Người dịch: Whistle
Nhưng…
Cũng chỉ có một phần trăm mà thôi.
Chu Giáp hiện tại, đừng nói là đối mặt với mấy người Đan Mộ Hoa lúc bị thương, cho dù là mấy người đó thời toàn thịnh, Chu Giáp cũng có thể chiến thắng.
Nhưng so với Lôi Bá Thiên, Chu Giáp vẫn kém hơn một chút.
“Rầm!”
Vòi voi đánh vào khiên, kình khí chấn động, khiến cho Chu Giáp cổ họng ngòn ngọt, thế phòng ngự cũng hỗn loạn.
Cấp bậc của Tứ Tượng Khiên Chấn chỉ thua kém Tử Lôi Đao Pháp, đặc biệt là sau khi viên mãn, khả năng phòng ngự càng thêm kinh người.
Nhưng bản thân Chu Giáp quá yếu, chênh lệch cuối cùng vẫn không thể nào bù đắp được.
“Gào!”
Voi trắng ngẩng đầu gầm rú, dẫm chân đè ép Chu Giáp, người nhỏ bé hơn so với nó, xuống nước, con sông rộng trăm mét xuất hiện gợn sóng.
“Ầm ầm!”
Từng cột nước bốc lên, vô số mảnh gỗ bay tứ tung.
Đám người đang chém giết xung quanh cũng vội vàng né tránh, nhất thời, ngoài sự hỗn loạn ở giữa sông, không gian trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Chu trưởng lão!”
“Chu huynh!”
Lôi Nhạc, Trần Oanh… mặt mày trắng bệch, ánh mắt lo lắng.
Một lát sau.
“Vèo!”
Một bóng người từ dưới nước xông lên, nhẹ nhàng rơi xuống một tấm ván gỗ, hơi thở dốc, sau đó, ngồi xếp bằng.
Là Mông Nam.
Còn Chu Giáp…
Đã biến mất.
Dương Huyền đứng trên bờ, thỉnh thoảng lại nhìn bóng người đang ngồi trên tảng đá ở phía xa, ánh mắt y lóe lên vẻ nghi ngờ.
Dương Huyền cảm thấy…
Lâu chủ chắc chắn là bị thương.
Hơn nữa, còn bị thương không nhẹ.
Dương Huyền sờ thứ gì đó trong người, lắc đầu.
Nếu như là Lâu chủ đời trước, Dương Huyền bị ông ta khống chế, trong lòng bất mãn, gặp phải cơ hội này, có lẽ Dương Huyền sẽ liều mạng cá chết lưới rách.
Còn Lâu chủ bây giờ, tính cách hoàn toàn khác.
Nói là thuộc hạ, chi bằng nói là hợp tác.
Hơn nữa, con trai Dương Huyền cũng nhờ vào phúc của Lâu chủ mới được bái nhập môn hạ của Chu Giáp, nhân tài mới nổi của Tiểu Lang đảo, sau này, tiền đồ vô lượng.
Liều mạng…
Không có ý nghĩa gì.
“Phù…”
Chu Giáp mở mắt, thở ra một hơi, chậm rãi vận động gân cốt.
Nhờ vào đặc tính Ngự Thủy, thực lực của Chu Giáp ở dưới nước không những không suy yếu, mà còn được tăng cường, nên mới có thể thoát chết khỏi tay Mông Nam.
Nhưng mà…
Trong thời gian ngắn, Chu Giáp không định quay về.
“Lâu chủ.”
Dương Huyền chắp tay:
“Ám vệ của chúng ta sắp bị bọn chúng giết sạch, không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.”
“Ừ.”
Chu Giáp vốn đã rất tức giận, nghe vậy, liền nheo mắt:
“Không ra tay, bọn chúng thật sự coi ta là mèo bệnh sao? Đi xem thử.”
Trải qua chuyện này, Chu Giáp cũng coi như là hiểu ra, hắn không phải là người có thể quản lý thế lực, cũng không có tinh lực và thời gian.
Nhưng cũng không thể bị người ta bắt nạt.
“Vâng.”
Dương Huyền vui mừng: “Ám vệ Thúy đảo vẫn chưa sao, chúng ta có thể đến đó trấn giữ, với cạm bẫy trên đảo, cho dù Hắc Thiết hậu kỳ đến cũng chỉ có đi mà không có về.”
“Đi thôi!”
Chu Giáp phất tay:
“Đi xem thử.”
Hai người bay lượn thẳng tiến đến Thúy đảo.
Không bao lâu sau.
Khi cách Thúy đảo khoảng một dặm, Chu Giáp khẽ động, như thể vừa vui mừng, kích động, nghi ngờ, sau đó, tốc độ của hắn tăng vọt.
“Nhanh!”
“Trên đảo có người!”
“Vâng.”
Dương Huyền sững sờ, sau đó y tăng tốc.
Còn trong thức hải Chu Giáp, Thiên Khải Tinh cũng đang nhấp nháy:
Phát hiện Nguyên Tinh!
Phát hiện Nguyên Tinh!
Phát hiện Nguyên Tinh…
…
“Xì xì…”
“Rắc!”
Tấm khiên sắt cứng rắn xuất hiện từng vết nứt.
Vết nứt chằng chịt đột nhiên vỡ vụn, vô số mảnh vỡ giống như đạn bắn ra, quét ngang bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua đều bị phá hủy.
Quần áo Nina bay phấp phới, miệng cười toe toét, thân hình ả ta đột nhiên biến mất, xuất hiện ở cách đó mười mấy mét.
Cùng lúc đó, từng vết kiếm xé toạc không gian, mấy bóng người đi ngang qua cũng bị chặt thành tám khúc.
Tốc độ của Nina rất nhanh, gần như vượt qua giới hạn phản ứng của Phàm Giai, hơn nữa, tuy rằng đã vượt qua tốc độ âm thanh, nhưng lại không hề có tiếng nổ, càng thêm kỳ lạ.
Tốc độ cực nhanh khiến cho những người trên đảo đều trở thành con mồi.
Tất cả sự phản kháng đều là vô dụng.
“Liều mạng với ả ta!”
Tiếng gầm rú vang lên từ một nơi nào đó, một người tay cầm nỏ xông ra, liên tục bóp cò, vô số mũi tên quét ngang về phía trước.
Lực xuyên phá của mũi tên rất mạnh, có thể dễ dàng xuyên thủng đá.
Nhưng mà…
Một bóng người di chuyển trong mưa tên, hư hư thực thực, biến hóa khôn lường, giống như đang nhảy múa trên mũi kiếm, nguy hiểm, nhưng lại an toàn.
“Hì hì…”
Tiếng cười vang vọng, xuất hiện ở phía sau.
Người đàn ông cầm nỏ cứng người, còn chưa kịp phản ứng, trên ấn đường đã có một thanh kiếm lóe sáng lạnh lẽo.
“Phụt!”
Nina rút kiếm, sáng bóng như mới.
Ả ta lùi lại, dễ dàng né tránh mấy đòn tấn công.
“Rắc…”
Vừa rơi xuống đất, tiếng động kỳ lạ đã vang lên từ dưới chân, Nina nhướng mày, định lóe lên rời đi thì một luồng lực hút khổng lồ từ bên dưới xuất hiện.
Lực hút mạnh mẽ giống như thao thiết há miệng, mọi thứ trong phạm vi mấy mét xung quanh đều bị hút vào trung tâm.
“Vèo!”
Nhà, đất, cỏ cây, sắt thép, gần như trong nháy mắt đã bị nén thành một quả cầu, chỉ còn lại một bóng người mơ hồ đang vặn vẹo, giãy giụa.
“Vậy mà cũng không chết?”
Có người khóe mắt giật giật, vẻ mặt khó tin:
“Đó là Nguyên Từ trọng phù, uy lực gấp năm lần, chẳng phải nói cho dù là cường giả Hắc Thiết hậu kỳ cũng có thể bị giết chết sao?”
“Không cần biết, nhân cơ hội này giết chết ả ta.”
Một người gầm lên, từ trong mật thất dưới lòng đất xông ra, vung tay, ném ra mười mấy thứ to bằng nắm đấm về phía quả cầu.
Những người khác cũng không ngồi yên.
Tên, Nguyên Thuật, ám khí, lần lượt xuất hiện, bao phủ một phương.
“Ầm!”
Quả cầu rung lên dữ dội, sau đó nổ tung, uy lực khủng bố gần như san bằng vị trí trọng yếu của hòn đảo, một bóng người bê bết loạng choạng từ bên trong lao ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo