Người dịch: Whistle
“Ầm!”
Dưới sự dẫn dắt của khí cơ, Chu Giáp vội vàng giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Kinh Lôi Chưởng!
Chưởng kình cương mãnh, bá đạo, ẩn chứa lôi âm, nơi chưởng kình đi qua, tia sáng đang lao đến lập tức vỡ nát, hàn ý tỏa ra xung quanh.
“Tốt!”
Tô Ác sáng mắt, khen:
“Xem ra, chưởng pháp của Chu huynh đệ cũng không tồi, ít nhất là không giống như lời người ta nói, không thông quyền cước, tin đồn quả nhiên không đáng tin.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Ác liên tục búng tay, từng luồng Băng Phách Kiếm Chỉ lao đến nhanh như chớp, phát ra tiếng xì xì, đánh vào chỗ hiểm của Chu Giáp.
Mấy người khác khẽ gật đầu.
Với ánh mắt của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn ra, tuy rằng chưởng pháp của Chu Giáp cũng không tồi, nhưng ở Hắc Thiết, lại không được coi là xuất sắc.
Thậm chí…
Ngay cả bình thường cũng không tính.
Dù sao cũng chỉ là truyền thừa của Thiết Nguyên phái, không đáng nhắc đến.
May mà chưởng kình của Chu Giáp ngưng tụ, kình lực mạnh mẽ, ẩn chứa Lôi đình chi ý, cho dù chiêu thức không tinh diệu, nhưng uy lực cũng không tồi.
Nhưng dưới Băng Phách Kiếm Chỉ của Tô Ác, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập nguy hiểm.
“Phù…”
Chu Giáp thở ra một hơi.
Hắn mặt không đổi sắc, nhưng phạm vi phòng ngự đã từ ba mét lúc đầu thu hẹp lại còn một mét, chưởng kình vẫn bị kiếm khí nhanh chóng tiêu hao.
Dần dần, da thịt đã cảm thấy đau nhói.
Trong lòng Chu Giáp không khỏi cảm khái, võ học hàng đầu Hắc Thiết quả nhiên bất phàm.
Trải qua hơn ba trăm năm phát triển, võ kỹ của vương triều Đại Lâm hòa nhập rất nhiều, võ học hàng đầu gần như đã vượt qua phạm trù võ kỹ.
Giống như…
Thần thông trong truyền thuyết.
Ví dụ như Băng Phách Kiếm Chỉ, dung hợp hàn ý cực hạn vào Nguyên Lực, trở thành một bộ kiếm quyết.
Kiếm chỉ vô hình, cho nên tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn ẩn chứa hàn ý, kình lực ngưng tụ, mỗi chiêu đều rất khủng bố.
So với Chỉ Tiễn thuật của Thanh Tuyết, có lẽ không bạo ngược và bá đạo bằng, nhưng sự tinh diệu và tốc độ lại vượt xa.
Nếu như Thanh Tuyết và Tô Ác giao đấu…
Trong vòng ba hơi thở, Tô Ác có thể đánh Thanh Tuyết thành “băng”.
Đây không phải là chênh lệch về tu vi, xét về mức độ hùng hậu của Nguyên Lực, con quái vật trên người Thanh Tuyết thậm chí còn cao hơn Kỷ công tử ở đây.
Nhưng cách sử dụng Nguyên Lực của Thanh Tuyết lại quá thô ráp.
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan vang lên, chén rượu trước mặt Chu Giáp không chịu nổi kình khí chấn động, vỡ tan, rượu bắn ra, bị hàn ý đóng băng, biến thành băng tinh.
Băng tinh xoay tròn, bay sượt qua người Chu Giáp, đóng đinh vào tường phía sau.
“Keng…”
Băng tinh rung lên, vỡ nát.
Chu Giáp nheo mắt.
Tô Ác…
Ra tay tàn nhẫn như vậy, sao có thể coi là luận bàn?
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, da thịt run rẩy, khí tức trên người tăng vọt, chưởng kình giống như sấm sét, đánh tan kiếm khí.
Sau khi đột phá quan đầu tiên của Thần Hoàng Quyết, nội tình của Chu Giáp lại tăng lên.
Tuy rằng tu vi chỉ là nhất quan, nhưng thân thể được Long Hổ Huyền Thai nuôi dưỡng, khiến cho thân thể và Nguyên Lực của Chu Giáp không thua gì tam quan.
Hơn nữa, đặc tính Ngũ Lôi gia trì khiến cho uy lực của Kinh Lôi Chưởng tăng gấp bội.
“Ầm!”
Mặt đất giữa hai người đột nhiên nứt toác, kình khí quét ngang, cửa sổ, cửa ra vào loảng xoảng rung lên, như thể sắp thoát khỏi gông cùm, bay ra ngoài.
Hơn nữa, từng luồng hàn ý hoành hành trong sân.
“A?”
“Ừm!”
“Sao có thể…”
Không chỉ Tô Ác, mà những người khác cũng kinh hãi.
Ngay cả Kỷ công tử cũng không khỏi ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Chu Giáp:
“Trở thành Hắc Thiết chưa đến một năm, tu vi đã sánh ngang với người tu luyện mấy chục năm, e rằng tiến thêm một bước nữa là Hắc Thiết trung kỳ rồi. Người này… làm sao có thể?”
Ngay cả người có rất nhiều tài nguyên do Kỷ gia cung cấp như Kỷ công tử cũng phải mất gần sáu năm mới tu luyện đến Hắc Thiết sơ kỳ viên mãn.
“Tiết trưởng lão.” Nhậm Nam Thiên nheo mắt, như thể nghĩ đến điều gì đó, hỏi:
“Nghe nói Chu Giáp không phải là người của vương triều Đại Lâm?”
“Đúng vậy!” Tiết Tiêu hoàn hồn, gật đầu:
“Hắn ta không phải.”
“Xem ra là thiên phú dị bẩm.” Kỷ công tử chậm rãi gật đầu, sự ghen tị trong lòng y cũng tiêu tan.
Có một số chủng tộc, sinh ra đã khác biệt.
Ví dụ như Dực Nhân tộc, trời sinh biết bay, còn những chủng tộc khác, đa số phải trở thành Bạch Ngân mới có thể bay lượn trên trời.
Ngoài ra…
Như Bạch y Đế Lợi, hoàng tộc Bello…, gần như là sinh ra đã là Hắc Thiết, không thể nào ghen tị.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng khi phát hiện mình vất vả tu luyện lại không bằng người khác nhẹ nhỏm tu luyện, không ai có thể cam tâm.
Kỷ công tử cũng vậy.
“Hảo tiểu tử!”
Sự bộc phát đột ngột của Chu Giáp rõ ràng là nằm ngoài dự đoán của Tô Ác, nhất thời, Tô Ác suýt nữa đã luống cuống, nhưng ngay sau đó, ông ta đã bình tĩnh lại.
Tam quan Thần Hoàng Quyết chung quy vẫn không phải là Hắc Thiết trung kỳ.
Cho dù có đặc tính Ngũ Lôi gia trì, nhưng cấp bậc của Bôn Lôi Chưởng quá thấp.
Chênh lệch…
Vẫn rất rõ ràng.
“Xì xì…”
“Ầm!”
Tô Ác nheo mắt, Nguyên Lực trong cơ thể cuồn cuộn như sóng lớn, búng tay, hàn ý trong sân bùng nổ, khiến cho mấy người khác cũng phải biến sắc.
Nhậm Nam Thiên vội vàng đứng dậy:
“Tô huynh, nương tay!”
“Rầm!”
Tiếng động trầm đục vang lên, không biết từ lúc nào, Chu Giáp đã cầm khiên, điên cuồng lùi lại, đâm thủng tường, chạy ra khỏi phòng.
“Tiền bối, chỉ pháp tinh diệu.”
Chu Giáp lắc cổ tay, chậm rãi hạ khiên xuống, đè nén sự bồn chồn của khí huyết trong cơ thể:
“Vãn bối tự biết không bằng, xin phép cáo lui.”
Nói xong, Chu Giáp chắp tay chào.
Trên mặt Chu Giáp xuất hiện một rặng mây đỏ bất thường.
“Cốc cốc…”
Nha hoàn gõ cửa:
“Tiểu thư, khi nào thì người trở về?”
“Két…”
Cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt say khướt của Ngọc Dung, nàng ta phất tay:
“Tiểu thư nhà các ngươi say rồi, tối nay chắc sẽ không về, có lẽ sẽ ở lại, yên tâm, có mấy người chúng ta ở đây, nàng ta sẽ không sao.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo