Người dịch: Whistle
Lôi My nằm trên giường, ý thức lúc tỉnh lúc mê, cảm giác nóng ran trên người ngày càng rõ ràng, dần dần từ thân thể thiêu đốt đến tận đáy lòng.
Từng tấc da thịt như thể cũng trở nên nhạy cảm.
Ngay cả quần áo mềm mại ngày thường cũng là một loại tra tấn đối với Lôi My.
Ánh mắt…
Dần dần mờ mịt.
Hơi thở…
Cũng trở nên kỳ lạ.
Ý thức sót lại nhắc nhở Lôi My, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ rơi vào vực sâu, nhưng Lôi My lại không có sức phản kháng.
“Ngọc Dung…”
“Cứu ta!”
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị kình phong đẩy ra.
Lôi My lạnh sống lưng, nàng đã chuẩn bị liều mạng, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngoài dự đoán.
“Xuân dược?”
“Giải dược ở đâu?”
Chu Giáp!
Sao hắn lại ở đây?
Lôi My suy nghĩ, sau đó vui mừng.
Chắc chắn là Ngọc Dung hối hận, gọi Chu Giáp đến đây, quả nhiên là bạn tốt, tình nghĩa nhiều năm không phải là giả.
“Không có giải dược sao?” Giọng nói gấp gáp, bối rối của Lôi Nhạc vang lên:
“Vậy phải làm sao?”
“Không sao.” Chu Giáp bước đến gần, nhìn Lôi My đang theo bản năng xé quần áo, thản nhiên nói:
“Loại thuốc này phần lớn là thay đổi một số vật chất trong cơ thể, sau đó ảnh hưởng đến tinh thần, chỉ cần phong bế một phần thân thể là được. Đợi đến khi hết thuốc, hoặc là ngâm nước lạnh là có thể giải.”
Nói xong, Chu Giáp búng tay liên tục, khóa chặt một số cơ trên người Lôi My.
Tuy rằng làm như vậy sẽ khiến Lôi My khó chịu, thậm chí là bất lực trong thời gian ngắn, nhưng sẽ không bị dược tính ảnh hưởng.
Đương nhiên là còn có cách khác, nhưng rõ ràng là không thích hợp.
“Không ngờ…” Lôi Nhạc bội phục nói: “Chu trưởng lão còn biết y thuật.”
Chu Giáp lắc đầu.
Hắn không biết y thuật, chỉ là đã xem Độc kinh của Đan Mộ Hoa, bên trong có ghi chép rất chi tiết về các loại độc dược.
Trong đó có cả loại thuốc này.
Một lúc sau.
Lôi My, người mặt vẫn còn ửng đỏ, chậm rãi ngồi dậy, nàng theo bản năng che cơ thể, gật đầu với Chu Giáp:
“Đa tạ Chu trưởng lão.”
“Nên.”
Chu Giáp vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Ngọc Dung đang quỳ trên đất run rẩy:
“Xử lý người này thế nào?”
“Nàng ta…” Lôi My định nói gì đó, vẻ mặt phức tạp.
Đến nước này, nàng đương nhiên đã hiểu, không phải Ngọc Dung hối hận, mà là Chu Giáp đã nhìn thấu mưu kế.
“Nếu như My tiểu thư không tiện…”, Chu Giáp lạnh lùng nói:
“Ta có thể giải quyết giúp tiểu thư.”
“A!”
Ngọc Dung hoa dung thất sắc:
“Không, đừng mà.”
Ngọc Dung biết rõ, nếu như rơi vào tay Chu Giáp, chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội sống sót, còn Lôi My, có lẽ sẽ nể tình cũ.
“…” Lôi My run rẩy, một lúc sau, nàng ta mới lắc đầu:
“Để ta.”
Chu Giáp cau mày.
Sau đó gật đầu:
“Cũng được.”
Chu Giáp nói tiếp:
“My tiểu thư có biết tại sao Chu mỗ lại ra tay cứu cô không?”
“Ân cứu mạng của Chu trưởng lão, Lôi My mãi mãi không quên.”
Lôi My nghiêm túc đứng dậy, cúi người:
“Sau này, khi Lôi My kế thừa vị trí bang chủ, tuyệt đối sẽ không quên ân tình hôm nay của Chu trưởng lão, giống như trưởng lão không quên ân tình cha ta đã truyền thụ công pháp.”
“Cô nhầm rồi.” Chu Giáp cúi đầu, nhìn Lôi My:
“Ta cứu cô, không phải là vì Lôi bang chủ đã từng truyền thụ công pháp cho ta, cũng không phải là vì quan hệ giữa chúng ta, mà là vì cô cho đủ nhiều.”
“Những người khác không cho nhiều bằng cô, nên ta mới ủng hộ cô làm bang chủ. Trên thế giới này, chỉ có lợi ích mới là thứ đáng tin cậy nhất.”
Lôi My run rẩy.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Chu Giáp, người có ánh mắt lạnh lẽo, suy nghĩ trong lòng Lôi My cuồn cuộn, cuối cùng, nàng cười khổ, gật đầu:
“Lời Chu trưởng lão dạy rất đúng.”
Lợi ích!
Chu Giáp nói rất thẳng thắn, không có chút tình cảm nào, nhưng lại là sự thật, không có lợi ích, ai thèm làm việc cho ngươi?
Mà có lợi ích…
Cho dù là chị em ruột thịt cũng có thể phản bội!
Lôi My nhìn Ngọc Dung đang quỳ trên đất, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, nàng nghiến răng, cuối cùng cũng bất lực thở dài, không vượt qua được.
Lôi My hỏi:
“Là ai?”
“Chuyện hôm nay, ngoài Tô Phấn ra, còn có ai?”
“…” Ngọc Dung nghiến răng, sau đó, trầm giọng nói: “Cừu Ứng Thần.”
“Là gã ta.” Lôi My khẽ động, trong lòng lại thư giãn, thứ mà nàng thực sự sợ chính là nghe thấy cái tên mà nàng không muốn nghe thấy từ trong miệng Ngọc Dung.
Hôm nay, Lôi My không chịu nổi đả kích nữa.
Còn Cừu Ứng Thần, dường như là đương nhiên.
Lôi My phất tay, giọng điệu cô đơn:
“Ngươi đi đi. Ngọc gia sẽ phải trả giá cho chuyện hôm nay.”
Ngọc Dung run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lôi My, nước mắt giàn giụa, nàng ta dập đầu, đứng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài.
“Vẫn là tam tỷ nhân từ, tha cho nàng ta.”
Lôi Nhạc hừ lạnh, nhổ nước bọt vào bóng lưng Ngọc Dung.
Đống đổ nát đã được dọn dẹp.
Các hộ vệ canh giữ xung quanh.
Kỷ công tử và những người khác đứng ở giữa, cúi đầu nhìn thi thể trên đất.
“Đại nhân.”
Sau khi kiểm tra thi thể, lang y đứng dậy, chắp tay, nói với Nhậm Nam Thiên:
“Tô công tử bị gãy xương toàn thân, tứ chi bách hài đều bị thương, cơ thể gần như biến thành bùn nhão, chỉ có miệng là không biết tại sao vẫn cứng.”
“Chưa chết, nhưng…”
Tuy rằng lang y không nói hết câu, nhưng thái độ đã rất rõ ràng.
“Rắc!”
Mặt đất dưới chân Tô Ác lặng lẽ nứt toác, ông ta nắm chặt tay, vẻ mặt dữ tợn.
Ở Khư Giới có rất nhiều thiên tài địa bảo, thần dược, thậm chí còn có thể giết hung thú để lấy Nguyên Lực, chữa trị vết thương trên cơ thể.
Nhưng…
Đều có giới hạn.
Tô Phấn như vậy, cho dù có dẫn Nguyên Lực vào cơ thể cũng chỉ là tra tấn, vô số mảnh xương, thịt vụn trộn lẫn vào nhau, căn bản không thể nào chữa trị.
Tạo ra một người mới, có lẽ còn dễ hơn.
Không chết…
Chi bằng chết đi!
Sao Tô Ác có thể không tức giận chứ?
“Thú vị.”
Kỷ công tử cười, như thể không để ý đến tình trạng của Tô Phấn, y thản nhiên nói:
“Vừa mới bị bắt nạt đã trả thù, Chu Giáp, tính cách của người trẻ tuổi này quả nhiên là… khác biệt so với người khác.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo