Người dịch: Whistle

“Ta muốn giết hắn!” Tô Ác nghiến răng, nhìn Tiết Tiêu:

“Họ Chu kia ở đâu?”

“Hừ!”

Tuy rằng Tiết Tiêu không ưa Chu Giáp, cũng không muốn Lôi My làm bang chủ Thiên Hổ bang, nhưng bà ta sẽ không nhượng bộ chuyện này:

“Người nhà ngươi bày mưu tính kế Lôi My, gặp kết cục này cũng là đáng đời. Theo ta thấy … Hèn hạ như vậy nên trực tiếp đánh chết.”

Tuy rằng Tiết Tiêu không muốn Thiên Hổ bang tiếp tục nằm trong tay Lôi gia, nhưng Lôi gia đã không còn Lôi Bá Thiên, cho dù là người họ Lôi làm bang chủ cũng không sao.

Quyền lực chắc chắn sẽ không bằng trước kia.

Nhưng nếu như Tô gia nhúng tay vào, thì lại là chuyện khác.

Nếu như Tô gia và Lôi gia dây dưa, sau này, e rằng Tiểu Lang đảo sẽ không liên quan gì đến Thiên Hổ bang, cho nên, trong mắt Tiết Tiêu, Chu Giáp làm rất tốt.

Một tên Tô Phấn…

Chỉ là Phàm Giai, tính là gì!

“Đúng vậy.” Nhậm Nam Thiên cũng nói:

“Tô Phấn làm hơi quá.”

Ngay cả Kỷ công tử cũng không hề thiên vị Tô gia, y lắc đầu:

“Đàn ông háo sắc là chuyện bình thường, nhưng phong lưu mà không hạ lưu, dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để chiếm đoạt người khác, nói ra cũng không hay.”

“Thôi bỏ đi.”

Vì một người như vậy mà trở mặt với Tiểu Lang đảo, Kỷ công tử cảm thấy không đáng.

“Kỷ công tử.” Tô Ác nghiến răng, nói:

“Chuyện hôm nay thực chất không liên quan đến Tô Phấn, là do Cừu Ứng Thần, Thiên Hổ bang, bày mưu, cho dù không có Tô Phấn cũng sẽ có người khác. Tô Phấn chỉ là đúng lúc ở đó mà thôi.”

“Nói bậy!”

Tiết Tiêu trừng mắt nhìn Tô Ác:

“Họ Tô kia, đừng có vu khống, Ứng Thần không phải là loại người đó.”

“Biết người biết mặt không biết lòng.”

Tô Ác lạnh lùng nhìn:

“Tiết trưởng lão, đừng cho rằng có chút quan hệ với cha họ Cừu kia là có thể nhìn thấu Cừu Ứng Thần, chuyện hôm nay, chính là do gã ta sắp xếp. Không tin… thì cứ đi hỏi gã ta.”

Tiết Tiêu sầm mặt.

Tuy rằng bà ta cũng không chắc, nhưng vào lúc này đương nhiên là phải cứng rắn không thừa nhận, đổ tội cho Tô gia mới là đúng.

Tiểu Lang đảo.

Đại điện.

Khác với vẻ trang nghiêm ngày thường, đại điện hôm nay ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn lan ra nửa hòn đảo.

Trong điện.

Hai bên đối đầu đã không còn chửi rủa, chỉ trích lẫn nhau như ngày thường nữa.

“Cừu Ứng Thần, ngươi là con trai của cựu phó bang chủ Thiên Hổ bang, vậy mà lại cấu kết với Tô gia, mưu hại đối thủ cạnh tranh.”

“Tiểu nhân vô sỉ, hèn hạ!”

“Nói bậy!” Cừu Ứng Thần quát lớn,“phủ nhận ba lần liên tiếp:

“Ta không có, không phải ta làm, ngươi đừng có vu khống.”

Sau đó, Cừu Ứng Thần trừng mắt nhìn Lôi My, nghiến răng tức giận nói:

“Còn Lôi My, ta thực sự không ngờ, ngươi lại mua chuộc người của Ưng sào, làm ra loại chuyện thuê người giết người.”

“Không phải ngươi thanh cao lắm sao? Giả vờ cũng giỏi lắm.”

“Im miệng.” Lôi My mặt mày âm trầm:

“Ưng sào ám sát ngươi, không liên quan đến ta, ngươi nên suy nghĩ xem mình đã đắc tội với ai, đừng có vu oan giá họa.”

“Ngoài ngươi ra, ta còn đắc tội với ai?” Cừu Ứng Thần trầm giọng nói:

“Thuê người giết người, loại người này sao có thể làm bang chủ?”

“Ta đã nói rồi, không liên quan đến ta.” Lôi My cau mày:

“Ngược lại là ngươi, cấu kết với Tô gia để hãm hại ta, hành vi tiểu nhân như vậy, nếu như Cừu bá phụ dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ rất chạnh lòng.”

“Ngươi có chứng cứ sao?” Cừu Ứng Thần cười khẩy:

“Chỉ bằng lời nói suông mà muốn vu oan cho ta sao?”

“Ngọc Dung tự mình nói!”

“Ả ta vu oan cho ta, hơn nữa, ai biết có phải là ngươi và Ngọc Dung diễn kịch hay không? Quan hệ giữa hai người các ngươi vẫn luôn rất tốt mà.”

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì? Ta còn nói là ngươi đã mua chuộc người khác để giết người, cho dù là thật, thì hai chúng ta cũng như nhau, ai cũng đừng cười nhạo ai.”

“Họ Cừu kia, ngươi muốn chết?”

“Ngươi dám ra tay sao?”

“Đủ rồi!”

“Rầm!”

Tiếng động trầm đục vang lên, cắt ngang cuộc cãi vã.

Dương Thế Trinh mặt mày xanh mét, là Mạch chủ Kim Hoàng chi mạch, rất ít khi ông ta mất kiểm soát, nhưng bây giờ lại có chút không chịu nổi.

“Đủ rồi.”

“Còn ra thể thống gì nữa!”

Không chỉ có Lôi My và Cừu Ứng Thần, mà những người ủng hộ bọn họ là Tiết gia và Dương gia vẫn luôn chống đối, cũng đang châm chọc lẫn nhau.

Cả đại điện trở nên hỗn loạn.

“Đúng là vậy.”

Tiết Liệt Đồ cũng xoa trán, lắc đầu: “Các ngươi đều là nhân vật có tiếng tăm, sao lại giống như phụ nữ chanh chua đang chửi rủa trên đường vậy?”

“Thật là chẳng ra thể thống gì!”

“Mạch chủ! Tiết tiền bối.”

Lôi My bước đến gần, chắp tay:

“Việc chọn bang chủ nên nhanh chóng giải quyết, nếu không, sẽ lãng phí nhân lực, vật lực, nếu như ta và Cừu Ứng Thần cố chấp như vậy, chi bằng đấu võ phân thắng bại, quyết định xem ai là bang chủ.”

“Cũng đỡ phải rắc rối.”

“Không được.”

Cừu Ứng Thần biến sắc: “Bang chủ nên lấy đức phục người, nếu như ai võ công cao thì người đó làm bang chủ, vậy chi bằng nhường vị trí bang chủ cho mấy vị trưởng lão.”

“Hừ.”

Lôi My hừ lạnh: “Ngươi sợ sao?”

“Ta mà sợ?”

Cừu Ứng Thần lạnh lùng nhìn Lôi My: “Lôi My, ngươi trở thành thập phẩm được bao lâu? Ta là đang nhường ngươi.”

“Sợ là sợ.”

Lôi My cười khẩy:

“Lúc nhỏ, ngươi đã bị ta đánh, bây giờ lớn rồi, vẫn không dám ngẩng cao đầu trước mặt ta, họ Cừu kia, ngươi thật khiến người ta thất vọng.”

“Đủ rồi.”

Dương Thế Trinh lại lên tiếng, dập tắt cuộc cãi vã:

“Dùng võ để phân thắng bại thì không cần phải nói nữa, nhưng vị trí bang chủ đúng là không nên kéo dài, Tiết huynh, huynh thấy thế nào?”

“Mạch chủ nói rất đúng.” Tiết Liệt Đồ gật đầu, hai người nhìn nhau, như thể đã đưa ra quyết định, sau đó, lại nhìn về phía giữa sân.

“Cạch…”

Nắp hộp mở ra.

Một viên đan dược to bằng viên hoàn xuất hiện.

Viên đan dược này có màu trắng như ngọc, bên trong có linh khí, giống như hổ phách niêm phong dòng nước, đẹp đẽ, tỏa ra mùi thơm.

Thiên Vương đan!

Nguyên Chất bảo dược tốt nhất của Thiên Hổ bang.

0.48127 sec| 2406.063 kb