Người dịch: Whistle

“Nhưng mà…” Nha hoàn do dự.

“Không có nhưng nhị gì hết.” Ngọc Dung cau mày:

“Nơi này là Tê Hồ cư, phủ thành chủ, Tô gia ở ngay bên cạnh, ai dám gây chuyện ở đây?”

“Các ngươi xuống dưới chờ là được. Lúc tiểu thư muốn đi đương nhiên sẽ gọi các ngươi, không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy, phá hỏng tâm trạng của chúng ta.”

Nha hoàn nhìn vào trong phòng, thấy Lôi My đang say, phất tay, bất lực cúi đầu:

“Vâng.”

Ngọc Dung đóng cửa, cúi đầu, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, lúc xoay người lại, nàng ta đã cười rạng rỡ, không thể nào nhìn ra điều bất thường.

“Đến đây.”

Ngọc Dung trở về bàn, cầm bình rượu lên, lắc nhẹ:

“Hôm nay, chúng ta không say không về.”

“Thôi bỏ đi.”

Lôi My say, lắc lắc đầu, nhưng nàng ta vẫn còn chút lý trí:

“Ngày mai còn có việc, không thể uống nhiều, phải về.”

“Vậy… vậy thì thôi vậy.” Ngọc Dung run rẩy, rót đầy ly rượu:

“Ly cuối cùng.”

“Được.”

Lôi My gật đầu, ra hiệu với Thanh Dạ đang mơ màng:

“Ly cuối cùng.”

“Cạn!”

Thanh Dạ hét lớn, cầm chén rượu lên, uống cạn, sau đó ợ một cái, ngã xuống gầm bàn.

“Ừm… hì hì…”

Lôi My mặt đỏ bừng, cười cầm chén rượu:

“Thanh Dạ cũng gục rồi.”

Sau khi uống rượu, Lôi My loạng choạng đứng dậy, đột nhiên, nàng ta cảm thấy chóng mặt, Ngọc Dung liền dìu.

“Lôi My, tỷ say rồi.”

Ngọc Dung cúi đầu, vẻ mặt thờ ơ:

“Để muội mang tỷ đi nghỉ ngơi.”

“Ngươi…”, Lôi My theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ý thức hỗn loạn, không thể suy nghĩ được nữa, bèn dựa vào Ngọc Dung.

Trong một khoảng sân vắng vẻ.

Ngọc Dung cẩn thận đặt Lôi My lên giường, dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt Lôi My, ánh mắt đảo qua đảo lại.

“Đừng trách ta.”

“Ta… ta cũng là bất đắc dĩ.”

Ngọc Dung hít sâu, ra hiệu với nha hoàn: “Đi gọi Tô Phấn đến đây.”

“Vâng.”

Nha hoàn đáp, xoay người chạy ra ngoài.

“Tiểu thư không về sao?”

Chu Giáp đứng trước cửa Tê Hồ cư, bị chặn đường, hắn cau mày:

“Là tiểu thư đích thân nói sao?”

“Là Ngọc Dung tiểu thư nói.” Nha hoàn cúi đầu:

“Trưởng lão, ban đêm Tê Hồ cư không tiếp khách nam, nếu không, ngài hãy nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, như vậy, nếu như bên trong có chuyện gì, ngài cũng có thể đến kịp thời.”

“Thôi vậy.”

Chu Giáp lạnh lùng nói:

“Nếu tiểu thư đã nghỉ ngơi, Chu mỗ cũng không tiện quấy rầy, để lại mấy hộ vệ ở đây, những người khác về trước, sáng mai hãy đến.”

“Còn về phần an toàn…”

“Tê Hồ cư chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Vâng.” Nha hoàn đáp.

“Chu trưởng lão.” Lôi Nhạc cẩn thận đến gần:

“Ngài không sao chứ?”

Lúc nãy, Lôi Nhạc đi theo Chu Giáp, đến gặp Tiết Tiêu, y tận mắt chứng kiến Chu Giáp bị Tô Ác đánh bay ra, vẻ mặt Lôi Nhạc rất bất an suốt dọc đường.

Tám chín phần mười là Chu Giáp bị thương.

“Ngươi thấy thế nào?”

Chu Giáp xoay người, bước đi.

“Không sao.” Lôi Nhạc chạy theo nịnh nọt:

“Thắng bại là chuyện thường, ngài còn trẻ, mấy người kia đều sắp chết, không đáng để tức giận. Đợi thêm mấy năm nữa, bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo ngài.”

“Ý của ngươi là…”, Chu Giáp nghiêng đầu: “Bảo ta nhịn?”

“Haiz!” Lôi Nhạc thở dài:

“Không nhịn thì sao? Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đây là câu mà ngài đã từng nói, ta vẫn luôn làm theo.”

“Mấy hôm nay, ta có thể bình an vô sự là nhờ vào chữ nhẫn.”

Nói xong, Lôi Nhạc cười đắc ý.

Trong mắt y, Chu Giáp không còn lựa chọn nào khác, đánh thì đánh không lại, thân phận cũng không bằng, mách lẻo cũng không có ai chủ trì công đạo.

“Vậy sao?”

Chu Giáp không tỏ rõ thái độ: “Đi thôi!”

“Vâng.”

Lôi Nhạc đáp, đi theo Chu Giáp một đoạn, vẻ mặt y dần dần trở nên nghi hoặc:

“Chu trưởng lão, chúng ta đi nhầm đường rồi sao?”

“Không.”

Chu Giáp đến trước cửa một sân nhỏ, đập bay cánh cổng, sải bước đi vào.

“Ai?”

“To gan, dám đến đây gây chuyện?”

Ngay lập tức…

Tiếng quát lớn, tức giận, vang lên từ trong sân.

“Ha ha…”

Chu Giáp cười lớn, bước vào, nhìn một người:

“Tô Phấn huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau.”

“Là ngươi, Chu Giáp.” Tô Phấn sững sờ:

“Làm sao ngươi biết ta ở đây…”

“Không phải.”

Tô Phấn vội vàng lắc đầu, nói:

“Chu trưởng lão, ngài tìm ta có việc gì sao?”

“Chẳng lẽ Tô huynh đệ quên rồi?” Chu Giáp cười:

“Lúc nãy, Tô tiền bối bảo ngươi học hỏi ta, ngươi cũng nói khi nào rảnh sẽ đến thỉnh giáo, Chu mỗ ta không phải đã đến rồi sao?”

“Hử?” Tô Phấn ngẩn người:

“Ta… Ta chỉ nói đùa thôi, Chu trưởng lão… không cần để ý.”

“Haiz!” Chu Giáp lắc đầu:

“Ta và Tô huynh đệ bằng tuổi, nếu như không phải ta vô tình trở thành Hắc Thiết, e rằng thực lực còn không bằng ngươi, nên ta muốn giao lưu một chút.”

“Thật trùng hợp!”

“Lúc nãy, ở bữa tiệc, Tô tiền bối đã chỉ bảo quyền cước cho Chu mỗ, có qua có lại, chi bằng chúng ta luận bàn?”

“A!”

Tô Phấn mặt mày vặn vẹo, lắp bắp nói:

“Không cần đâu.”

“Chu trưởng lão công pháp tinh diệu, Tô mỗ tự biết không bằng.”

Tô Phấn liên tục xua tay:

“Luận bàn thì không cần.”

“Nói gì vậy?” Chu Giáp cau mày:

“Người đời đều nói Tô huynh đệ háo sắc, khó có thể làm nên chuyện lớn, nhưng thực chất, Tô huynh đệ tuổi còn trẻ đã là thập phẩm, rõ ràng là âm thầm tu luyện, mới có thể nhất cử thành danh.”

“Tâm tính kiên trì như vậy, Chu mỗ ta tự biết không bằng.”

“Còn về phần công pháp, võ kỹ…”

“Thứ mà Tô gia tu luyện mới là tuyệt học, lúc nãy, Chu mỗ ta may mắn được chiêm ngưỡng Huyền Băng kình, Băng Phách Kiếm Chỉ của Tô tiền bối.”

“Thật sự là… khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

Tô Phấn vội vàng xua tay, định từ chối thì nghe Chu Giáp nói:

“Tô huynh đệ yên tâm, ta biết tu vi của ngươi không bằng ta, ta sẽ áp chế tu vi, sẽ không làm ngươi bị thương.”

Nói xong, Chu Giáp đánh một quyền vào mặt Tô Phấn.

Lôi Nhạc ở phía sau có vẻ mặt kỳ lạ, y trơ mắt nhìn Chu Giáp đánh Tô Phấn bầm tím mặt mày, đầu chảy máu, Tô Phấn kêu la thảm thiết, bay ra ngoài.

“Chẳng trách người ta nói đừng đắc tội với Chu trưởng lão, người này trả thù chưa bao giờ để qua đêm, không bị đánh chết tại chỗ là may mắn rồi.”

“Quả nhiên là vậy!”

“Nhưng mà…”

“Hình như… ra tay hơi tàn nhẫn?”

0.48423 sec| 2415.781 kb