Người dịch: Whistle

“Quý giá như vậy sao?” Chu Giáp biến sắc:

“My tiểu thư khách sáo rồi, công pháp này quá quý giá, tiểu thư hãy cất đi.”

“Không cần.” Lôi My lắc đầu: “Công pháp dù có tốt đến đâu cũng phải xem người tu luyện, ta tu luyện công pháp này hai mươi năm, cũng chỉ gắng gượng tu luyện Hóa Long đến đỉnh cao.”

“Còn cách cảnh giới Vân Long không biết bao xa nữa.”

“Còn Chu trưởng lão, thiên phú dị bẩm, ngộ tính kinh người, chắc là công pháp này ở trong tay trưởng lão sẽ hữu dụng hơn.”

“…” Chu Giáp há miệng, bất lực thở dài:

“Đã như vậy, đa tạ.”

Chu Giáp không thiếu pháp môn, cái hắn thiếu là thời gian, hơn nữa, quyền chưởng, khinh công, đối với hắn không bằng binh khí.

Cái gọi là ngộ tính xuất chúng chỉ là do đặc tính Chưởng Binh gia trì.

Mà Chưởng Binh không bao gồm quyền chưởng.

Vân Long Thám Trảo này, e rằng đã chọn sai người.

Nhìn thấy Chu Giáp nhận công pháp, Lôi My cũng thở phào nhẹ nhõm, như thể trút bỏ gánh nặng, nàng ta ổn định tinh thần, kể lại chuyện xảy ra ở đại điện hôm nay.

“Mạch chủ không đồng ý đấu võ?”

Chu Giáp khó hiểu hỏi:

“Tại sao?”

Mạch chủ Dương Thế Trinh là người đứng đầu Dương gia, cũng là người ủng hộ Lôi My kế thừa vị trí bang chủ, hơn nữa làm như vậy còn có thể sớm bình ổn nội bộ Thiên Hổ bang.

Đối với Dương gia Tiểu Lang đảo mà nói, đây là chuyện tốt.

“Lúc đầu ta cũng không hiểu.”

Lôi My nói:

“Sau đó hỏi mấy vị tiền bối mới biết, chuyện này liên quan đến hai nhà Tiết, Dương.”

“Vị trí Mạch chủ Kim Hoàng chi mạch của Huyền Thiên minh do hai nhà Tiết, Dương luân phiên đảm nhiệm, bọn họ đã từng thỏa thuận, cho dù là nhà nào mạnh hơn cũng không được lấy thế đè người.”

“Nếu như ai mạnh thì người đó làm Mạch chủ, Kim Hoàng chi mạch sẽ không thể nào duy trì lâu như vậy.”

Chu Giáp hiểu ra.

Xem ra, Tiểu Lang đảo theo bản năng bài xích quy củ dùng võ để phân thắng bại.

“Vậy tiếp theo phải làm sao? Vẫn theo cách cũ, để cho lão nhân trong bang chọn người, sau đó do Mạch chủ quyết định sao?”

“Không.”

Lôi My trầm giọng nói: “Kỷ công tử có xuất thân quân đội bảo chúng ta phối hợp bắt một đám giang dương đại đạo, lần này, Mạch chủ và Tiết gia chủ đã quyết định, ta và Cừu Ứng Thần, ai bắt được một người trong số đó trước thì người đó sẽ làm bang chủ.”

“Giang dương đại đạo?”

“Một người?”

Chu Giáp câm nín:

“Như vậy… chẳng phải là quá qua loa sao?”

“Không còn cách nào khác.” Lôi My mặt mày thờ ơ, giọng điệu bình tĩnh:

“Cho dù là lúc phụ thân còn sống, tuy rằng trên danh nghĩa Thiên Hổ bang họ Lôi, nhưng khi gặp chuyện lớn vẫn phải do Tiểu Lang đảo quyết định.”

“Chuyện giang dương đại đạo là sao? Có manh mối của bọn chúng không?”

“Bây giờ chúng ta biết rất ít về bọn chúng, nhưng Mạch chủ đã nói, các thế lực đều phải phối hợp với Kỷ công tử để bắt người, giống như lúc trưng binh.”

Lôi My nói:

“Nghe nói là vào ba mươi năm trước, đám giang dương đại đạo này đã cướp một lô hàng vận chuyển của Xích Tiêu quân, trong đó có mười vạn Nguyên Tinh.”

“Đám giang dương đại đạo này, ai nấy đều là cao thủ, võ công cao cường, mấy người trong số đó là Hắc Thiết, mục tiêu của chúng ta chính là bọn chúng.”

“Kỷ gia đã tìm kiếm bọn họ mấy chục năm, gần đây mới tìm được chút manh mối ở gần Thạch Thành.”

“Manh mối ở đâu?”

“Huyết Đằng lâu!”

Hả?

Chu Giáp sững sờ.

Sao chuyện này lại liên quan đến Huyết Đằng lâu?

Chẳng lẽ…

Đan Mộ Hoa cũng là một trong số những giang dương đại đạo kia? Nhưng không có lý do gì!

Nhìn Lôi My rời đi, Chu Giáp đứng trước cửa, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, hắn mới xoay người trở về nhà.

Chu Giáp cầm quyển Vân Long Thám Trảo trên bàn lên, tiện tay lật xem, định cất vào không gian Càn Khôn, đợi khi nào rảnh rồi hãy thử luyện tập.

Nội dung bên trong khiến Chu Giáp sáng mắt.

Bộ công pháp này…

Vậy mà lại có thể mượn phi trảo để luyện tập.

Có thể sử dụng ngoại vật, nằm trong phạm vi “gia trì” của đặc tính Chưởng Binh.

Hơn nữa, phẩm chất của bộ công pháp này thực sự rất cao.

“Két… két…”

Một con hung thú cao gần ba mét kéo theo khoang xe rộng lớn, chậm rãi từ trong rừng rậm đi ra.

Con hung thú này dữ tợn này giống như được kết hợp giữa hổ và báo, trên đầu còn có một chiếc sừng, đang thở hổn hển, khói trắng từ lỗ mũi bốc ra.

“Đến nơi rồi sao?”

Một giọng nói trầm đục từ trong xe ngựa truyền đến.

Giọng nói giống như tiếng người gõ trống, trầm đục, mạnh mẽ, khiến rèm cửa xe bay phấp phới, bụi bặm xung quanh bốc lên.

“Ừ.”

Một bóng đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh xe ngựa, dưới mũ trùm là đôi mắt lạnh lẽo nhìn ngôi làng ở phía xa.

“Mấy người trong ngôi làng này là ám vệ của Huyết Đằng lâu, cha mẹ, vợ con bọn họ đều ở đây, lát nữa, để lại mấy mạng.”

“Những người khác trong làng?”

Giọng nói trong xe ngựa lại vang lên:

“Có biết chuyện hay không?”

“Không quan trọng.” Bóng đen lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”

“Ha ha…”

Tiếng cười lớn vang lên từ trong xe, giống như dã thú bị nhốt trong lồng đã lâu, cuối cùng cũng có thể vươn vai, cửa xe bị đá văng.

Một bóng người to lớn từ trong xe bước ra.

Người này cao khoảng sáu mét, lông lá rậm rạp, giống như một căn nhà nhỏ hai tầng mọc đầy cỏ dại, quần áo trên người e rằng phải dùng trượng để đo.

Người khổng lồ Bello!

Trong lục đại chủng tộc ở Hồng Trạch vực, chỉ có chủng tộc này mới có thân hình khủng bố như vậy, thậm chí còn có thể so sánh với hung thú.

“Phù…”

Người khổng lồ hít thở, trước mặt như thể có gió lớn, thổi về phía ngôi làng ở phía xa.

“Gâu gâu!”

“Gâu!”

Gia súc được nuôi trong làng như thể nhận ra điều gì đó, bắt đầu sủa inh ỏi, hơn nữa còn có ánh nến le lói xuất hiện trong bóng tối.

“Xem ra, bọn họ đã phát hiện ra rồi.” Người khổng lồ cười:

“Cũng có chút bản lĩnh, chẳng trách có thể sống sót dưới mí mắt Tô gia và Tiểu Lang đảo lâu như vậy, hy vọng bọn họ đừng làm ta thất vọng.”

Nói xong, người khổng lồ sải bước đi về phía ngôi làng.

0.47285 sec| 2404.07 kb