Người dịch: Whistle
“Được.” Lôi My gật đầu.
Mấy hôm nay, Lôi My bôn ba vất vả, bị người ta chất vấn, đả kích chưa bao giờ dừng lại.
Vừa mệt mỏi, vừa vất vả, không có thời gian rảnh rỗi.
Lợi ích chưa nhìn thấy.
Bạn bè thân thiết ngày thường lại cắt đứt quan hệ với nàng.
Sự uất ức trong lòng khó có thể diễn tả.
Nhưng Lôi My không thể nói ra, nàng muốn làm bang chủ, sao có thể tỏ vẻ yếu đuối được?
Vị trí bang chủ như một gông xiềng vô hình, trói chặt lấy Lôi My, nhắc nhở nàng ta, nhất cử nhất động đều phải có chừng mực.
Chỉ khi ở trước mặt mấy người này, Lôi My mới có thể thư giãn.
“Hôm nay uống cho sảng khoái.”
Trần Oanh định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Nàng định nhắc nhở Lôi My chú ý ngôn hành cử chỉ, nhưng Trần Oanh nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Lôi My thì lại không đành lòng.
Vất vả nhiều ngày như vậy, thư giãn một chút cũng không sao.
Ngọc Dung cười, xoay người dọn dẹp bàn ghế, thức ăn, lúc những người khác không chú ý, ánh mắt nàng ta ảm đạm.
Cách Tê Hồ cư không xa.
Hai người đứng trong một gian nhà, nhìn xuống đoàn xe ngựa.
“Thiên Hổ bang!”
Tô Ác nheo mắt, cười lạnh: “Thực sự là không còn ai, vậy mà lại để cho một người phụ nữ làm bang chủ, người của Tiểu Lang đảo càng ngày càng bất tài.”
“Nhị bá.”
Tô Phấn đứng phía sau, ánh mắt lóe lên:
“Thật sự không sao chứ?”
“Ngươi sợ cái gì?”
Tô Ác quay đầu lại:
“Đừng quên, ngươi là người của Tô gia, dù chiếm đoạt ả ta thì sao, chẳng lẽ Tiểu Lang đảo có thể giết ngươi hay sao? Cùng lắm thì cưới về là được.”
“Cũng được.”
Tô Phấn xoa tay:
“Nha đầu Lôi My kia, dung mạo và dáng người đều rất nổi bật, chỉ là tính cách hơi mạnh mẽ, nhưng chơi loại phụ nữ này mới càng thú vị.”
“Đáng lẽ phải như vậy!”
Tô Ác cười nói:
“Nữ nhân là đồ chơi của nam nhân, muốn chơi thì phải chơi loại cay nghiệt, như vậy mới thú vị, hơn nữa, còn là con gái của Lôi Bá Thiên.”
Nói đến ba chữ Lôi Bá Thiên, Tô Ác biến sắc, trong mắt theo bản năng lóe lên vẻ sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó liền biến mất.
“Ngươi có nắm chắc thu phục được Lôi My không?”
Tô Ác ổn định tinh thần:
“Thực lực của nha đầu này không yếu, tuy rằng ngươi giấu tài nhiều năm, tu vi đã tăng lên, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, e rằng không phải là đối thủ của nha đầu này.”
“Nhị bá, yên tâm.”
Tô Phấn cười:
“Ta không thích đánh đấm, có thể dùng cách khác để giải quyết thì cần gì phải động thủ?”
“Chuyện này đã có Cừu Ứng Thần sắp xếp, gã ta đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện. Còn về phần Chu Giáp…”
Tô Phấn hé miệng nói: “Có người này đi theo Lôi My, e rằng ta khó có thể ra tay.”
“Chuyện này ngươi không cần phải lo.”
Tô Ác vận động gân cốt:
“Ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
…
“Năm đó, lúc mới đến Thạch Thành, ta còn trẻ, cả ngày bị giam cầm trong phủ, nhờ có mọi người thường xuyên đến chơi với ta, khiến ta không còn cô đơn.”
Sau ba tuần rượu, năm lượt thức ăn.
Âu Dương Hoan mặt ửng đỏ, ánh mắt say, cười ngây ngô:
“Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật vui.”
Âu Dương gia đời đời kiếp kiếp đều sống ở Thạch Thành, nhưng Âu Dương Hoan thì không, nàng ta sống ở nội môn Huyền Thiên minh cùng với mẹ, mãi đến khi mẹ gặp nạn, Âu Dương Hoan mới đến đây.
“Chắc là muội không biết…”, Lôi My cười khẩy: “Lúc đó, chúng ta có thể vào phủ là nhờ có thành chủ mở đường, ông ấy chỉ giả vờ như không biết thôi. Thành chủ tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất lại rất quan tâm đến muội.”
“Không chỉ như vậy.”, Thanh Dạ lạnh lùng nói: “Lúc đó, ta không muốn đi, là do bị cha ép đi.”
“Ngươi…”, Âu Dương Hoan câm nín, chỉ vào Thanh Dạ: “Luôn phá đám như vậy. Chẳng lẽ hôm nay cũng là do phụ thân muội kêu đến sao?”
Lôi My dừng lại.
“…”
Thanh Dạ nhìn Lôi My, cầm chén rượu lên, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:
“Không phải.”
“Hì…”
Lôi My bĩu môi, hai cô gái cụng ly:
“Xem ra ta vẫn được hoan nghênh hơn Hoan tỷ.”
“Vốn dĩ là vậy.”, Ngọc Dung che miệng cười: “Lúc nhỏ, tỷ cường tráng hơn bọn muội, những đứa con trai kia bắt nạt bọn muội, mỗi lần đều là do tỷ ra tay đuổi bọn họ đi. Đương nhiên là được hoan nghênh nhất!”
“Đây không phải là danh tiếng tốt, khiến ta mãi không tìm được ý trung nhân.” Lôi My liên tục lắc đầu, mấy cô gái cười lớn.
Đáng tiếc…
Tuy rằng vẫn cười, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.
Lôi My hiện giờ lúc nào cũng cẩn thận, né tránh, đã không còn tâm trạng vui vẻ như trước kia.
Lôi My nhìn ra, tuy rằng bề ngoài, mấy cô gái này vẫn đối xử với nàng ta như cũ, nhưng thực chất vẫn có chút khác biệt.
Âu Dương Hoan thỉnh thoảng lại nhắc đến khó khăn của cha mình, làm thành chủ không dễ, sau đó lại nói nếu như Thiên Hổ bang có thể phối hợp thì tốt biết mấy.
E là muốn xây dựng mối quan hệ tốt giữa phủ thành chủ và Thiên Hổ bang.
Tuy không nói rõ, nhưng lại khiến người ta phải nghĩ như vậy.
Ngọc Dung liên tục cụng ly, vẻ mặt có chút bất an, như thể cố ý lấy lòng.
Thanh Dạ khí chất trong sáng, thông suốt nhất trong số những người này, ánh mắt nhìn Lôi My cũng đã có chút thay đổi.
Càng đừng nói đến Trần Oanh.
Người bạn tốt ngày xưa đã tự coi mình là thuộc hạ.
Khác rồi!
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Có lẽ Lôi My trước kia quá ngây thơ, không phát hiện ra, hay là do địa vị thay đổi, đã ảnh hưởng đến nàng?
Giống như trước kia…
Lôi My tuyệt đối sẽ không uống thuốc giải rượu trước khi tụ tập với bạn bè, để đảm bảo mình luôn tỉnh táo.
Nàng…
Cũng thay đổi rồi!
Đại sảnh.
Chu Giáp lấy ra một viên đan dược rồi ăn vào, nhắm mắt tu luyện.
Dưới sự dẫn dắt của Thần Hoàng Quyết, dược lực hùng hậu trong đan dược tràn vào toàn thân, dung hợp rồi tăng cường Nguyên Lực.
Hộ vệ ở đây đã sớm quen.
Ai cũng biết Chu trưởng lão là võ si, cuồng luyện võ, cho dù bận rộn đến đâu, chỉ cần có chút thời gian, Chu Giáp cũng sẽ tranh thủ tu luyện.
Chẳng trách…
Tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo