Người dịch: Whistle
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, khiến Lôi Nhạc lạnh sống lưng.
Lúc này…
Một nha hoàn vội vàng chạy từ ngoài cửa vào.
“Tô…”
“Hả?”
Nha hoàn đứng hình, ngẩn người.
…
Lôi My ý thức mơ màng, chỉ cảm thấy như mình đang ở trên biển, cơ thể lúc lên lúc xuống, lúc tỉnh lúc mê.
Không đúng…
Lôi My cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn mờ mịt, nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang lắc lư.
Tuy rằng Lôi My không nhìn rõ dung mạo, nhưng cảm giác quen thuộc nhiều năm khiến nàng theo bản năng lên tiếng:
“Ngọc… Dung…”
Bóng người dừng lại.
Ngọc Dung vẻ mặt phức tạp, xoay người, lẩm bẩm:
“Đừng trách ta, ta cũng là bị ép buộc.”
Lôi My thở dốc, cố gắng giữ tỉnh táo, nàng run rẩy, di chuyển ngón tay, sờ thứ gì đó ở bên hông.
“Vô dụng thôi.”
Ngọc Dung cúi đầu:
“Tỷ quên rồi sao? Cách giấu đồ trên người là do muội dạy cho tỷ.”
Trần Oanh đã say, ngủ rồi, hộ vệ cũng không ở đây, nha hoàn của tỷ biết có ta nên rất yên tâm.”
“Tại sao?”
Lôi My nhắm mắt lại, tuyệt vọng, bi thương lặng lẽ dâng lên trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“…”
Ngọc Dung cắn chặt môi, đến mức chảy máu.
“Là ai?”
Lôi My thở dốc, cảm thấy toàn thân nóng ran, nàng theo bản năng muốn xé quần áo, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Nàng rên rỉ, bất lực.
“Tô Phấn.”
Ngọc Dung nhỏ giọng nói:
“My tỷ, chúng ta là phụ nữ, có lúc phải thừa nhận, chúng ta không bằng đàn ông.”
“Còn Tô Phấn…”
“Ta biết tỷ cảm thấy gã ta là kẻ ăn chơi trác táng, là phế vật, nhưng thực chất, gã ta có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải là người tầm thường.”
“Im miệng!”
Lôi My gầm lên, giãy giụa, vung tay, cố gắng bắt lấy bóng người mơ hồ kia: “Im miệng.”
“Được, ta im miệng.”
Ngọc Dung thở dài:
“Tỷ nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xem một chút, My tỷ, nếu như không thể chống cự, thì hãy cố gắng chấp nhận. Giống như… ta lúc trước.”
Ngọc Dung cúi đầu, không nhìn Lôi My, nàng ta chậm rãi lùi ra ngoài, đóng cửa, hai mắt đỏ hoe, hít sâu mấy hơi, mới đè nén sự bồn chồn trong lòng.
Một lúc sau.
“Sao gã ta vẫn chưa đến?”
Nha hoàn truyền tin mãi không đến khiến Ngọc Dung cau mày, nàng nhìn căn phòng rồi nghiến răng bước ra ngoài.
…
Tô gia có hai bộ truyền thừa hàng đầu, một là Huyền Băng kình, hai là Trấn Uyên công.
Bộ trước chuyên về chém giết, bộ sau thiên về tích lũy, xét về cấp bậc, ở một mức độ nào đó, thậm chí còn có thể so sánh với Tam Công Lục Pháp của Tiểu Lang đảo.
Công pháp mà Tô Phấn tu luyện chính là Trấn Uyên công.
Bộ công pháp này có thể coi là pháp môn phổ biến nhất trong những truyền thừa cao cấp của Xích Tiêu quân, có năng lực trấn áp dị lực, đặc biệt là khắc chế cương thi.
Hơn nữa còn có tác dụng tôi luyện thân thể.
Công pháp này sau khi đại thành, thân thể thiên chuy bách luyện, không thua kém gì hung thú cùng cấp bậc.
Còn lúc này…
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, cánh tay Tô Phấn bị Chu Giáp đánh gãy, xương gãy xuyên qua da thịt, trắng hếu, dính máu.
Nhìn mà giật mình.
“A!”
Tô Phấn hét lớn, đá Chu Giáp.
“Rầm!”
Chu Giáp cũng đá một cước, thân thể được tạo nên từ Long Hổ Huyền Thai trực tiếp đá bay Tô Phấn ra xa mấy mét, đập vào tường.
Xương chân của Tô Phấn cũng gãy.
“Tô huynh đệ đừng trách.”, Chu Giáp vừa ra tay, vừa chậm rãi nói:
“Ta không ngờ thực lực của Tô huynh đệ lại mạnh như vậy, nhất thời không kịp thu tay, nhưng mà, với nội tình của Tô gia, chữa trị chắc là không thành vấn đề.”
“A!”
Tô Phấn kêu la thảm thiết, phẫn nộ:
“Họ Chu kia, ta muốn giết ngươi!”
“Rầm!”
Tô Phấn còn chưa nói hết câu đã bị Chu Giáp tát cho một cái, ngã lăn ra đất, mấy tên hộ vệ muốn đến giúp cũng bị Chu Giáp ném bay.
“Lợi hại!” Chu Giáp vẻ mặt thờ ơ, vỗ tay:
“Chịu đựng một chưởng của ta mà không hề hấn gì, bội phục, bội phục.”
Lôi Nhạc mặt mày trắng bệch, nhìn Tô Phấn, người có một bên má sưng vù, y không thể nào liên hệ bộ dạng này với từ “không hề hấn gì”.
Chu Giáp rõ ràng không định bỏ qua, hắn lóe lên, xuất hiện trước mặt Tô Phấn, Kinh Lôi Chưởng đánh ra.
“Ầm!”
Không khí chấn động, Tô Phấn bay ngược.
“Phụt!”
Tô Phấn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cày một đường dài trên đất, không biết gã ta đã gãy bao nhiêu cái xương sườn.
“Ngươi…”
Tô Phấn cố gắng đứng dậy, trừng mắt nhìn Chu Giáp, nghiến răng:
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi!”
Tô Phấn không ngốc, đương nhiên gã ta nhìn ra, Chu Giáp đang trút giận lên người mình, mỗi lần ra tay đều không đánh chết người, nhưng lại khiến Tô Phấn phải chịu đựng rất nhiều.
Đau đớn, phẫn nộ, không cam lòng, biến thành lửa giận hừng hực trong lòng Tô Phấn, thiêu đốt.
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày, cười như không cười:
“Ngươi cho rằng mình còn cơ hội?”
“Ngươi dám giết ta.”
Nghe vậy, Tô Phấn giật mình, sắc mặt gã ta liền thay đổi, chống đỡ cơ thể đầy máu, chậm rãi lùi lại:
“Ta là người của Tô gia, Tô gia được Xích Tiêu quân ra lệnh trấn giữ Thạch Thành, ngươi mà giết ta, Tô gia, Kỷ công tử sẽ không tha cho ngươi.”
“Vậy sao?”
Chu Giáp cười lạnh, thân hình lóe lên, đột nhiên xuất hiện ngoài sân.
Đồng thời, Chu Giáp vươn tay túm lấy một bóng người nhỏ bé, run rẩy, lạnh lùng nhìn:
“Ngọc Dung cô nương, sao cô lại ở đây?”
“Ta…”
Ánh mắt Ngọc Dung lóe lên: “Ta nghe thấy tiếng động ở đây, nên… nên đến xem, chính là như vậy, chính là như vậy, Chu trưởng lão, ngài cứ tự nhiên.”
“My tiểu thư ở đâu?” Chu Giáp không hề dao động:
“Dẫn ta đến đó.”
“Vèo!”
Ngọc Dung mặt mày trắng bệch.
“Hả!”
Chu Giáp nheo mắt, tức giận nói:
“Xem ra đúng là có chuyện, các ngươi thật to gan, dám hãm hại bang chủ tương lai của Thiên Hổ bang, coi Chu mỗ, trưởng lão Thiên Hổ bang, là người ăn chay sao?”
Lời còn chưa dứt, Chu Giáp đã túm Ngọc Dung, xuất hiện trước mặt Tô Phấn, đá một cước, chân như roi, vẽ thành tàn ảnh trên không trung, đánh vào người Tô Phấn.
“Bốp bốp bốp…”
“Rầm!”
Một bóng người mềm nhũn ngã xuống đất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo