Người dịch: Whistle
“Công tử!”
“Tha…”
“Phụt!”
Một luồng sức mạnh vô hình rơi xuống, mấy pháp sư lập tức bị nghiền nát thành bùn nhão.
“Ngưu Nham!”
“Có mặt.”
Kỷ Hiển hít sâu, đột nhiên quát lớn, từng khúc xương trắng từ trên cánh tay y lóe lên, từ từ rút ra từ trong da thịt.
Trong nháy mắt, xương biến thành kiếm, được đặt trước mặt Kỷ Hiển.
“Cầm lấy, đi giết người.” Kỷ Hiển giọng điệu mệt mỏi:
“Đợi đến khi kiếm nhuốm đầy máu rồi hãy đến gặp ta.”
“Vâng!”
Ngưu Nham đáp, cung kính nhận lấy cốt kiếm, trong lòng lạnh toát.
Bạch Cốt sát kiếm!
Được rèn từ xương của bản thân, sau khi nhuốm máu, uy lực sẽ rất khủng bố, cũng là tuyệt kỹ của Kỷ Hiển.
Giết người…
Vừa lúc, Thạch Thành đang truy lùng người của Chính Khí đường.
Có người để giết.

Khổ bá dắt xe la đến chỗ ở tạm trong thành, khó khăn buộc dây cương, sau đó run rẩy đi vào hậu viện.
“Phù…”
Khổ bá thở ra một hơi, vẻ e ngại và lo lắng trên mặt ông ta biến mất.
Vai Khổ bá run lên, bốp bốp vang lên, tuy rằng thân hình không có gì thay đổi, nhưng trên người ông ta lại có một luồng khí thế nặng nề như núi lớn.
“Chu Giáp, tiểu tử thú vị.”
Khổ bá lẩm bẩm.
Nếu như không phải ông ta tu luyện Kim Cang Đồng Tử công mấy chục năm, có thể khống chế thân thể, Nguyên Lực, tinh khí một cách hoàn mỹ, kịp thời phản ứng, giả vờ thành người bình thường vào khoảnh khắc Chu Giáp thu tay, e rằng hôm nay đã bị lộ tẩy rồi.
Rõ ràng là ông ta ở sân trước, Chu Giáp ở sân sau, cửa sổ, cửa ra vào đều đóng, đáng lẽ không nhìn thấy gì mới phải.
Nhưng mà…
Ông ta chỉ hơi bất thường một chút đã bị Chu Giáp phát hiện, suýt nữa đã bị lộ, may mà kịp thời khống chế.
Chuyện này khiến Triệu Khổ Tâm hiểu ra, lúc nào cũng phải cẩn thận.
Khư Giới rộng lớn, vạn tộc san sát.
Không ai biết những chủng tộc khác có năng lực đặc biệt gì, nếu như sơ suất, có thể sẽ bị người ta phát hiện.
Triệu Khổ Tâm bước đến trước một cối xay, gõ nhẹ, cối xay nặng mấy ngàn cân dễ dàng bị nhấc lên, lộ ra một cái hang tối đen như mực bên dưới.
Triệu Khổ Tâm lóe lên, nhảy vào, cối xay lại vững vàng rơi xuống, không hề phát ra tiếng động nào.
Lối đi ngoằng ngoèo dưới lòng đất kéo dài, cho đến khi đến một mật thất rộng lớn, trong mật thất đã có mấy người đang đợi, nhìn thấy Triệu Khổ Tâm, bọn họ liền đứng dậy.
“Sư phụ!”
“Khổ lão!”
“Triệu tiền bối…”
Ánh sáng trong mật thất mờ ảo, không nhìn rõ dung mạo.
Nhưng có thể nhìn thấy dáng người, cách ăn mặc của bọn họ đều khác nhau, có người mặc hoa phục, rõ ràng là xuất thân từ gia đình giàu có, có người thì quần áo rách nát, giống như phu xe, người làm thuê.
Có nam, có nữ.
Nếu như có người hiểu chuyện ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc, vì những người xuất hiện ở đây đều là cao tầng Chính Khí đường.
Đều là tội phạm bị nha môn truy nã.
“Ừ.”
Triệu Khổ Tâm gật đầu với mọi người, ngồi xuống vị trí chủ tọa: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
“Tiền bối.” Một người chắp tay:
“Hình như Hỗn Thiên phỉ đã quyết định, trong khoảng thời gian này, bọn chúng đều ẩn náu không xuất hiện, không ai biết bọn chúng ở đâu, e rằng đã chạy trốn.”
“Không thể nào.”
Một người đàn ông lùn, mập lên tiếng:
“Thất bại khi lấy Thánh Phật xá lợi, Trương Bỉnh Trung tuyệt đối sẽ không đi, chắc là đang mưu tính gì đó.”
“Trang Hóa nói rất đúng.”
Triệu Khổ Tâm gật đầu.
Ông ta biết ai là người đứng sau chỉ thị cho Trương Bỉnh Trung, nếu như người đó chưa lên tiếng, Hỗn Thiên phỉ sẽ không từ bỏ Thánh Phật xá lợi, Triệu Khổ Tâm hỏi:
“Quân đội thế nào? Shirley có phải là do Hỗn Thiên phỉ giết hay không?”
“Quân đội vẫn luôn tìm kiếm Hỗn Thiên phỉ, chưa từng dừng lại.”
Trang Hóa đáp: “Còn về phần cái chết của Shirley…”
“Theo như tin tức mà chúng tôi thu thập được, lúc đó, ở đó có lôi điện mạnh mẽ bùng nổ, sau đó, chiến thuyền bị phá hủy hoàn toàn.”
“Shirley, cũng chết.”
“Lôi đình chi lực sao.”
Triệu Khổ Tâm trầm ngâm:
“Nguyên Thuật, phù pháp được mai phục trước?”
“Chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Trang Hóa gật đầu:
“Nếu như là do người thì thực lực của người đó chắc chắn là Hắc Thiết hậu kỳ, nhưng bây giờ, các thế lực đều không có cao thủ nào tinh thông lôi pháp.”
“Ừm…”
“Nếu như Lôi Bá Thiên còn sống, có lẽ có thể làm được, nhưng khả năng rất thấp.”
Lôi Bá Thiên đã chết, đây là sự thật, hai Hắc Thiết hậu kỳ trên Tiểu Lang đảo hiện giờ, võ công tu luyện cũng không phải là Tử Lôi Đao Pháp.
Đương nhiên không thể nào làm được.
Mai phục Nguyên Thuật, phù pháp có uy lực lớn từ trước là khả năng lớn nhất.
“Cho dù có phải hay không, tám chín phần mười là chuyện này sẽ đổ lên đầu Hỗn Thiên phỉ, cộng thêm ân oán trước kia giữa Kỷ gia và Hỗn Thiên phỉ, hai bên đã không đội trời chung.”
Triệu Khổ Tâm gật đầu, sau đó nói:
“Chuyện mà Trang Hóa nhắc đến, chắc là thật.”
“Thật sao?” Trang Hóa sáng mắt:
“Vậy Thiết Nguyên võ quán thực sự có cách để trồng linh thực với số lượng lớn sao?”
“Ừ.”
Triệu Khổ Tâm gật đầu:
“Tuy rằng có thể trồng với số lượng lớn, nhưng số năm không cao, đối với võ giả cấp thấp còn có chút tác dụng, còn đối với cao thủ thì tác dụng không lớn.”
“Đủ rồi.”
Trang Hóa xoa tay, vẻ mặt kích động:
“Trên đời này, thiếu gì chứ không thiếu võ giả cấp thấp.”
Trang Hóa hiểu rõ hơn sư phụ, có thể cung cấp bảo dược cho võ giả cấp thấp với số lượng lớn, đây là một vụ làm ăn khủng đến mức nào.
“Chuyện làm ăn, ngươi am hiểu.” Triệu Khổ Tâm không hỏi nhiều:
“Quán chủ Thiết Nguyên võ quán am hiểu một môn Linh Vũ thuật, hiệu quả còn mạnh hơn Linh Vũ thuật bình thường rất nhiều, rất có thể là học được từ Chu Giáp, trưởng lão Thiên Hổ bang. Cho dù không phải, cũng có liên quan đến Chu Giáp.”
“Chu Giáp.”
Trang Hóa khẽ động, trầm ngâm suy nghĩ:
“Là Hắc Thiết mới tấn thăng của Tiểu Lang đảo, nghe nói người này xuất thủ tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, tuy còn trẻ nhưng thực lực không yếu.”
0.48426 sec| 2386.063 kb