Người dịch: Whistle
“Ầm!”
Chưởng đánh ra, không khí chấn động, sấm sét vang vọng.
Ba người áo đen đi đầu theo bản năng dừng lại, rút đao, kiếm ra, chém về phía La Tú Anh.
Đao quang kiếm ảnh tung hoành, gào thét, rõ ràng là một bộ hợp kích, hơn nữa, ba người phối hợp rất ăn ý, chắc chắn là cao thủ lão luyện.
Thực lực cũng không yếu.
Hai thất phẩm, một lục phẩm.
Thực lực này, cho dù là ở trong thành cũng có thể sống ung dung, vậy mà lại đi làm cướp đường, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
“Rầm!”
“Rắc!”
“Bốp…”
La Tú Anh mặt không đổi sắc, liên tiếp đánh ra ba chưởng.
Theo tiếng sấm, La Tú Anh, người tay không, vậy mà lại đánh gãy đao kiếm, thậm chí còn đánh bay ba người.
“Phụt!”
Ba người phun máu, ngã xuống đất, tuy rằng vì La Tú Anh nương tay nên bọn họ không chết, nhưng cũng không còn sức phản kháng.
Không gian trở nên yên tĩnh.
Trên sườn dốc cao.
Một người quay đầu lại, nhìn Thương Lạc đang trừng mắt, vẻ mặt khó tin:
“Sao thực lực của nàng ta lại mạnh như vậy?”
“Không… Không thể nào.”
Thương Lạc lắp bắp:
“Cách đây không lâu, ta đã từng giao đấu với La quán chủ, thực lực nàng trong thất phẩm cũng không tồi, nhưng… tuyệt đối không mạnh như vậy.”
“Hừ!”
Có người hừ lạnh:
“Rõ ràng là ả ta đã giấu nghề.”
Trong nháy mắt đánh bại hai thất phẩm, một lục phẩm, hơn nữa, đối phương còn đang liên thủ.
Thực lực này…
Trong hàng ngũ bát phẩm cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Thiết Nguyên võ quán vô danh ở Thạch Thành, quán chủ lại là một nữ nhân yếu đuối, không ai để ý, tu vi thất phẩm tuy rằng không yếu đối với người thường, nhưng lại không được các thế lực lớn coi trọng.
Bát phẩm thì khác.
Phải biết rằng, La Tú Anh mới chỉ mười mấy tuổi.
Tuổi còn trẻ đã là bát phẩm, thực lực lại mạnh như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng, cho dù là Tô gia cũng sẽ dốc lòng bồi dưỡng.
“Bốp!”
“Bốp!”
Đám người áo đen bên dưới rõ ràng cũng rất bất ngờ, sau đó, người dẫn đầu vỗ tay khen ngợi:
“Không ngờ La quán chủ vô danh lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là được Chu trưởng lão tin tưởng, thật tài giỏi.”
“Bằng hữu.”
La Tú Anh lùi lại một bước, thản nhiên nói:
“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chi bằng coi như chưa từng có chuyện gì, “thành ý” của ta vẫn như cũ, các hạ thấy thế nào?”
“Nói hay lắm.” Người dẫn đầu cao giọng, sau đó lắc đầu:
“Đáng tiếc, hàng hóa của ngươi, ta nhất định phải lấy được.”
“Vèo!”
Lời còn chưa dứt, người áo đen đã lao đến, mười ngón tay như móng vuốt, trảo kình sắc bén để lại vết tích trên không trung, khiến cho La Tú Anh giật mình.
Nàng vội vàng giơ hai tay lên, thi triển chưởng pháp mà trước kia nàng không thể nào thi triển.
Bách Xuyên Hối Lưu!
Trong nháy mắt, toàn thân kình lực dọc theo kinh mạch dồn vào hai chưởng, da thịt ở hai lòng bàn tay đỏ ửng, phình to, một luồng sức mạnh “cương mãnh” ầm ầm đánh ra.
“Ầm!”
Chưởng và trảo va chạm, kình khí cuồng bạo.
La Tú Anh kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại, người áo đen cũng kinh ngạc kêu lên, xoay người, rơi xuống đất.
“Lợi hại!”
“Chỉ là bát phẩm…”
“Tiếp chiêu!”
Tu vi của người áo đen đã là thập phẩm, tuy rằng căn cơ yếu, nhưng chưa từng chịu thiệt trước mặt bát phẩm.
Chỉ thấy trảo ảnh trùng trùng, kình phong gào thét trong sân.
La Tú Anh thở dốc, trong lòng nàng tràn đầy chiến ý, Bôn Lôi Chưởng mà nàng đã nghiên cứu mấy hôm nay biến thành từng chưởng ảnh, đánh ra.
Bôn Lôi!
Bách Xuyên Hối Lưu!
Cái gọi là Bách Xuyên Hối Lưu không phải là chiêu thức, mà là một loại cảnh giới.
Là cảnh giới chỉ thua đại thành của Kinh Lôi Chưởng một chút, một khi lĩnh ngộ, mỗi chưởng đều có thể mang theo sức mạnh toàn thân, cương mãnh vô song.
Chưởng đánh ra, sấm sét gào thét.
Cộng thêm sự gia trì của Thiết Nguyên Thân, hai bàn tay cũng có thể dễ dàng đánh gãy binh khí.
“Ầm!”
“Ầm ầm…”
Hai người va chạm, một người tu vi sâu, một người chưởng pháp tinh diệu, nhất thời bất phân thắng bại, kình lực va chạm khủng bố cũng khiến cho những người khác phải tránh xa.
“Không thể nào!”
Trên sườn dốc, Thương Lạc nghiến răng:
“Cho dù La Tú Anh có giấu nghề thì cũng không thể nào mạnh như vậy, tên kia là thập phẩm, hơn nữa còn là thập phẩm của Tô gia!”
“Đừng kích động.”
Một lão già ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói:
“Thực lực của nàng ta đúng là không mạnh như vậy, nhưng trên người nàng ta có bảo vật.”
“Bảo vật?”
Mấy người nghiêng đầu, ánh mắt “thăm dò”.
“Đúng vậy.” Lão già gật đầu:
“Quần áo được làm từ Nhiếp Không Thảo, Trọng Huyền Trúc, bảo y này khiến cho tốc độ, khả năng phòng ngự của nàng ta tăng gấp bội, không sợ kình khí tỏa ra, nên mới có thể chống lại thập phẩm.”
“Nhưng cho dù là vậy, nữ nhân này cũng rất lợi hại.”
Tu vi bát phẩm, lực chiến cửu phẩm, tuổi còn trẻ, có lẽ dù ở nội môn Huyền Thiên minh cũng có thể trở thành hạt giống Hắc Thiết .
“Nhiếp Không Thảo?”
Thương Lạc khóe mắt giật giật:
“Chẳng phải nói thứ đó rất hiếm sao? Làm thành quần áo, phải cần bao nhiêu Nhiếp Không Thảo…”
“Cho nên…” Lão già nheo mắt:
“Thứ quý giá nhất trên người nữ nhân này không phải là thiên phú võ học, mà là thứ khác.”
“Rầm!”
Trong lúc nói chuyện, tình hình chiến đấu bên dưới rốt cuộc cũng thay đổi.
La Tú Anh, người vừa mới trở thành bát phẩm, nội tình không đủ, sau khi cứng đối cứng mấy lần, Nguyên Lực đã suy yếu, nàng đành phải nhân cơ hội lùi lại.
“Lên!”
Đối phương không truy sát, vung tay, đám người áo đen đang đứng ngoài quan sát liền lao đến.
“Lui lại!”
“Lui lại!”
La Tú Anh mặt mày trắng bệch, vội vàng quát lớn, vừa chặn địch, vừa chỉ huy thuộc hạ lùi lại.
Trong đoàn thương nhân đa số là người thường, cho dù có mấy cao thủ cũng không phải là đối thủ của đám hung thần ác sát này.
Nhìn thấy tình thế sắp không ổn thì lại có biến.
“Phụt!”
“Vèo!”
Mười mấy người đột nhiên từ trong đám người vận chuyển hàng hóa xông ra.
0.52205 sec| 2386.117 kb