Người dịch: Whistle
“Không cần.” Một giọng nói sảng khoái vang lên, Triệu Nam Nhứ mặc thường phục, chậm rãi bước vào đại điện cùng Ngô trưởng lão:
“Hôm nay là ngày vui của Lôi cô nương, Nam Nhứ không mời mà tới, mong bang chủ rộng lòng tha thứ.”
“Không dám, không dám.”
Lôi My nghiêng người, chắp tay:
“Chút chuyện nhỏ này, không dám làm phiền Quận chúa, Quận chúa có thể đến đây, bỉ bang bồng tất sinh huy, mời ngồi.”
Nói xong, Lôi My đưa tay ra, nhường chỗ của mình cho Triệu Nam Nhứ.
“Đừng.”
Triệu Nam Nhứ cười, lắc đầu:
“Sao dám giọng khách lấn giọng chủ, mấy hôm trước, Nam Nhứ đã gặp Tiết tiền bối ở Tiểu Lang đảo, có chút vấn đề về tu luyện muốn thỉnh giáo tiền bối.”
“Chi bằng thêm một chỗ ở đây.”
Nói xong, Triệu Nam Nhứ gật đầu với Tiết Liệt Đồ.
Hai người phụ nữ đứng cạnh nhau, khiến cho người ta theo bản năng so sánh.
So ra, khí chất của Lôi My có vẻ mạnh mẽ, lông mày sắc bén, còn đường nét trên mặt Triệu Nam Nhứ thì ôn hòa, có chút hiền dịu.
Tuy rằng Lôi My mặc hoa phục sang trọng, quyến rũ, còn Triệu Nam Nhứ thì mặc thường phục thanh nhã, nụ cười thoải mái.
Nhưng khi hai người đứng cùng nhau, Triệu Nam Nhứ lại toát lên khí chất hơn hẳn, khí chất cao quý sâu tận xương tủy”.
Mỗi một động tác đều lộ ra vẻ khác biệt.
So sánh với Triệu Nam Nhứ, Lôi My chỉ là khí khái hào hùng hơn một chút.
Lúc này…
Nha môn, Tô gia, đều phái người đến, được sắp xếp chỗ ngồi.
Thành chủ Âu Dương Hạng hiếm khi xuất hiện, đưa quà mừng, cũng cho thấy nha môn coi trọng vị trí bang chủ Thiên Hổ bang.
Còn Tô gia, chỉ có hai người đến.
Là Tô Xuân Nguyên, tu vi Hắc Thiết sơ kỳ, thực lực không nổi bật, thường xuyên qua lại với các thế lực, nổi tiếng là quen biết rộng.
Ông ta đến đây cũng là chuyện đương nhiên.
Người còn lại là Võ Ngạn Tài, trưởng lão khách khanh của Tô gia, tu vi Hắc Thiết trung kỳ, không giỏi ăn nói, ngoài ra chỉ có mấy tiểu bối đi cùng.
Người có thực quyền của Tô gia không đến.
Điều này không làm cho người của Thiên Hổ bang cảm thấy bất ngờ.
Tô gia, Thiên Hổ bang vốn dĩ bất hòa, để kiềm chế sự phát triển của Thiên Hổ bang, Tô gia đã bí mật giở rất nhiều trò, gần đây còn nghe nói Tô gia đã mai phục, ám sát Lôi My.
Chỉ có hai người đến, cũng là chuyện bình thường.
“Tán nhân Trang Tổn Chi chúc mừng Lôi tiểu thư kế nhiệm vị trí bang chủ, quà mừng là năm mươi Nguyên Tinh, một cặp ngọc như ý, ba bình bảo dược.”
Lời thông báo của người dẫn chương trình khiến Lôi My đang nói chuyện với Quận chúa phải dừng lại, sau đó, nàng ta vui mừng:
“Trang đại ca! Mau, mau mời Trang đại ca vào.”
“Là Trang Tổn Chi, người này vậy mà vẫn còn sống?”
“Đã mười mấy năm rồi, người này rời khỏi Thiên Hổ bang, vẫn luôn không có tin tức gì, không ngờ lại quay về vào lúc này.”
“Chắc là đã trở thành Hắc Thiết?”
Chu Giáp mở mắt ra, khẽ động tai.
Chu Giáp nghe thấy tiếng mọi người thì thầm, cũng biết được lai lịch của Trang Tổn Chi.
Trang Tổn Chi là con trai của huynh đệ kết nghĩa đã chết của Lôi Bá Thiên.
Người này thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã tu luyện đến thập phẩm Phàm Giai, năm đó, Trang Tổn Chi cùng với ba người khác được gọi là một trong Tứ kiệt Thạch Thành, có hy vọng trở thành Hắc Thiết.
Nhưng vì cãi nhau với Lôi Bá Thiên, nên Trang Tổn Chi đã tức giận rời đi.
Mấu chốt là, mấy năm trước, Lôi Bá Thiên muốn gả Lôi My cho Trang Tổn Chi, thậm chí còn từng nhắc đến chuyện này ở những dịp chính thức.
“Lôi My!”
Một người bước vào, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.
Người đến có dung mạo rất tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt càng thêm sáng ngời, toát lên vẻ ngang nhiên.
Hắc Thiết!
Hơn nữa còn là Hắc Thiết rất mạnh.
“Trang đại ca!”
Lôi My đứng dậy nghênh đón, thái độ nhiệt tình, thậm chí còn chủ động nắm tay Trang Tổn Chi, dẫn y đến chào hỏi mọi người, sắp xếp chỗ ngồi.
Lôi My quan tâm hỏi:
“Mấy năm nay, đại ca đi đâu, không có tin tức gì, huynh không biết là muội và cha lo lắng cho huynh đến mức nào, cha cũng đã tự trách vì nói nặng lời với huynh.”
“Nhưng mà… Huynh về là tốt rồi, chỉ cần về là được, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Trên mặt Trang Tổn Chi lộ ra vẻ cảm động:
“Bang chủ khách sáo rồi, lúc đó, ta quá bốc đồng, sau khi suy nghĩ lại cũng rất hối hận, nhưng lúc đó còn trẻ, không bỏ được sĩ diện.”
“Sau đó, ta quen biết mấy người bạn, may mắn trở thành Hắc Thiết, mãi cho đến bây giờ.”
“Trang đại ca, quả nhiên là huynh đã trở thành Hắc Thiết.” Lôi My bội phục:
“Muội biết mà.”
“Để muội giới thiệu, vị này là Ngọc Kinh Quận chúa.”
“Ngọc Kinh Quận chúa.” Trang Tổn Chi chắp tay.
Không khí hòa hợp, Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt không nhìn Trang Tổn Chi, mà là nhìn một người khác.
Không chỉ có Chu Giáp, mà còn có rất nhiều người cũng đang nhìn người này.
Người đó chính là Dương Tú, người đến từ Tiểu Lang đảo, đi theo Tiết Tiêu, Dương Vân Dực, đến Thiên Hổ bang, cũng là trượng phu dự định của Lôi My trong mắt một số người.
Trước tiên, để Lôi My làm bang chủ, ổn định lòng người, sau đó nhân cơ hội thích hợp, để Lôi My kết hôn với nhân tài của Dương gia.
Sau này, Thiên Hổ bang sẽ thuộc về Dương gia.
Đây…
Chắc là kế hoạch của Tiểu Lang đảo.
Kế hoạch không phức tạp, quang minh chính đại.
Nhưng nhìn thái độ hôm nay của Lôi My là biết…
Kế hoạch đã gặp trục trặc.

Hôm nay là ngày vui của Lôi My, hảo hữu đã mất tích nhiều năm đã trở về, Lôi My vui vẻ, nụ cười rạng rỡ.
Tiếng chúc mừng liên tục vang lên.
Ngoại trừ mấy người Tiểu Lang đảo, vì sự xuất hiện của Trang Tổn Chi nên vẻ mặt hơi kỳ lạ, còn những người khác đều vui vẻ.
“Chu…”
“Chu sư đệ.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau.
“Sư tỷ.”
Chu Giáp quay đầu lại nhìn, vẻ mặt hơi bất ngờ:
“Sư tỷ đến đây khi nào?”
0.52033 sec| 2386.063 kb