Từ Huyền mỉm cười nói: "Ông ta cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ, nếu như muốn nói lý do, có lẽ là vì bảo vệ bản thân."
Vương Hợp Tân không khỏi ngây ra lần nữa.
Lại nghe thấy Từ Huyền nói tiếp: "Trước đây A Phiêu bám lấy con trai anh, thật ra vốn không có gu lớn lắm."
"Mà là lúc đại sư đó tạo ra người giấy thứ nhất, người giấy đó đã bỏ chạy."
"Cho nên ông ta hết cách, muốn đuổi A Phiêu đi, lại không thể để anh biết."
"Vì vậy chỉ có thể tùy tiện tìm cớ gạt anh."
Vương Hợp Tân há to miệng, không thốt nên lời.
Sau khi anh ta ngây ra một lúc lâu thì thốt ra một câu: "Người giấy… còn biết chạy à?"
Từ Huyền mỉm cười: "Dưới tình hình bình thường chắc chắn sẽ không chạy."
"Nhưng ai bảo đại sư mà anh tìm... là người mới có kiến thức nửa vời về phương diện này chứ?"
Tống Sở Sở bên cạnh nghe đến đây thì ngạc nhiên há to miệng.
Sao cô nghe lời của Từ Huyền lại có cảm giác vô cùng quen thuộc khó hiểu nhỉ. Dường như đã nghe chuyện tương tự ở đâu đó...
Quả nhiên, cô lại nghe thấy Từ Huyền ung dung nói: "Tôi hỏi anh."
"Đại sư mà anh mời có phải họ Mã hay không?"
Vương Hợp Tân gật đầu: "Là họ Mã, tôi cũng không biết ông ta tên gì, nên đã kêu ông ta là Mã đại sư."
Xẹt!
Khóe miệng của Tống Sở Sở không khỏi co giật. Quả nhiên là người này...
Từ Huyền mỉm cười: "Vậy thì đúng rồi."
"Nếu chỗ mấy người có tập tục này, vậy có lẽ anh đã nhìn thấy người giấy đúng không?"
"Anh xem, người giấy này có gì khác với cái anh thấy ban đầu?"
Vương Hợp Tân dời mắt về phía người giấy bên cạnh.
Người giấy đó vẫn mỉm cười thấm lòng người, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm anh ta một cách quỷ dị. Biểu cảm này quỷ dị lạ thường.
Vương Hợp Tân nhẫn nhịn khó chịu trong lòng, cẩn thận theo dõi một lúc.
Vừa rồi anh ta vẫn chưa phát hiện, nghe Từ Huyền nói như vậy, anh ta mới cảm giác được. Người giấy này quả thật khác với cái anh ta nhìn thấy ở quê nhà trong trí nhớ. Nhưng khác ở đâu thì nhất thời vẫn chưa nhớ ra.
Lúc này, Từ Huyền ung dung mở miệng: "Anh không phát hiện người giấy này có mắt à?"
"A!"
Nghe nói như vậy, Vương Hợp Tân mới chợt nhớ tới.
Lập tức trừng to mắt nói: "Đúng đúng! Tôi nhớ ra rồi, những người giấy tôi vốn nhìn thấy, hình như đúng là toàn bộ đều không có vẽ mắt!"
Từ Huyền gật đầu: "Vậy thì đúng rồi."
"Người cũ làm nghề này đều biết."
"Thứ như người giấy, nơi khác làm giống đi chăng nữa đều được."
"Chỉ là không thể vẽ mắt."
"Cùng lắm cũng chỉ dùng kim đâm hai cái lỗ nhỏ, miễn cưỡng coi là mắt."
"Người giấy vốn có linh khí, một khi vẽ mắt thì nó có thể nhìn thấy vạn vật của thế giới."
"Vì vậy người giấy sẽ bắt đầu ham mê dân gian, không muốn đốt bản thân, gánh chịu trách nhiệm của mình."
"Mã đại sư đó vốn đã gạt một phú hào họ Tiền, suýt chút nữa giết chết ông ấy."
"Vì vậy nhân lúc phú hào họ Tiền đó vẫn chưa biết chuyện, đã tranh thủ mai danh ẩn tích."
"Sau đó ông ta lại giao lưu với người cùng nghề, học được thuật người giấy này."
"Đáng tiếc ông ta học chưa tinh thông, lại không có ai chỉ điểm. Nửa hiểu nửa không mấy cái mấu chốt."
"Sau đó hết tiền, chỉ có thể ra ngoài làm việc."
"Anh là khách hàng đầu tiên sau khi ông ta học thành thuật người giấy."
"Người giấy này cũng là người giấy đầu tiên mà ông ta làm."
"Đợi đến khi ông ta làm xong cái đầu tiên, thì phát hiện người giấy lại có thể chạy!"
"Lúc này ông ta lập tức luống cuống."
"Lập tức chạy lên diễn đàn người yêu thích linh dị, đăng bài hỏi khắp nơi."
"Sau đó Mã đại sư này mới biết bản thân đã phạm phải đại kỵ của ngành này!"
Vương Hợp Tân và Tống Sở Sở bên cạnh nghe thấy "đăng bài lên mạng hỏi" thì đều đen mặt. Khá lắm!
Còn lên mạng hỏi, vậy cũng quá gà rồi...
Từ Huyền tiếp tục nói: "Bởi vì không hiểu, cho nên ông ta cũng không biết bù đắp như thế nào."
"Hết cách, chỉ có thể mượn cớ gạt anh, làm tiếp một người giấy đuổi A Phiêu để đối phó."
"Còn về chuyện này, tất nhiên là không dám nói cho anh biết."
"Nếu không, một khi anh truyền ra ngoài."
"Phú hào họ Tiền đó phát hiện vấn đề, sẽ tìm người đến báo thù ông ta!"
Tống Sở Sở bên cạnh nghe đến mức cạn lời. Mã đại sư này lỳ thật!
Tài nghệ không cao, nhưng lá gan lại rất lớn.
Đã trải qua một lần rồi, còn dám tiếp tục đi trên con đường này! Điều mắc cười nhất là.
Người này không đơn giản là gài người ta.
Anh nói ông ta gài người khác, ít nhất thì ông ta cũng đã giúp anh giải quyết vấn đề.
Còn về chuyện ngoài ý muốn... Khụ khụ, anh nói vấn đề ban đầu đã được giải quyết hay chưa.
Vương Hợp Tân cũng nghe đến mơ màng.
Làm cả nửa ngày, bản thân lại gặp một kẻ vờ vịt? Anh ta lắp bắp nói: "Vậy người giấy này..."
Từ Huyền mỉm cười: "Không sai, người giấy này chính là cái chạy đi lúc trước."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo