Người dịch: Whistle

“Chu huynh đệ, huynh không biết sao?”, Trần Oanh cười khổ:

“Cách đây không lâu, Tiết trưởng lão trên đảo đã mang thi thể của một tên Hỗn Thiên phỉ về, giao cho Cừu Ứng Thần, vị trí bang chủ đã được quyết định. My tiểu thư… đã thất bại.”

Nói xong, Trần Oanh lắc đầu.

Những người khác cũng ủ rũ, từ khi đứng về phía Lôi My, tiền đồ của bọn họ đã bị trói buộc với Lôi My.

Lôi My thất bại, bọn họ cũng sẽ bị đàn áp, mất đi tương lai.

“Vậy sao?” Chu Giáp mặt không đổi sắc, kéo ghế ngồi xuống, ra hiệu với người phục vụ ở phía xa, bảo mang thêm rượu:

“Không sao, ta thấy chuyện này có chút kỳ lạ, giết chết người của Hỗn Thiên phỉ chưa chắc đã là chuyện tốt, My tiểu thư đừng buồn.”

“Rầm!”

Lôi My đập mạnh chén rượu xuống bàn, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi:

“Đều là tại lâu chủ Huyết Đằng lâu.”

“Là hắn ta đã bí mật thông báo cho Cừu Ứng Thần, sau đó liên thủ với Tiết trưởng lão giết chết người của Hỗn Thiên phỉ, nếu không, làm sao ta có thể thua được?”

“Còn gã họ Cừu kia nữa!”

Lôi My ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn:

“Thiên Hổ bang và Huyết Đằng lâu không đội trời chung, vậy mà gã ta lại vì bản thân, không quan tâm đến nỗi nhục của phụ thân nhiều năm nay, hợp tác với lâu chủ Huyết Đằng lâu.”

“Loại người này dựa vào cái gì có thể làm bang chủ Thiên Hổ bang?”

“My tiểu thư.” Chu Giáp thản nhiên nói:

“Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, nếu như Cừu Ứng Thần thực sự làm bang chủ Thiên Hổ bang, nên suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.”

“Ở đây có rất nhiều người đều đang đợi tiểu thư sắp xếp, ủ rũ uống rượu trút giận cũng không có tác dụng gì.”

Lôi My dừng lại, ngẩng đầu lên.

Trần Oanh, Lôi Nhạc… đều bất an mong đợi.

Những người này đều đã trói chặt với Lôi My, bây giờ đại sự không thành, Lôi My là chủ soái, phải cho bọn họ một lời giải thích.

Nếu không…

Liền không hợp cách!

Muốn làm chuyện lớn, không chỉ cần có quyền lực, mà còn phải có trách nhiệm.

“Đương nhiên…”, Chu Giáp nói tiếp:

“Nếu như xảy ra bất trắc, Cừu Ứng Thần không thể làm bang chủ, vậy thì lại là chuyện khác.”

“Phù…”

Lôi My thở dài, đè nén sự bồn chồn trong lòng, gật đầu:

“Lời Chu trưởng lão nói rất đúng, ta quá bi quan rồi, mọi người yên tâm, cho dù họ Cừu kia có làm bang chủ, ta cũng sẽ cho mọi người một lời giải thích, cố gắng không làm liên lụy đến mọi người.”

Còn về phần bất trắc mà Chu Giáp nói, Lôi My không để ý.

Chuyện đã đến nước này, ngay cả Mạch chủ cũng đã quyết định, cho dù Lôi My không phục thì sao, Căn bản không thể thay đổi cục diện.

“My tỷ.” Trần Oanh cau mày:

“Đừng nói như vậy, cho dù thế nào, bọn muội cũng sẽ đi theo tỷ.”

“Vâng, vâng.”

Ánh mắt Lôi Nhạc lóe lên, rõ ràng là trong lòng y có suy nghĩ khác, nhưng vẫn gật đầu phụ họa giống như những người khác.

Biểu cảm của mọi người khác nhau cũng là chuyện đương nhiên.

Con thuyền Lôi My tuy rằng vẫn chưa lật, nhưng đã thủng lỗ chỗ, không chở được người, nếu như tiếp tục ở lại, chỉ là chết theo mà thôi.

Còn Chu Giáp…

Từ khi hắn trở thành Hắc Thiết, đã không còn là quân cờ, mà là người chơi cờ.

Cho dù ai làm bang chủ Thiên Hổ bang, Chu Giáp vẫn là trưởng lão, chỉ là lợi ích không còn nhiều như trước kia mà thôi.

“My tiểu thư.”

Lưu Chương, người cũng có mặt ở đây hôm nay, nói lớn:

“Bây giờ ngài nhất định không được nản chí, có chúng tôi ủng hộ, cho dù họ Cừu kia có làm bang chủ cũng không dám ngông cuồng.”

“Nếu như gã ta dám ra tay với ngài, chúng ta liền trở mặt!”

“Đến lúc đó, đường ai nấy đi, cùng lắm là chúng tôi đi theo ngài tự lập môn hộ, Cừu Ứng Thần không có gan đó đâu.”

“Ngươi tưởng là trẻ con đang chơi trò chơi sao?” Trần Oanh trợn trắng mắt:

“Không đơn giản như vậy, có người của Tiểu Lang đảo, Thiên Hổ bang không thể loạn, dù sao cũng không phải là thế lực nhỏ.”

Thế lực nhỏ đương nhiên là có thể làm như vậy.

Thiên Hổ bang thì không.

Nguyên nhân Thiên Hổ bang tồn tại phần lớn là vì Tiểu Lang đảo cần một thế lực để đại diện cho uy quyền ở Thạch Thành.

“Được rồi.”

Lôi My phất tay:

“Ta biết nên làm gì, mọi người về trước đi.”

“Chu trưởng lão.”

“Tại.”

“Gần đây, có lẽ phải làm phiền trưởng lão.”

“Không sao.”

“Haiz!”

Lôi My thở dài:

“Ta đúng là vô dụng, Chu trưởng lão vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, đáng lẽ là chuyện vui, vậy mà lại bị ta phá hỏng, thật là đáng chết.”

“Nhưng mà đại nạn không chết ắt có hậu phúc , Chu trưởng lão đã thoát chết khỏi tay Hỗn Thiên phỉ, sau này chắc chắn sẽ có phúc báo.”

“Hy vọng là vậy.”

Chu Giáp lắc đầu, nhìn ra ngoài quán rượu:

“Có người đến.”

Chu Giáp vừa dứt lời, ba người đã đẩy hai người đàn ông vạm vỡ canh giữ cửa ra, tức giận đi đến trước mặt mấy người.

“Chu Giáp!”

Người lên tiếng là một người phụ nữ mập mạp, giọng nói the thé, là thân binh bên cạnh Shirley, bà ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người rồi nhìn Chu Giáp nói:

“Ngươi không chết, vậy mà lại không đến bến phà Phổ Hà?”

“Chu mỗ bị thương.”

Chu Giáp cau mày:

“Ngày hôm đó, sau khi ngất xỉu ở dưới nước, lúc ta tỉnh lại đã ở hạ du, cách đây mấy chục dặm, đợi đến khi ta dưỡng thương xong, trở về đã là bây giờ.”

“Lý do!”

Thân binh mập mạp bước đến gần, tức giận nói:

“Ngươi có biết, vì ngươi mà Hỗn Thiên phỉ Mông Nam đã chạy thoát?”

“Cô… cô nương.” Chu Giáp câm nín:

“Cô quá coi trọng Chu mỗ ta rồi, tại hạ căn bản không phải là đối thủ của Hỗn Thiên phỉ kia, hơn nữa, ngày hôm đó, ta đã bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, như vậy cũng không thể coi là sợ chết, đúng không?”

“Ngông cuồng!”

Thân binh mập mạp trừng mắt:

“Ngươi đang chất vấn ta sao? Một người đào ngũ thì không sao, nhưng nếu như ai cũng lâm trận bỏ chạy giống như ngươi, thì làm sao chiến thắng?”

“Tướng quân có lệnh, bảo ngươi mau chóng cút về, nếu như không tìm được người, ngươi cũng không cần…”

“Bốp!”

Thân binh mập mạp còn chưa nói hết câu đã bị Chu Giáp vả cho một cái.

0.49840 sec| 2403.773 kb