Người dịch: Whistle
“Khụ khụ!”
Tiết Liệt Đồ ở bên cạnh cũng ho khan, đứng dậy:
“Lão phu quen biết Cừu Cửu của Lục Thiên các, không biết xưng hô mấy vị thế nào?”
“Cừu sư thúc.”
Người đến cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, người phụ nữ đã ném lệnh bài cũng khẽ gật đầu, nhìn Tiết Liệt Đồ:
“Không ngờ ở đây lại có tiền bối.”
Ả ta đưa tay ra hiệu:
“Ba sư huynh muội chúng tôi vừa mới từ Thú cốc ra ngoài, đi theo Tô sư đệ về nhà, không ngờ, huynh trưởng của sư đệ lại bị người ta giết.”
“Lôi My.”
Người đàn ông cường tráng bước đến gần, nhìn chằm chằm Lôi My:
“Ngươi còn nhớ Tô Quỳnh không?”
“Tô Quỳnh?”
Lôi My nheo mắt, suy nghĩ một chút, nhớ ra: “Là một trong những người đã đánh lén ta vào ban đêm, cách đây không lâu?”
Ngày hôm đó, vì Lôi My giết chết Tô Thiềm, nên mấy thanh niên của Tô gia đã nổi giận, thậm chí còn dẫn người đến ám sát Lôi My vào ban đêm.
Đáng tiếc…
Không những không giết được người mà còn bị giết chết.
Một người trong số đó chính là Tô Quỳnh, người này là chi thứ của Tô gia, thân phận không cao, thậm chí có thể nói là ở Tô gia không có ai để ý đến.
Không ngờ, gã ta lại có đứa em trai bái nhập Lục Thiên các.
“Chuyện này ta biết.”
Tiết Liệt Đồ vuốt râu, nói:
“Thiên Hổ bang đã giao tiếp với Tô gia, là hiểu lầm, tuy rằng xảy ra chuyện chết người, khiến người ta tiếc nuối, nhưng bằng hữu Tô gia đã bỏ qua rồi.”
Nói xong, Tiết Liệt Đồ nhìn về phía mấy người Tô gia.
Tô Xuân Nguyên vẻ mặt ngượng ngùng, hình như ông ta cũng không ngờ là hôm nay lại xảy ra chuyện này.
“Bỏ qua?”
Người đàn ông cường tráng hừ lạnh:
“Tô gia bỏ qua, nhưng Tô Cổn ta không đồng ý.”
“Cha ta chết sớm, là do huynh trưởng nuôi ta khôn lớn, ta học thành tài là để báo đáp, vậy mà ngươi lại giết huynh trưởng ta, sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được?”
“Tô Cổn.”
Tô Xuân Nguyên ánh mắt lóe lên:
“Lôi bang chủ không biết huynh trưởng của ngươi cũng có mặt ở đó, càng không biết ngươi đã bái nhập Lục Thiên các, nếu không, chắc chắn sẽ nương tay.”
“Thôi đi!”
“Thôi đi?” Cho dù là trưởng bối, Tô Cổn cũng không nể mặt:
“Ngươi nói thôi là thôi được sao?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Trang Tổn Chi, người vừa mới đến, bước đến gần, bảo vệ Lôi My:
“Các hạ hùng hổ dọa người, thật sự coi Thiên Hổ bang ta không có ai sao?”
“Thế nào?”
Tô Cổn gầm lên:
“Ta muốn ả ta đền mạng.”
Lời còn chưa dứt, Tô Cổn đã xông đến, cách xa hơn mười mét, gã ta xòe năm ngón tay, kình phong gào thét trong đại điện, kình khí như núi ầm ầm tấn công Lôi My.
“To gan!”
“Ngươi dám!”
Tuy rằng sợ hãi danh tiếng của Lục Thiên các, nhưng bang chủ bị người ta uy hiếp, cũng không thể nhịn được, trong nháy mắt, từng bóng người xông lên.
“Cút!”
“Ầm…”
Chưởng của Tô Cổn như đá mài, nắm đấm giống như pháo, vậy mà lại một mình đánh bay mọi người, lao về phía Lôi My.
Thực chất, ở đây có không ít cao thủ, ví dụ như người của hai nhà Tiết Tiêu, Hắc Thiết trung kỳ của nha môn, Tô gia, đều có thể áp chế Tô Cổn.
Nhưng bọn họ, có người thì kiêng dè, có người thì có ý đồ khác, vậy mà lại không ai ra tay.
Những người ra tay, nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng ai nấy cũng đều có giữ lại.
Nhiều người như vậy, vậy mà lại trơ mắt nhìn Tô Cổn đến gần Lôi My.
Trang Tổn Chi nghiêm mặt, chậm rãi hít sâu, định liều mạng để bảo vệ Lôi My thì thấy một bóng người xuất hiện.
“Rầm!”
Người đến đưa tay ra, va chạm với Tô Cổn, sau đó, nắm chặt tay, túm lấy cổ tay Tô Cổn, đập xuống đất.
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển, Tô Cổn cũng bị đập xuống.
Là Chu Giáp.
Chu Giáp mặt mày lạnh lùng, một tay xách Tô Cổn lên, giống như một miếng giẻ rách, lại một lần nữa đập xuống đất, tạo thành một cái hố.
“Dừng tay!”
“Ngươi dám!”
Người đàn ông và người phụ nữ đi cùng Tô Cổn sắc mặt đại biến, đồng thời lao đến.
Một người cầm kiếm, kiếm quang sắc bén, xé toạc không khí, một người cầm trọng chùy vung vẩy, không gian ầm ầm vang lên.
“Chết!”
Bí pháp do Huyền Thiên minh nội môn truyền thụ, uy lực đều rất khủng bố.
Đặc biệt là Lục Thiên các, càng tinh thông thuật sát phạt, hai người sư xuất đồng môn, tâm ý tương thông, lúc liên thủ, uy lực càng thêm mạnh mẽ.
Ngay cả Chu Giáp cũng phải dừng động tác.
Ngũ Hành Thiên Cương!
Chu Giáp giơ tay trái lên, da thịt cánh tay run rẩy, giống như một tấm khiên, kình khí khủng bố ngưng tụ”.
“Ầm!”
Kình khí ầm ầm.
Chu Giáp đứng im tại chỗ, cánh tay trái chắn trước người, một lớp cương kình trong suốt bao phủ lấy Chu Giáp, cũng chặn đứng đòn tấn công của hai người.
“A!”
Tô Cổn trên mặt đất gầm lên, bò dậy.
Tô Cổn tóc tai rối bời, mặt mày đầy máu, lửa giận bốc lên, gã ta dữ tợn gầm rú, nắm chặt tay, tấn công Chu Giáp, ba người như ba bóng đen lao đến.
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, hai tay run lên, từng tia điện xuất hiện trên lớp cương kình hộ thể.
“Ầm!”
Bốn người đồng thời va chạm.
Theo tiếng kình khí vang lên, bốn người đồng thời lùi lại.
“Tìm chết!”
Chu Giáp lùi lại mấy bước, nghiến răng, đưa tay ra, túm lấy rìu hai lưỡi đang đứng bên cạnh ghế, một luồng lôi điện cuồng bạo ầm ầm xuất hiện.
Sát khí ngập trời từ trên người Chu Giáp bộc phát.
“Dừng tay!”
“Chu trưởng lão, nương tay!”
Tiết Liệt Đồ, Âu Dương Hạng thấy vậy liền sắc mặt đại biến, bọn họ đồng thanh quát lớn, hơn nữa còn có mấy người lao đến.
“Chẳng lẽ lại sợ ngươi?”
Ba người Lục Thiên các hung dữ, không hề sợ hãi, bọn họ dậm chân, lại lao đến.
Nhất thời…
Mọi người đều tấn công Chu Giáp, còn người của Thiên Hổ bang thì ngây người, không biết nên làm gì.
“Cút!”
Chu Giáp quát lớn, vung rìu hai lưỡi, như thể lấy được một luồng lôi điện từ trong không khí, ầm ầm đánh về phía mọi người.
“Ầm…”
Kình khí vang vọng, từng bóng người điên cuồng lùi lại.
Chu Giáp lắc lư, ổn định thân hình, nắm chặt cán rìu, định tiếp tục tấn công ba người Lục Thiên các.
0.56832 sec| 2385.93 kb