Kha Khôn Thành, đàn ông, 48 tuổi, độc thân. Ông ta sáng lập ra tập đoàn Khôn Thành, là ông trùm bất động sản lớn đứng số một số hai ở thành phố Bình Sơn, được gọi là đại đại gia, tính cách rộng rãi phóng khoáng, thích kết bạn, dáng người trung bình, cường tráng. Trước kia, ông ta từng là bộ đội đặc chủng, khoảng hai năm trước đã kiểm tra ra bị ung thư gan giai đoạn cuối. Nhưng một tháng trước, ông ta đã khỏi bệnh một cách kỳ lạ.
Những điều này đều là tài liệu do Nam Cung Phi Yến tìm cho tôi. Ngoài ra còn có địa chỉ công ty và lịch trình hoạt động của ông ta trong ngày hôm nay - mười giờ sáng, Kha Khôn Thành sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn ở trong tòa nhà Khôn Thành. Mà trước đây, ông ta đã ba ngày không ra ngoài.
Vì vậy, vừa mới chín giờ mười lăm phút, tôi đã sớm tới bên ngoài tòa nhà Khôn Thành, chuẩn bị ngồi ở đây đợi Kha Khôn Thành xuất hiện.
Trên thực tế, tòa nhà này là một văn phòng của các lãnh đạo cao cấp. Bởi Kha Khôn Thành là chủ đầu tư đứng đầu, cổ phần chiếm trên 65%, cho nên nó được đặt theo tên của ông ta. Cả tòa nhà này có tổng cộng bốn tầng: 4,5, 6,7 là của công ty của ông ta. Những tầng khác đều cho bên ngoài thuê.
Cho nên tầng một của tòa nhà có rất nhiều người qua lại. Khi tôi tới đây liền có chút hối hận. Trong những người ra vào tòa này, rốt cuộc người nào mới là Kha Khôn Thành tôi muốn tìm chứ?
Nhưng may mắn chính là ở đây cũng không có người nào để ý tới tôi, vì vậy tôi lại mua chai Tuyết Bích ở ngoài cửa, uống được vài hớp cũng thấy có tinh thần hơn rất nhiều. Sau khi trong lòng thoải mái, tôi mới đi vào đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống. Chai Tuyết Bích được đặt ở trên bàn, thỉnh thoảng tôi lại nhìn đồng hồ, giả vờ ở chỗ này chờ người.
Trong đại sảnh có một bảo vệ đi tới đi lui. Khi tôi vào, anh ta còn nhìn tôi vài lần, có lẽ cảm thấy tôi không giống với người xấu nên không để ý tới tôi nữa.
Nhìn tôi như không có việc gì nhưng thật ra rất khẩn trương, bởi vì tôi không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để tìm được ông trùm bất động sản kia, chỉ có thể dùng cách thức trực tiếp nhất này. Đồng thời điều khiến cho tôi lo lắng chính là người ta là ông chủ lớn, tôi là một học sinh nghèo. Đợi lát nữa, cho dù tôi cản ông ta lại thì tôi phải hỏi thăm ông ta thế nào, mở miệng nói với ông ta thế nào chứ?
Tôi cũng không thể dứt khoát hỏi ông ta: Này, có phải ông dùng tiền mua mạng không, ông rốt cuộc mua bao nhiêu năm, là ai thi pháp cho ông, bây giờ người kia ở đâu, ông làm như vậy là không đúng, là sẽ gặp phải báo ứng, là...
Tôi đoán, chắc không đợi tôi nói xong, người bên cạnh ông ta đã xông tới bắt tôi ném ra ngoài rồi. Nếu làm không tốt còn có thể bị giam trong đồn công an, hoặc bệnh viện tâm thần đấy.
Tôi ngồi ở đây suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mỗi người ra vào. Trong tin tức của Nam Cung Phi Yến, dáng vẻ của ông trùm bất động sản kia không đặc biệt chút nào, chỉ là một gương mặt phổ thông, hơn nữa không cao không lùn, không mập không ốm, không xấu cũng không đẹp, thuộc về nhét vào trên đường liền bị cả đám người nhấn chìm. Đặc điểm duy nhất chính là người này hơi hói đầu.
Tôi ngồi ở trong đại sảnh khoảng nửa giờ, trong đám người ra vào, hễ là một người đàn ông trung tuổi thì trong mười người đã có tới hai người hói đầu, trong nửa giờ này đã có khoảng bảy tám có thể là Kha Khôn Thành đi qua. Nhưng từ phương diện thần thái và khí chất thì thấy được bọn họ không giống lắm. Tôi có lòng muốn đi lên hỏi lại thấy không thích hợp.
Vì vậy tôi tự nhủ mình, những người này chắc chắn không phải là Kha Khôn Thành, người ta là ông chủ lớn, đại đại gia, tối thiểu cũng phải có khí thế nhất định, tối thiểu cũng phải là thân hổ chấn động, khắp người phát ra khí phách bá vương mới đúng. Không nói gì khác, khi tới công ty còn không phải có kẻ trước người sau. Cho dù không có mấy vệ sĩ đi theo thì ít nhất cũng phải có tài xế thư ký gì đó hầu hạ chứ?
Thời gian trôi qua từng chút một, khi thấy đã đến mười giờ, tôi nhìn chằm chằm vào cửa và nhíu mày, thầm nghĩ không biết hôm nay người này có tới không nữa. Hoặc ông ta đã đi vào trong lúc tôi không để ý thì sao?
Tôi bỗng nhiên nghĩ mình đúng là ngu ngốc mà. Mặc dù Nam Cung Phi Yến nói hôm nay ông ta phải tới công ty họp lúc mười giờ, nhưng người ta cần phải tới lúc mười giờ sao? Ông ta không thể tới sớm vào lúc tám giờ à? Cho dù là chín giờ, vậy cũng tới sớm hơn tôi.
Tôi vỗ mạnh vào đầu một cái, thầm mắng mình đúng thiếu não. Đáng lẽ sau khi đến phải chạy tới trên tầng của công ty Khôn Thành, cho dù nói láo, bịa ra một câu cũng, cũng có thể thuận miệng hỏi lễ tân xem ông trùm bất động sản kia đã đến hay chưa.
Tôi chậm rãi đứng dậy, tiện tay cầm chai Tuyết Bích còn chưa uống hết và chuẩn bị lên tầng. Nào ngờ đúng vào lúc này, bảo vệ vẫn qua lại bên cạnh chợt nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác hỏi:
- Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?
Chắc hẳn thấy động tác vỗ đầu của tôi quá khoa trương, còn đột nhiên đứng lên đã làm cho bảo vệ người ta hiểu nhầm, tôi vội vàng giải thích:
- A, không có việc gì, không đúng, có việc. Tôi là… công ty Khôn Thành...
Thật ra vừa rồi khi tôi ngồi ở trong đại sảnh đã nghĩ xong, nếu chẳng may anh ta muốn tới hỏi tôi thì tôi nên trả lời như thế nào. Nhưng vào lúc căng thẳng, cái miệng lại không dễ dùng. Kết quả người bảo vệ này càng nghi ngờ và cảnh giác hơn, ngăn cản ở trước mặt tôi nói:
- Không đúng. Người của công ty Khôn Thành thì tôi cơ bản đều biết hết, sao tôi chưa từng nhìn thấy cậu?
Tôi vội tìm lời cho mình:
- Ơ, hôm nay tôi mới tới...
- Mới tới? Vậy sao cậu không đi lên mà ở đây làm gì. Cậu gọi điện thoại, bảo người ta xuống đón cậu đi.
- Không phải, thật ra tôi tới đây tìm người, vừa rồi còn chưa đến giờ...
- Chưa đến giờ? Người ta bắt đầu làm việc vào tám giờ sáng, tôi thấy hơn chín giờ cậu mới tới, sao lại nói là chưa đến giờ? Tôi đã chú ý tới cậu lâu rồi. Nãy giờ vẻ mặt cậu hoảng hốt, khẩn trương, vừa nhìn cũng biết có vấn đề. Được rồi, cậu không được đi đâu hết, đi theo tôi tới phòng bảo vệ một chuyến, hai chúng ta nói chuyện một lát...
Nói xong, anh ta lại xông tới kéo tôi. Cũng không biết sức lực anh ta lớn tới mức nào, tôi vừa muốn nghiêng người đã bị anh ta nắm lấy cổ tay, chẳng khác nào lão hổ khóa chặt lấy tôi, kéo vào bên trong.
Tôi thấy tình thế không ổn rồi. Chuyện gì vậy, mình đến tìm Kha Khôn Thành, kết quả người còn chưa gặp đã bị bảo vệ ở đại sảnh bắt. Nếu như quay về mà để cho Nam Cung Phi Yến và Thiệu Bồi Nhất biết, còn không cười chết tôi à.
Vì vậy tôi lại liều mạng giằng co, vội la lên:
- Anh có vấn đề à? Tôi muốn tới công ty Khôn Thành tìm người, tôi lại không làm chuyện gì xấu, chỉ ngồi ở đây có một lát thôi... Anh mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy...
Người bảo vệ này lại không chịu buông tha:
- Cậu kêu đi. Tôi xem cậu có thể gọi được ai tới. Tôi nói cho cậu biết, tôi đã từng làm lính trinh sát đấy. Tôi vừa nhìn cậu đã biết cậu có vấn đề gì rồi. Trong tay cậu cầm cái gì? Xăng à? Nhóc con, cậu muốn tự thiêu sao? Tôi nói cho ngươi biết, cửa cũng không có đâu! Cậu bớt lắm lời, vào đây cho tôi...
Không ngờ người này còn là một lính trinh sát, tôi đã nói tại sao sức lực anh ta lại lớn như vậy rồi mà. Nhưng xăng là chuyện gì? Tôi rõ ràng cầm Tuyết Bích mà...
Tôi cũng hơi kinh hoàng. Nếu anh ta cho rằng tôi tới phóng hỏa, tôi không thể giữ im lặng được nữa. Anh ta bảo tôi kêu, vậy tôi còn khách khí làm gì nữa, kêu lên thôi....
- Có ai không, cứu tôi với. Ăn cướp này, giết người này, bảo vệ của tòa nhà Khôn Thành muốn hành hung đây này. Mọi người mau báo cảnh sát đi...
Tôi bắt đầu gân cổ kêu vào lung tung, nếu anh ta đã đổ oan cho tôi, vậy anh ta cũng đừng mong có thể sống tốt.
Người bảo vệ kia lập tức toát mồ hôi, quát:
- Cậu kêu loạn cái gì đấy? Ai cướp, ai giết người chứ? Cậu còn muốn trả đũa sao? Cầm miệng, đàng hoàng lại một chút cho tôi!
Trong lòng tôi nói, tôi có thể đàng hoàng sao? Đàng hoàng một chút thì bị anh kéo vào trong rồi còn gì. Tôi cũng không quan tâm tới anh ta nữa, tiếp tục kêu gào. Anh không cho tôi kêu, tôi càng kêu, anh có thể làm gì?
Lúc này trong đại sảnh đã có mấy người đứng xem. Tôi vừa thấy có người đến thì càng kêu lớn hơn.
- Mọi người tới phân xử giúp tôi đi. Tôi muốn đi công ty Khôn Thành tìm người, kết quả người này không những nói tôi có âm mưu gây rối, còn cướp Tuyết Bích của tôi...
Mấy người kia cười ầm lên, lúc đó lại có người nói với người bảo vệ kia. Nhìn thằng nhóc này trắng trẻo đẹp trai, cũng không giống với người xấu. Có phải anh hiểu nhầm không? Tốt nhất là nên hỏi rõ, đừng tìm rắc rối cho mình.
Lúc này, người tập trung lại càng lúc càng nhiều, bọn họ mồm năm miệng mười nói, tất cả đều bênh vực tôi. Tôi nhìn bọn họ cảm kích. Sự thật chứng minh là trông tôi vẫn tương đối vô hại, hơn nữa rất được người ta yêu thích...
Bảo vệ cũng bối rối, hét lên:
- Cậu nói cậu đi tìm người, vậy cậu nói tên xem nào. Chỉ cần có người làm chứng cho cậu thì tôi sẽ tha cho cậu...
Anh ta vừa nói vậy, tôi liền đảo tròng mắt nghĩ, xem ra tôi phải báo ra một cái tên tốt rồi. Nhưng chẳng lẽ tôi phải ăn ngay nói thật sao? Thôi đi, tôi đã bất chấp mọi giá rồi. Vì thoát thân, có ăn ngay nói thật cũng chẳng sao.
Vì vậy tôi lại gân cổ lên, cây ngay không sợ hết đứng kêu:
- Tôi tới tìm Kha Khôn Thành, thế nào? Buổi sáng ông ta không ở đây, phải khoảng mười giờ mới đến. Tôi ở đây chờ ông ta tới, anh dựa vào đâu nói tôi không phải là người tốt chứ?
Xem ra danh hiệu của Kha Khôn Thành rất lớn. Tôi vừa nói vậy, người bảo vệ kia đã vô thức thả lỏng tay, kinh ngạc liếc nhìn qua bên cạnh rồi hỏi tôi:
- Cậu quen biết tổng giám đốc Kha sao?
Tôi khẽ xoa cổ tay bị đau, nói:
- Anh nói thừa thế, tôi đương nhiên quen rồi... Không phải anh nói tôi cầm là xăng sao? Nào, anh xem đi...
Tôi mở nắp xăng... A không đúng, là nắp Tuyết Bích, ngửa cổ uống một hớp, sau đó đưa cái chai tới dưới mũi của anh ta nói:
- Nào anh ngửi thử xem, anh ngửi thử xem. Anh mở to mắt ra nhìn kỹ đi, xăng nhà các người có mùi này à?
Trên mặt bảo vệ lộ vẻ lúng túng và lùi một bước, sao còn biết xấu hổ mà ngửi nữa. Thật ra không cần ngửi, là người bình thường đều có thể nhìn ra đây là Tuyết Bích. Nếu là xăng thì ai dám uống chứ!
Tôi quay đầu giơ chai Tuyết Bích lên cho mọi người xem, nói:
- Tất cả mọi người tới phân xử giúp tôi đi. Đây là Tuyết Bích hay là xăng, tôi mới mua ba đồng ở ngoài cửa, anh ta lại nói tôi cầm xăng muốn tự thiêu...
Không biết tại sao, lúc này tất cả mọi người không nói gì nữa. Trong lòng tôi đang buồn bực, không biết tại sao những người này không giúp tôi? Người bảo vệ kia bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng tôi và nói:
- Tổng giám đốc Kha, ngài xem người này...
Tôi lập tức sửng sốt, theo bản năng xoay người về hướng anh ta nói, chỉ thấy trong đám người có một người vẻ mặt thâm trầm đang nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi gật đầu nói:
- Tôi đã biết rồi. Anh tạm thời dẫn cậu ta đến văn phòng của tôi đi.
Nói xong, ông ta liền xoay người đi. Lúc này tôi mới chú ý thấy, hóa ra ông ta vẫn đứng ở sau lưng tôi. Mà những người khác rất rõ ràng đều cách xa ông ta tới hơn một mét.
Tôi nghẹn lời. Hóa ra ông ta vẫn đứng ở sau lưng tôi...
Lúc này đến lượt người bảo vệ kia cười lạnh, đẩy tôi một cái và nói:
- Lần này thì đi với tôi một chuyến đi, tên lừa gạt này!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo