Người dịch: Whistle
Một viên…
Tương đương với việc Hắc Thiết bình thường khổ tu tích lũy hơn một tháng.
Lúc Lôi Bá Thiên còn sống, loại đan dược này gần như không thể nào rơi vào tay trưởng lão, cho dù có cũng phải một năm rưỡi mới được ban cho một viên.
Còn bây giờ…
Mỗi tháng, Chu Giáp được nhận một viên, còn chưa tính những lợi ích khác.
Nếu như Lôi My kế thừa vị trí bang chủ, vậy thì Chu Giáp có thể có được hai viên mỗi tháng, gần như chiếm hết Thiên Vương đan của Thiên Hổ bang.
Cộng thêm những bảo dược khác, tiền lương của Chu Giáp tương đương với ba trưởng lão trước kia cộng lại.
Sở dĩ như vậy…
Không phải là vì thực lực Chu Giáp đủ mạnh.
Mà là vì tiềm lực!
Mấy vị trưởng lão khác đều đã hơn năm mươi tuổi, tiềm lực có hạn, so với việc tăng cường tu vi, bọn họ thích lợi ích khác hơn.
Danh lợi, sắc đẹp, quyền lực mới là thứ bọn họ theo đuổi.
Chỉ có Chu Giáp…
Nguyện ý từ bỏ quyền lực của mình ở sòng bạc, phân đà, chỉ muốn có bảo dược để tăng cường tu vi, những người khác cũng vui vẻ.
Chu Giáp nuốt đan dược, cảm nhận Nguyên Lực hùng hậu dung nhập vào thân thể, tu vi chậm rãi tăng lên, quan ải thứ hai của Thần Hoàng Quyết lung lay.
Tạp niệm trong lòng Chu Giáp biến mất, tâm hắn bình lặng.
Một lúc sau.
Chu Giáp mở mắt ra, trong mật thất như thể có ánh sáng lóe lên.
“Không gian trắng xóa!”
“Nguyên Chất…”
Chu Giáp lẩm bẩm.
So với bảo dược bình thường, linh dược có Nguyên Chất dễ dàng được hấp thu, luyện hóa hơn, hơn nữa, gần như không có tính kháng thuốc.
Rất có lợi cho việc tăng cường tu vi.
Đáng tiếc…
Thứ này rất hiếm.
Nhưng cũng không phải là không có cách.
Chỉ cần trả giá đủ nhiều, cho dù là nội bộ quân đội cũng có người dám lén lút bán linh dược có Nguyên Chất.
Chỉ cần có lợi ích trăm phần trăm là có người dám mạo hiểm lên đoạn đầu đài.
Thực chất…
Âm thầm bán Nguyên Chất đã trở thành chuỗi cung ứng hoàn chỉnh trong các thế lực lớn, ngày nào cũng có loại hàng hóa này lưu thông.
Đương nhiên, sẽ không bán cho cá nhân.
Chuyện này…
Cần phải có đường dây.
Một mình chắc chắn không được, nhưng một tổ chức thì có thể.
Chu Giáp có mấy con đường để có được Nguyên Chất bảo dược, hơn nữa còn là cung cấp liên tục.
Thiên Hổ bang không cần phải nói.
Dựa vào Huyền Thiên minh, quan hệ với triều đình cũng không tồi, Thiên Hổ bang đương nhiên có cách để mua Nguyên Chất bảo dược.
Thậm chí còn có đan dược độc nhất vô nhị là Thiên Vương đan.
Còn có Huyết Đằng lâu.
Nhờ vào việc Đan Mộ Hoa nghiên cứu độc dược nhiều năm nay, Huyết Đằng lâu cũng có cách để có được linh dược có Nguyên Chất ở nơi khác.
Ngoài ra…
Còn có Ưng sào.
Ưng sào tích lũy mấy chục năm, đương nhiên cũng có cách.
Còn Tiểu Lang đảo, tuy rằng cũng có loại bảo dược này, nhưng trên đảo có rất nhiều người của hai nhà Tiết, Dương, cho dù có bảo dược cũng không đến lượt Chu Giáp.
“Thiên Hổ bang, Huyết Đằng lâu, Ưng sào, chỉ cần duy trì những đường dây này, trước khi phá ngũ quan Thần Hoàng Quyết, mình không cần phải lo lắng.”
Chu Giáp tính toán, lẩm bẩm:
“Nếu như mọi chuyện thuận lợi, không quá hai mươi năm, ta có thể phá ngũ quan, đến lúc đó, tuy rằng Hồng Trạch vực rất rộng lớn, nhưng nếu như không có Bạch Ngân, ta không cần phải sợ ai.”
“Còn có Nguyên Tinh ở Ưng sào…”
“Phù…”
Chu Giáp thở dài, chậm rãi ngồi dậy.
“Gia chủ.”
Giọng nói của Tam Thủy từ bên ngoài truyền đến:
“My tiểu thư đến gặp ngài.”
“Mời tiểu thư vào.”
Chu Giáp đứng dậy, chỉnh lại quần áo, đi đến phòng khách.
…
Lôi My có dáng người cao ráo, tuy rằng ngực nhỏ, nhưng khí chất xuất chúng, chỉ là khí thế của nàng ta thôi, sợ là đã không có bao nhiêu nam nhân có thể áp chế rồi.
Vẻ yếu đuối của nữ nhân ngày càng không rõ ràng.
Dung mạo tuy đẹp, nhưng chưa chắc đã có nhiều người thích.
Ít nhất…
Không hợp “gu” của Chu Giáp.
Vì bôn ba mấy ngày, khóe mắt Lôi My xuất hiện mấy nếp nhăn, trên mặt có vẻ mệt mỏi, da dẻ kém sắc.
“Chu trưởng lão.”
Lôi My chắp tay, giọng nói áy náy:
“Mãi đến bây giờ, Lôi My mới biết, trưởng lão bị Tô Ác sỉ nhục, thật là xấu hổ, vì chuyện của ta mà khiến cho trưởng lão bị liên lụy.”
“Không sao.”
Chu Giáp mỉm cười: “Ta đã trả thù.”
“Ừ.”
Lôi My cười gật đầu: “Chu trưởng lão ân oán phân minh, khiến người ta bội phục, đáng tiếc… Ta không làm được.”
Như thể nghĩ đến điều gì đó, Lôi My lộ vẻ tiếc nuối.
“Đã muộn như vậy, My tiểu thư tìm Chu mỗ có chuyện gì sao?”
Chu Giáp nhìn sắc trời, mặt trời sắp lặn, lộ ra một góc Huyết nguyệt.
Đã không còn sớm nữa.
Tuy rằng vì chuyện lần trước, mỗi lần ra ngoài, Lôi My đều có rất nhiều người đi theo, nhưng lúc này, chỉ có hai người bọn họ ở phòng khách, nếu như bị người khác biết được cũng không hay.
“Đúng vậy.”
Lôi My hoàn hồn, lấy một thứ từ trong người ra, đưa cho Chu Giáp: “Ngày hôm đó, Chu trưởng lão bị sỉ nhục, Lôi My bất lực, chỉ có thể dùng thứ này để báo đáp, chút lòng thành, mong Chu trưởng lão hãy nhận cho.”
“Ồ.”
Chu Giáp nhướng mày, nhận lấy.
Là một quyển bí tịch, trên bìa là bốn chữ lớn: “Vân Long Thám Trảo”, nét chữ bay bổng, nhìn là biết người viết có bút lực bất phàm.
“Không giấu Chu trưởng lão…”, Lôi My cười nói:
“Người đời đều biết quyền pháp của ta rất tốt, nhưng không ai biết ta còn biết một bộ trảo pháp, dùng để bảo vệ tính mạng, chính là bộ công pháp này, lai lịch thần bí, uy lực bất phàm.”
Lôi My nghe nói Chu Giáp chịu nhục vì không giỏi quyền chưởng, chịu thiệt trước mặt Tô Ác.
Nên Lôi My mới lấy bộ công pháp này ra để tặng, coi như là báo đáp ân cứu mạng.
Nhìn thấy Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, Lôi My giải thích:
“Trảo pháp này rất huyền diệu, tổng cộng có ba tầng, là “Hóa Long”, “Tằng Long”, “Vân Long”, sau khi đại thành, uy lực tuyệt đối không thua gì Tam Công Lục Pháp của Tiểu Lang đảo, chỉ là phải kiếm tẩu thiên phong mới có thể phát huy uy lực, bộ công pháp này cũng vậy, quá cực đoan.”
“Đúng rồi, nếu như có thể, mong Chu trưởng lão đừng truyền ra ngoài.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo