Người dịch: Whistle
Dù sao, mỗi lần Lôi My ra ngoài đều có mấy chục người vây quanh, một câu nói là có thể quyết định tiền đồ của hơn trăm người, nắm quyền lực trong tay.
Chỉ có thái độ của Chu Giáp là không thay đổi, thậm chí, Lôi My còn được Chu Giáp ra tay cứu giúp mấy lần, hóa giải nguy hiểm, giúp nàng vượt qua khó khăn.
Nhưng Chu Giáp lại không hề nhận công.
Lúc Lôi My thất thế…
Những người mà Lôi My tưởng rằng có thể trở thành tâm phúc lại đi đầu quân cho người khác, tiền bối mà Lôi My tưởng rằng có thể dựa vào lại trở nên lạnh nhạt, những người từng ủng hộ Lôi My thì tránh né.
Lòng người ấm lạnh, khó có thể diễn tả.
Chỉ có Chu Giáp…
Lúc thịnh không rời bỏ, lúc suy không ruồng rẫy.
Tuy rằng Chu Giáp lạnh lùng, luôn nói đến lợi ích, khiến người ta khó gần, nhưng quang minh chính đại, ngược lại dễ chịu hơn so với một số người.
Lôi My suy nghĩ, lại nhìn Chu Giáp.
Tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng lại có khí chất bất phàm, ánh mắt sâu xa, khó dò, thân hình cường tráng tự mang đến một cảm giác an toàn.
Nếu như cha nàng còn sống…
Có lẽ nàng và Chu Giáp đã…
Bây giờ nghĩ lại, hình như cũng không phải là không thể.
“My tiểu thư.” Chu Giáp nghiêng đầu:
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Không, không sao.” Lôi My mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu, đưa tay lên quạt:
“Ta không sao, hôm nay trời nóng thật.”
“Ừ.” Chu Giáp gật đầu:
“Hôm nay, mặt trời đúng là rất gay gắt.”
“Đúng rồi.”, Lôi My tim đập thình thịch, đổi chủ đề:
“Người kia vẫn còn quỳ ở bên ngoài sao?”
“Quỳ…”
Chu Giáp suy nghĩ:
“Người ở ngoài cửa sao? Vẫn còn, người đó là ai? Tại sao lại quỳ lâu như vậy?”
“Là Ngọc Dung.”
Lôi My lạnh lùng nói:
“Ngọc gia bị người ta tố cáo cấu kết với Chính Khí đường, nha môn muốn xử lý Ngọc gia, cô ta tưởng rằng ta sẽ nói giúp.”
“Hừ…”
Lôi My hừ lạnh.
Ngày hôm đó, Ngọc Dung hạ độc Lôi My, sau đó, Lôi My đã tha cho Ngọc Dung, coi như là nghĩa tận.
Bây giờ, trải qua trên voi xuống chó, Lôi My càng hiểu rõ, không còn nhân từ như trước, nàng không định quan tâm đến Ngọc Dung.
“Cứ để cô ta quỳ ở đó đi.”
Lôi My cười lạnh: “Cho dù cô ta chết trước cửa Lôi phủ, ta cũng sẽ không ra tay.”
“Ừ.”
Chu Giáp trầm ngâm:
“Lúc đến đây, ta nghe nói thân phận của Đường chủ bí ẩn kia của Chính Khí đường đã bị bại lộ, là tội phạm bị triều đình truy nã? Đang bị lùng bắt khắp thành?”
“Đúng vậy.” Lôi My gật đầu:
“Người đó hình như có liên quan đến Hỗn Thiên phỉ, nhưng không phải là đồng bọn, hình như là kẻ thù, cũng là kẻ thù của Kỷ công tử.”
“Quan hệ trong đó quá phức tạp, ta cũng không rõ.”
Nói xong, Lôi My lắc đầu.
“Còn có một chuyện.”
Lôi My nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt nghiêm túc:
“Có người báo cáo, hình như Thiết Nguyên võ quán có quan hệ với Chính Khí đường, ta nhớ, quán chủ là hậu bối của Chu trưởng lão, không biết…”
“Ta đi xem thử.”
Chu Giáp cau mày.
Thiết Nguyên võ quán.
Mấy năm trôi qua, La Tú Anh đã không còn non nớt nữa, khuôn mặt tròn trịa càng thêm ôn hòa dưới lớp váy hồng, khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Võ quán này không dạy võ công phức tạp, chỉ dạy cơ sở, kèm theo việc đọc, viết.
Người được nhận vào đây đều là trẻ con dưới mười tuổi, có cả nam cả nữ, đa số là con cái của hàng xóm, học phí chỉ đủ trang trải sinh hoạt.
Điều này khiến cho những võ quán khác không coi nơi này là đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa, tuy rằng La Tú Anh còn trẻ, nhưng tu vi lại không yếu, thất phẩm, ở trong giới võ quán cũng được coi là không tồi.
Cộng thêm việc Chu Giáp thỉnh thoảng đến đây, có bối cảnh này, cũng sẽ không có ai tự chuốc phiền phức.
“Sột soạt… sột soạt…”
Trong sân, một người hầu ăn mặc như lão nông đang cầm chổi quét lá rụng.
Tiếng đọc sách vang dội truyền đến từ sân sau.
Chu Giáp bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
…
Chu Giáp đi qua tiền viện, dừng lại trước cửa sổ thư phòng.
Hắn khoanh tay nhìn lũ trẻ đang cầm sách, lắc lư đọc bài, tâm trạng Chu Giáp yên bình.
Cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến tuổi thơ của mình.
Lúc đó, Chu Giáp cũng ngoan ngoãn, đơn thuần như vậy.
Ngây thơ vô tội.
“Được rồi.”
La Tú Anh vỗ tay, ngăn lũ trẻ đọc bài:
“Nghỉ ngơi một lát, sau đó đến sân luyện võ ở hậu viện, hôm nay, chúng ta kiểm tra lại bộ pháp cơ bản đã học hôm qua, ai không học thuộc sẽ bị phạt đấy.”
“Vâng!”
Lũ trẻ đồng thanh đáp, sau đó chạy ùa ra khỏi cửa, cười đùa, ồn ào.
La Tú Anh lắc đầu, cất sách, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Giáp ở bên ngoài cửa sổ, nàng ta liền vui mừng:
“Chu thúc!”
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu:
“Xem ra, ngươi làm lão sư rất tốt.”
“Hì hì…”
La Tú Anh cười, gãi đầu.
Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, tuy rằng đã là lão sư, có uy nghiêm trước mặt lũ trẻ, nhưng thực chất, La Tú Anh vẫn còn trẻ con.
“Ta cũng chỉ vì rảnh rỗi nên tìm việc để làm thôi.”
La Tú Anh đặt đồ xuống, phủi bụi trên tay áo, đến gần Chu Giáp:
“Có hai học trò, thiên phú không tồi, không chỉ đọc chữ nhanh hơn người khác, mà luyện võ cũng rất nhanh, là hạt giống tốt.”
Nói xong, La Tú Anh chỉ vào đám trẻ:
“Là hai đứa nhóc đó.”
“Ừ.”
Chu Giáp chậm rãi gật đầu:
“Ngươi muốn chính thức nhận chúng làm đồ đệ sao?”
“Ta có suy nghĩ đó.” La Tú Anh gật đầu, dẫn Chu Giáp đến phòng khách, nhiệt tình rót trà:
“Thiết Nguyên phái không thể thất truyền trong tay ta, tuy rằng đã truyền thụ công pháp cho không ít người, nhưng cũng phải có người kế thừa môn phái.”
Nói xong, La Tú Anh cười.
Bây giờ, vì có Huyền Thiên minh, người vương triều Đại Lâm không còn coi trọng truyền thừa môn phái.
Dù sao, ngay cả công pháp cũng có thể tùy ý tu luyện.
Càng đừng nói đến chuyện khác.
Ngay cả La Tú Anh cũng đã từng dạy công pháp của Thiết Nguyên phái cho không ít người, chỉ giữ lại bí dược truyền thừa.
Dù sao, mỗi lần Lôi My ra ngoài đều có mấy chục người vây quanh, một câu nói là có thể quyết định tiền đồ của hơn trăm người, nắm quyền lực trong tay.
Chỉ có thái độ của Chu Giáp là không thay đổi, thậm chí, Lôi My còn được Chu Giáp ra tay cứu giúp mấy lần, hóa giải nguy hiểm, giúp nàng vượt qua khó khăn.
Nhưng Chu Giáp lại không hề nhận công.
Lúc Lôi My thất thế…
Những người mà Lôi My tưởng rằng có thể trở thành tâm phúc lại đi đầu quân cho người khác, tiền bối mà Lôi My tưởng rằng có thể dựa vào lại trở nên lạnh nhạt, những người từng ủng hộ Lôi My thì tránh né.
Lòng người ấm lạnh, khó có thể diễn tả.
Chỉ có Chu Giáp…
Lúc thịnh không rời bỏ, lúc suy không ruồng rẫy.
Tuy rằng Chu Giáp lạnh lùng, luôn nói đến lợi ích, khiến người ta khó gần, nhưng quang minh chính đại, ngược lại dễ chịu hơn so với một số người.
Lôi My suy nghĩ, lại nhìn Chu Giáp.
Tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng lại có khí chất bất phàm, ánh mắt sâu xa, khó dò, thân hình cường tráng tự mang đến một cảm giác an toàn.
Nếu như cha nàng còn sống…
Có lẽ nàng và Chu Giáp đã…
Bây giờ nghĩ lại, hình như cũng không phải là không thể.
“My tiểu thư.” Chu Giáp nghiêng đầu:
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Không, không sao.” Lôi My mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu, đưa tay lên quạt:
“Ta không sao, hôm nay trời nóng thật.”
“Ừ.” Chu Giáp gật đầu:
“Hôm nay, mặt trời đúng là rất gay gắt.”
“Đúng rồi.”, Lôi My tim đập thình thịch, đổi chủ đề:
“Người kia vẫn còn quỳ ở bên ngoài sao?”
“Quỳ…”
Chu Giáp suy nghĩ:
“Người ở ngoài cửa sao? Vẫn còn, người đó là ai? Tại sao lại quỳ lâu như vậy?”
“Là Ngọc Dung.”
Lôi My lạnh lùng nói:
“Ngọc gia bị người ta tố cáo cấu kết với Chính Khí đường, nha môn muốn xử lý Ngọc gia, cô ta tưởng rằng ta sẽ nói giúp.”
“Hừ…”
Lôi My hừ lạnh.
Ngày hôm đó, Ngọc Dung hạ độc Lôi My, sau đó, Lôi My đã tha cho Ngọc Dung, coi như là nghĩa tận.
Bây giờ, trải qua trên voi xuống chó, Lôi My càng hiểu rõ, không còn nhân từ như trước, nàng không định quan tâm đến Ngọc Dung.
“Cứ để cô ta quỳ ở đó đi.”
Lôi My cười lạnh: “Cho dù cô ta chết trước cửa Lôi phủ, ta cũng sẽ không ra tay.”
“Ừ.”
Chu Giáp trầm ngâm:
“Lúc đến đây, ta nghe nói thân phận của Đường chủ bí ẩn kia của Chính Khí đường đã bị bại lộ, là tội phạm bị triều đình truy nã? Đang bị lùng bắt khắp thành?”
“Đúng vậy.” Lôi My gật đầu:
“Người đó hình như có liên quan đến Hỗn Thiên phỉ, nhưng không phải là đồng bọn, hình như là kẻ thù, cũng là kẻ thù của Kỷ công tử.”
“Quan hệ trong đó quá phức tạp, ta cũng không rõ.”
Nói xong, Lôi My lắc đầu.
“Còn có một chuyện.”
Lôi My nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt nghiêm túc:
“Có người báo cáo, hình như Thiết Nguyên võ quán có quan hệ với Chính Khí đường, ta nhớ, quán chủ là hậu bối của Chu trưởng lão, không biết…”
“Ta đi xem thử.”
Chu Giáp cau mày.
Thiết Nguyên võ quán.
Mấy năm trôi qua, La Tú Anh đã không còn non nớt nữa, khuôn mặt tròn trịa càng thêm ôn hòa dưới lớp váy hồng, khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Võ quán này không dạy võ công phức tạp, chỉ dạy cơ sở, kèm theo việc đọc, viết.
Người được nhận vào đây đều là trẻ con dưới mười tuổi, có cả nam cả nữ, đa số là con cái của hàng xóm, học phí chỉ đủ trang trải sinh hoạt.
Điều này khiến cho những võ quán khác không coi nơi này là đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa, tuy rằng La Tú Anh còn trẻ, nhưng tu vi lại không yếu, thất phẩm, ở trong giới võ quán cũng được coi là không tồi.
Cộng thêm việc Chu Giáp thỉnh thoảng đến đây, có bối cảnh này, cũng sẽ không có ai tự chuốc phiền phức.
“Sột soạt… sột soạt…”
Trong sân, một người hầu ăn mặc như lão nông đang cầm chổi quét lá rụng.
Tiếng đọc sách vang dội truyền đến từ sân sau.
Chu Giáp bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
…
Chu Giáp đi qua tiền viện, dừng lại trước cửa sổ thư phòng.
Hắn khoanh tay nhìn lũ trẻ đang cầm sách, lắc lư đọc bài, tâm trạng Chu Giáp yên bình.
Cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến tuổi thơ của mình.
Lúc đó, Chu Giáp cũng ngoan ngoãn, đơn thuần như vậy.
Ngây thơ vô tội.
“Được rồi.”
La Tú Anh vỗ tay, ngăn lũ trẻ đọc bài:
“Nghỉ ngơi một lát, sau đó đến sân luyện võ ở hậu viện, hôm nay, chúng ta kiểm tra lại bộ pháp cơ bản đã học hôm qua, ai không học thuộc sẽ bị phạt đấy.”
“Vâng!”
Lũ trẻ đồng thanh đáp, sau đó chạy ùa ra khỏi cửa, cười đùa, ồn ào.
La Tú Anh lắc đầu, cất sách, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Giáp ở bên ngoài cửa sổ, nàng ta liền vui mừng:
“Chu thúc!”
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu:
“Xem ra, ngươi làm lão sư rất tốt.”
“Hì hì…”
La Tú Anh cười, gãi đầu.
Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, tuy rằng đã là lão sư, có uy nghiêm trước mặt lũ trẻ, nhưng thực chất, La Tú Anh vẫn còn trẻ con.
“Ta cũng chỉ vì rảnh rỗi nên tìm việc để làm thôi.”
La Tú Anh đặt đồ xuống, phủi bụi trên tay áo, đến gần Chu Giáp:
“Có hai học trò, thiên phú không tồi, không chỉ đọc chữ nhanh hơn người khác, mà luyện võ cũng rất nhanh, là hạt giống tốt.”
Nói xong, La Tú Anh chỉ vào đám trẻ:
“Là hai đứa nhóc đó.”
“Ừ.”
Chu Giáp chậm rãi gật đầu:
“Ngươi muốn chính thức nhận chúng làm đồ đệ sao?”
“Ta có suy nghĩ đó.” La Tú Anh gật đầu, dẫn Chu Giáp đến phòng khách, nhiệt tình rót trà:
“Thiết Nguyên phái không thể thất truyền trong tay ta, tuy rằng đã truyền thụ công pháp cho không ít người, nhưng cũng phải có người kế thừa môn phái.”
Nói xong, La Tú Anh cười.
Bây giờ, vì có Huyền Thiên minh, người vương triều Đại Lâm không còn coi trọng truyền thừa môn phái.
Dù sao, ngay cả công pháp cũng có thể tùy ý tu luyện.
Càng đừng nói đến chuyện khác.
Ngay cả La Tú Anh cũng đã từng dạy công pháp của Thiết Nguyên phái cho không ít người, chỉ giữ lại bí dược truyền thừa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo