Người dịch: Whistle
Nhị tỷ của Tề Nguyên là thiếp thất được Ngũ gia của Tô gia hết mực sủng ái, sinh được cho ông ta một trai một gái. Nếu không phải xuất thân thấp kém, e rằng đã sớm trở thành chính thất.
Nhờ vào bối cảnh này, cộng thêm thiên phú kinh doanh trời sinh, Tề Nguyên lăn lộn ở Thạch Thành có thể nói là như cá gặp nước.
Ngay cả chợ đen lớn nhất trong thành cũng bị gã ta nắm trong tay, làm những chuyện như buôn người và đánh bạc ngầm.
Tuy thỉnh thoảng cũng có lúc thất thế, nhưng bởi vì dựa lưng vào núi lớn Tô gia, nên cũng chẳng có gì đáng ngại.
Cho đến ngày hôm nay.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa chợ đen. Nơi hội tụ kỹ viện, quán rượu và sòng bạc này bỗng chốc im lặng.
Tiêu xài ở đây không hề rẻ, có thể nói là động tiêu tiền.
Những người có thể đến đây đều không hề tầm thường, không ít kẻ là hạng người liều mạng, hoặc là có thế lực ngầm trong thành.
Thế nhưng vào lúc này, không ai không nín thở, dừng động tác trên tay, sợ rằng phát ra tiếng động sẽ làm kinh động đến người tới.
Chu Giáp đeo mộc rìu sau lưng, chậm rãi bước vào đại sảnh.
Một mùi hương hỗn tạp của Mê Điệt Hương xộc vào mũi, dục vọng, thơm ngát, cuồng nhiệt trộn lẫn vào nhau, khiến hắn nhíu mày.
Sát khí vô hình tỏa ra như có thực chất.
“Tề Nguyên đâu?”
Liếc mắt nhìn bốn phía, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Bảo gã ta ra gặp ta.”
Giọng hắn chậm rãi, nhưng lại vang vọng bên tai mọi người, ngữ khí bình thản không chút gợn sóng cũng không thể làm người ta thả lỏng, ngược lại càng khiến không ít người tim đập chân run.
“Chu… Chu phó bang chủ.” Thủ lĩnh hộ vệ của chợ đen chen ra khỏi đám đông, gượng cười nói:
“Tề quản sự hôm nay có việc, không có ở đây.”
“Vậy sao?” Chu Giáp nghiêng đầu, hai tai khẽ động:
“Nhưng vừa rồi ta đã tận mắt nhìn thấy gã ta vào đây.”
“Vút!”
Sắc mặt tên thủ lĩnh hộ vệ tái nhợt.
“Cho nên, ngươi đang lừa ta?” Chu Giáp nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh hộ vệ, chậm rãi gật đầu, giọng nói đột nhiên lạnh lùng:
“Thật to gan!”
“Không…”
“Ầm!”
Thủ lĩnh hộ vệ há miệng định nói gì đó, nhưng một cỗ lực lượng vô hình bỗng nhiên ập đến, trực tiếp đánh gã ta ngã nhào ra đất.
Mặt đất lõm xuống, một thi thể bê bết máu nằm gọn trong đó.
Phàm giai thập phẩm viên mãn, vậy mà lại không chịu nổi một đòn.
Mà thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, không chút kiêng kỵ của người đến càng khiến người ta sợ hãi.
“Xoạt…”
Mọi người trong đại sảnh đồng loạt lùi lại, sắc mặt trắng bệch, có kẻ hai chân run rẩy, suýt chút nữa là không khống chế được, tè ra tại chỗ.
“Gã ta ở đâu?”
Chu Giáp đảo mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, tùy ý chỉ vào hai người:
“Các ngươi nói.”
“A!”
Hai người run rẩy, một trong số đó thậm chí không phải người của chợ đen, chỉ là khách đến tiêu khiển, vậy mà cũng bị vạ lây.
Lập tức cuống quýt nói:
“Chu phó bang chủ, việc này không liên quan đến ta…”
“Hửm?”
Chu Giáp nhíu mày.
“Ở kia!”
Tên còn lại theo bản năng lùi lại một bước, nghiến răng nghiến lợi, đưa tay chỉ về phía bức tường phía nam, gào to:
“Gã ta ở mật thất phía sau.”
“Ồ!”
Chu Giáp nhướng mày, cánh tay khẽ vung, khiên rìu ở sau lưng đã xé gió bay ra, hóa thành một tia chớp loá mắt, đánh vào bức tường.
“Ầm!”
Bên trong bức tường gỗ rõ ràng có lớp xen kẽ, ngay cả đặc tính thính phong của Chu Giáp cũng không thể xuyên qua, nhưng trước lôi đình phủ quang lại vỡ tan tại chỗ.
Cú va chạm dữ dội khiến màng nhĩ những người bên trong ù đi, không nhịn được kêu thảm thiết.
Chờ đến khi bức tường vỡ vụn, khói bụi tan đi, mấy bóng người ngã lăn lóc cũng lộ ra trước mặt mọi người, một trong số đó chính là quản sự của nơi này - Tề Nguyên.
Gã ta cố gắng đứng dậy từ đống đổ nát, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chu phó bang chủ…”
“Tề quản sự.” Chu Giáp chậm rãi lên tiếng:
“Mở cửa buôn bán, phải có lời có lỗ, trên đời này không có chuyện chỉ lời không lỗ, đạo lý này chắc ngươi không thể không hiểu?”
“Ngày đó bang chủ và Tô Cổn quyết đấu sinh tử, ta đặt cược bang chủ thắng, tỷ lệ một ăn bảy, số tiền này ngươi sẽ không quên chứ?”
Tề Nguyên há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời.
Ngày hôm đó quyết đấu, gần như không ai xem trọng Lôi My, gã ta vì muốn thu hút người ta đặt cược nên mới đưa ra tỷ lệ cược cao như vậy, nhưng lại không ngờ tới là lại có người bỏ ra một trăm viên Nguyên Tinh đặt cược Lôi My thắng.
Điều quan trọng là.
Lôi My lại thật sự chiến thắng!
Bảy trăm viên Nguyên Tinh, dù có bán gã ta đi cũng không đáng giá số tiền này, vì vậy trong khoảng thời gian này, Tề Nguyên luôn viện cớ thoái thác, mãi không trả tiền.
Lần này.
Lại bị người ta tìm đến tận cửa.
“Diệp huynh.”
Tề Nguyên lạnh toát sống lưng, nghiêng đầu nhìn về phía cao thủ do Tô gia đặc biệt phái đến trợ giúp gã ta.
Diệp Tây Ấp cũng là cường giả Hắc Thiết, Liễu Diệp Đao uy lực bất phàm, từng một mình tàn sát đội ngũ hơn trăm người, hung danh hiển hách.
Nhưng lúc này.
Nghe vậy lại lặng lẽ cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Chu phó bang chủ.”
Tề Nguyên nghiến răng:
“Một trăm viên Nguyên Tinh kia ta đã trả cho ngươi rồi, cũng đã giải thích rồi, là do lúc ngươi đặt cược đã quá muộn, cho nên không tính.”
“Vậy sao?”
Chu Giáp chậm rãi bước tới:
“Vậy tại sao không nói ngay từ đầu, mà phải đợi đến khi Chu mỗ thắng rồi mới nói? Chẳng lẽ nếu ta thua, ngươi sẽ không trả số Nguyên Tinh này?”
“Tề quản sự làm ăn hay lắm!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ tay.
“Không.”
Tề Nguyên lùi lại một bước, yết hầu chuyển động:
“Ta đã sớm sai người đưa Nguyên Tinh đến cho ngươi…”
“A!”
Hắn ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương, cánh tay trái không biết từ lúc nào đã bị Chu Giáp tóm lấy rồi xé ra khỏi người.
Chỗ cánh tay đứt lìa xương thịt lòi ra, máu tươi chảy đầm đìa, ngay lập tức làm ướt đẫm lớp áo.
0.50650 sec| 2385.93 kb