, Thiệu Bồi Nhất thiếu chút nữa ngã chổng vó, thì ra cậu ta đã bẻ gãy chiếc đũa kia mất rồi.

Chiếc đũa này gãy cũng không quan trọng, vừa rồi nam sinh kia nhìn còn rất thành thật, bỗng nhiên liền ngao một tiếng, tay chân đá đấm lung tung, đã tránh thoát khỏi mấy người đang đè cậu ta, đồng thời phành phạch một chút liền đứng lên, nhìn thử ánh mắt của cậu ta, nó đã trợn to tới mức không thích hợp.

Thật giống như, ánh mắt của người bệnh tâm thần nhìn người khác.

Những người đang vây xem náo nhiệt xung quanh la lớn một tiếng, nhanh chóng lui ra chừa một khoảng trống, mấy nam sinh kia lồm cồm bò dậy, một đám hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là nên xông lên, hay là nên làm sao bây giờ.

Tôi vừa thấy tình huống này thầm nghĩ không tốt, lặng lẽ mang lên Huyết Ngọc Ban Chỉ, đương nhiên, tôi không tính toán dùng huyết chú với cậu ta, chỉ nghĩ thầm dùng gai nhọn trên Huyết Ngọc Ban Chỉ chọc cậu ta một chút, mặc kệ cậu ta rốt cuộc là tà ma bám vào người, hay là bệnh tâm thần phát tác, đều sẽ ngoan ngoãn nằm xuống.

Thiệu Bồi Nhất cũng bò lên, nhào tới từ phía sau lưng nam sinh kia, một phen thít chặt cổ cậu ta, hô to với tôi.

- Mau!

Cũng không biết cậu ta muốn tôi làm cái gì mau, nhưng mà tôi cũng không chần chờ, bước một bước thật xa liền chạy qua đó, nam sinh kia đang liều mạng hất đầu giãy giụa, tôi nhìn chuẩn cái cằm của cậu ta, dùng tay phải đấm móc tới một cái.

Bất quá ở thời khắc mấu chốt tôi hơi do dự, gai nhọn trên Huyết Ngọc Ban Chỉ lại lùi về, lúc này vây quanh nhiều người như vậy, một quyền này của tôi mà đánh cho cậu ta đầy mặt là máu, sau này lại còn phải lo tiền thuốc men cho người ta nữa đấy……

Bốp!

Một quyền của tôi vững chắc nện ở trên cằm cậu ta, chỉ nghe rắc một tiếng vang nhỏ, cùng với một tiếng hét thảm, người anh em lúc ấy liền thành thật, hai mắt trợn trắng, trực tiếp ngất đi.

Thiệu Bồi Nhất cả kinh nhìn tôi, tôi bất đắc dĩ nhìn cậu ta, nhún vai.

Cuối cùng bác sĩ trong trường cũng đã đi tới đây, vẫn là cái ông già lần trước, cùng vọt tới đây còn có thêm hai người bảo vệ, ngồi xổm xuống thân lật mí mắt nam sinh kia, lại nghe nhịp tim đập, cuối cùng chỉ vào cằm nam sinh kia hỏi.

- Cái này là ai đánh?

Tôi nhìn thử chung quanh, tất cả mọi người không hé răng, ánh mắt nhất trí ngắm nhìn vào trên người tôi, tôi cười khổ mà nói.

- Em, là em đánh, vừa rồi cậu ta ……

Bác sĩ già trừng hai mắt.

- Mọi người đều là đồng học, tại sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Cho dù vừa rồi mọi người có cãi cọ thì cũng chỉ là lời nói khóe môi thôi, làm gì tới nỗi ra tay ác như thế? Chút xíu nữa là đánh nát xương cằm người ta rồi!

Thiếu chút nữa là đánh nát xương cằm? Tôi mở to hai mắt nhìn, lại nhìn đôi tay của chính mình, tôi nhớ rõ vừa rồi tôi cũng đâu có ra tay nặng lắm đâu? Tuy rằng dùng lực không nhỏ, nhưng cũng không đến mức đánh nát xương cốt đâu.

Nhìn thấy tôi sững sờ, Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh nói tiếp.

- Thầy à, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải đánh nhau ẩu đả, vừa rồi cái vị đồng học này đột nhiên như là phát bệnh rối loạn tâm thần, vừa khóc vừa cười, đôi mắt còn trợn trắng, có người đi qua hỏi cậu ta, cậu ta còn muốn nhào lên bắt người, cho nên, chúng tôi chỉ muốn khống chế cậu ta lại mà thôi.

Mấy người nam sinh hỗ trợ bên cạnh cũng nhao nhao mở miệng làm chứng cho chúng tôi, nói thật là có chuyện như vậy, có rất nhiều người nhìn thấy như thế, thật không phải đánh nhau ẩu đả, vừa rồi nếu không phải một quyền của tôi đánh ngất cậu ta, phỏng chừng cậu ta sẽ đả thương người.

Lúc này ông bác sĩ già mới tin nhưng mà cũng không nói thêm cái gì với chúng tôi, lập tức vẫy vẫy tay kêu hai bảo vệ kia tới nâng người này vào phòng y tế, bên trong mấy người nam sinh kia tất nhiên cũng có bạn bè với bạn chung phòng của cậu ta, vì thế tất cả đều cùng nhau đi theo qua đó, còn có không ít người tới xem náo nhiệt, cũng giải tán đi hết, trong nháy mắt, phòng kí túc xá lầu dưới này trở nên vắng hoe.

Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất cũng chưa động, liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói câu.

- Với chuyện này, cậu thấy thế nào?

Tiếng nói vừa dứt, chúng tôi liền nở nụ cười, tôi nói.

- Cậu ta là bị quỷ nhập thân?

Thiệu Bồi Nhất gật đầu, rồi lại lắc đầu, nghi hoặc nói.

- Giống, nhưng lại không phải rất giống, quỷ nhập thân sẽ chỉ làm sức lực người đó trở nên mạnh hơn rất nhiều, nhưng vừa rồi thời điểm chúng ta đè cậu ta lại, cậu ta lại không thể nào giãy giụa, có người kêu tên của cậu ta, cậu ta còn quay đầu nhìn, cho đến khi tôi bẻ gãy chiếc đũa, cậu ta mới đột nhiên có điểm muốn phát cuồng, may mắn có một đấm kia của cậu, nhưng mà một quyền này của cậu còn dễ xài hơn chiếc đũa của tôi nha.

Tôi cười với cậu ta.

- Cậu cũng không nhìn xem đó là cái đũa gì mới được, lấy đũa dùng một lần mà nghĩ muốn trừ tà sao?

Cậu ta nói.

- Mặc dù là đũa dùng một lần, nhưng mà đó cũng là đũa mà, ở quê của tôi á dùng chiếc đũa kẹp ngón giữa trừ tà, trước nay không thất thủ bao giờ, lần này không biết tại sao lại như thế……

Tôi lắc lắc đầu nói.

- Đó cũng không phải quỷ nhập thân, cũng không phải trúng tà, nói một cách đơn giản, cậu ta hẳn là bị kinh hãi quá độ.

Thiệu Bồi Nhất không hiểu lắm, hỏi tôi.

- Bị kinh hãi quá độ? Cậu đừng có đoán bừa, người kinh hãi quá độ hẳn là si si ngốc ngốc, phát sốt sinh bệnh, thần chí không rõ, nào có ai như cậu ta đâu?

Tôi cười một cái, cũng không giải thích thêm gì, khi còn nhỏ, cũng không biết ông nội đã từng trị qua bệnh cho bao nhiêu người, cái gì hiếm lạ cổ quái tôi đều gặp qua, tình huống vừa rồi của nam sinh kia, tôi đã từng chính mắt gặp qua.

Nhớ rõ đó là một đứa con nít bảy tám tuổi, bởi vì nó rất nghịch ngợm phá phách, thường xuyên có người lớn dọa dẫm nó, nói buổi tối hôm nay phải ngoan một chút, nếu không quỷ tới bắt nó đi đấy, ngày mai nói nhà hàng xóm cách vách có yêu quái, đừng đi ra ngoài chạy lung tung. Sau lại càng dọa người hơn nữa, bà nội đứa nhóc đấy qua đời, kết quả mấy người nhà đứa bé kia lại nói thêm rằng bà nội sẽ trở về bắt nó đi. (đùa ác vl)

Thời gian qua nhanh, lá gan đứa bé càng ngày càng nhỏ, một trận gió thổi cỏ lay, liền nghi thần nghi quỷ, thậm chí buổi tối dưới đèn có bóng dáng gì đấy đều phát hoảng, bị dọa khóc sướt mướt.

Dần dà, đứa nhỏ này liền có hơi ngu si, thường xuyên một người lầm bầm lầu bầu với không khí, tựa như nói chuyện cùng với ai đó, hơn nữa vào lúc buổi tối, phát ra thanh âm tựa khóc tựa cười.

Dần dần người trong nhà đều có chút sợ hãi, liền nói đứa nhỏ này không sạch sẽ, thường xuyên thấy quỷ, vì thế liền đưa đến trong nhà của tôi, để cho ông nội tôi xem thử.

Kết quả ông tôi chỉ trợn mắt nhìn một lát, lại lấy nõ điếu ởkia gõ trên đầu hài tử ba cái, liền nói với đám người nhà kia, đứa nhỏ này đều không có tật xấu gì, cũng không phải thấy thứ gì không sạch sẽ, cũng không có gì lén lút đi theo cậu ta.

Người trong nhà nóng nảy, liền một năm một mười nói toàn bộ những gì đứa trẻ trải qua từ nhỏ đến lớn một lần, sau khi ông nội nghe xong, yên lặng lắc đầu, nói với người nhà kia, coi như các người làm hỏng đứa trẻ này rồi.

Thì ra một người nếu thường xuyên chịu ý niệm dạy bảo nào đó ảnh hưởng, tinh thần sẽ tùy theo phát sinh thay đổi, đưá bé kia từ nhỏ đã nghe người lớn trong nhà nói nơi này có quỷ, nơi đó có yêu quái, hở tí ra là nói bà nội sẽ trở về bắt cậu ta đi, đứa nhỏ này trong lòng liền có ấn ký cùng bóng ma tâm lý thật lâu, nói một lần hai lần, khả năng cậu ta cũng không thèm để ý, nhưng từ xưa tới nay cứ nói như vậy, trong lòng đứa bé sẽ tin rằng vô luận cậu ta thấy cái gì, đều sẽ tự động suy nghĩ đó là yêu ma quỷ quái, mặc dù chỉ là một trận gió thổi qua, cậu ta cũng sẽ cho rằng là có con quỷ nào đó đi ngang qua người cậu, bóng dưới chân đèn lay động, cậu ta cũng sẽ cho rằng là bà nội trở về tìm cậu ta, cho nên mới sẽ thường xuyên một người lầm bầm lầu bầu, tựa khóc tựa cười, nghi thần nghi quỷ.

Đổi thành câu giải thích đơn giản hơn, đứa nhỏ này chính là bị dọa, nếu dùng khoa học tới giải thích, đó chính là trong tiềm thức đứa nhỏ này, bị giáo huấn quá nhiều ý niệm, làm cho chính cậu ta cưỡng bách chính mình, để cho chính bản thân tin tưởng, những thứ cậu ta phán đoán được đều là thật sự.

Cho nên nói, những cái người mà không có chuyện gì làm rảnh rỗi quá đi nhát ma nhát quỷ con nít, còn nữa hơn nửa đêm hù dọa đứa nhỏ, đều phải chú ý miệng mồm một chút, phải biết rằng quỷ từ tâm sinh, nhắc mãi lâu rồi cho dù không có quỷ thì trong lòng cũng có quỷ.

Ông nội đã từng nói qua, đây cũng là cấm kỵ.

Mà tình huống nam sinh vừa rồi, thoạt nhìn có chút giống những đứa trẻ bị dọa sợ, bởi vì nếu là cậu ta trúng tà, quỷ nhập thân, tôi không có khả năng chỉ một quyền đã đánh ngã cậu ta, mặc dù là cằm nát, nhưng mà ác quỷ đã chiếm cứ thân thể cậu ta, như vậy cậu ta liền sẽ không có chút cảm giác đau đớn nào, bị tôi đấm một cái, chỉ biết càng thêm hung ác.

Nhưng mà nam sinh kia nhất định là đã xảy ra chút chuyện gì đó mới có thể như vậy, mà cậu ta từng nói qua, trên vách tường ở mép giường xuất hiện mặt quỷ, còn trừng mắt nhìn cậu ta.

Tôi quyết định, sẽ đột phá từ nơi này.

 

0.09793 sec| 2434.43 kb