Người dịch: Whistle
“Người của chúng ta không còn bao nhiêu. Còn Cừu gia lại có không ít người ủng hộ, đặc biệt là Ngô trưởng lão, Thân đường chủ, thậm chí còn dẫn theo không ít bang chúng đứng về phía bọn họ.”
“Nếu như mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta còn tranh giành với nhau… Thiên Hổ bang sau này sẽ họ Cừu!”
“Vậy ngươi càng phải ủng hộ Nghiệp Nhi.”
Nghe vậy, người phụ nữ cũng sốt ruột:
“Ngươi ủng hộ Nghiệp Nhi, Thiên Hổ bang mới có thể nằm trong tay Lôi gia, ngươi là con gái, sau khi gả đi sẽ không họ Lôi nữa, không được.”
“Ta sẽ không lấy chồng.” Lôi My lạnh lùng nói.
“Ngươi nói không lấy là không lấy sao?”
Người phụ nữ khinh thường nói:
“Đợi đến khi được nếm thử hương vị của đàn ông, e rằng ngươi sẽ không nói được như vậy…”
“Nói bậy!”
Lôi My nổi giận, bước đến gần định ra tay, Lôi Nghiệp mặt căng thẳng, vậy mà lại không hề sợ hãi, chắn trước mặt người phụ nữ.
Lôi Bá Thiên có rất nhiều con cái, người được yêu thích nhất đương nhiên là Lôi Tù, con trai của Lôi phu nhân.
Nhưng nói về thiên phú…
Lại là Lôi Nghiệp!
Người phụ nữ nói Lôi Bá Thiên thích Lôi Nghiệp nhất cũng không phải là giả, dù sao tiểu tử này tuổi còn trẻ mà tu vi đã sắp đến thập phẩm, là người có hy vọng trở thành Hắc Thiết nhất.
Thậm chí ngay cả Tử Lôi Đao Pháp cũng được Lôi Nghiệp luyện đến thành thạo.
Cho dù Lôi Tù lúc còn sống cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lôi Nghiệp.
Lôi My, Lôi Nghiệp nhìn nhau, không ai nhường ai.
Một lúc sau.
“Các ngươi ra ngoài.” Ánh mắt Lôi My lóe lên, đột nhiên phất tay:
“Ta tự mình nói.”
Chu Giáp ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, gật đầu:
“My tiểu thư cẩn thận.”
Nói xong, Chu Giáp phất tay, dẫn người ra khỏi sân, chỉ để lại ba người Lôi My.
Trong sân.
Lôi My chậm rãi thu khí thế lại, lạnh lùng nói:
“Đường di nên biết, thập tam đệ còn quá nhỏ, chưa trải sự đời, hiện giờ nó không phải là lựa chọn tốt nhất.”
“Hừ!”
Người phụ nữ hừ lạnh:
“Ta thấy con trai ta rất tốt, ít nhất là tốt hơn ngươi làm bang chủ.”
“Ta làm bang chủ, tiêu chuẩn của thập tam đệ sẽ không thay đổi, mỗi tháng còn được tăng thêm hai thành, để đệ ấy tu luyện, cho đến khi trở thành Hắc Thiết.”
Lôi My phất tay, cắt ngang lời người phụ nữ rồi nói tiếp:
“Nếu như Cừu Ứng Thần làm bang chủ, cả ba chúng ta đều biết, Lôi gia sẽ không thể nào sống sung sướng như bây giờ, hơn nữa, tám chín phần mười sẽ là gặp phải… bất trắc.”
Người phụ nữ bĩu môi.
Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng bà ta cũng biết đây là sự thật.
Một khi vị trí bang chủ không còn nằm trong tay Lôi gia, bang chủ mới, vì muốn nắm giữ Thiên Hổ bang, chắc chắn sẽ đàn áp những người không phục.
Lôi gia…
Chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Mẹ con bà ta chắc chắn sẽ không thể sống thoải mái như bây giờ.
“Ta có thể đồng ý với các ngươi.”
Lôi My xoay người nhìn hai người, ánh mắt kiên định:
“Chỉ cần lần này hai người giúp ta làm bang chủ, sau này, khi thập tam đệ trở thành Hắc Thiết, muốn làm bang chủ, ta sẽ nhường vị trí cho đệ ấy.”
“Hơn nữa…”
Lôi My hít sâu: “Lúc làm bang chủ, ta thề sẽ không kết hôn. Thế nào?”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên, vẻ mặt bất ngờ, hình như bà ta không ngờ Lôi My lại hứa hẹn như vậy, Lôi Nghiệp cũng khẽ động.
Khác với mẫu thân của mình…
Lôi Nghiệp không hề hứng thú với vị trí bang chủ, y thích luyện võ hơn.
Trở thành Hắc Thiết mới là mục tiêu của Lôi Nghiệp.
Nhưng vì vẫn luôn nghe theo lời mẹ, nên Lôi Nghiệp chưa từng nghĩ đến chuyện phản đối quyết định của bà ta.
“Hừ!”
Đột nhiên… Người phụ nữ hừ lạnh:
“Chỉ bằng lời nói suông, muốn lừa chúng ta sao? Bây giờ ngươi nói thì hay, sau khi trở thành bang chủ, chẳng phải là ngươi muốn làm gì thì làm sao?”
“Đừng hòng lừa ta.”
“Nữ nhi!”
Lúc này, tiếng gọi từ bên ngoài vang lên: “Bên trong không sao chứ? Không sao thì ta ra ngoài nói chuyện với Chu huynh đệ, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
“Cha!”
“Đường trưởng lão!”
Người phụ nữ, Lôi My đồng thời quay đầu lại.
Ngoài sân.
Đường trưởng lão bụng phệ, xuống xe ngựa, lắc lư, cười đứng trước mặt Chu Giáp: “Đan huynh đệ quả nhiên biết dạy đồ đệ, một môn có ba Hắc Thiết, thật khiến người ta ghen tị, đáng tiếc…”
Ông ta liên tục lắc đầu, giọng điệu cảm khái.
“Đường tiền bối.” Chu Giáp chắp tay:
“Theo ngài thấy, vị trí bang chủ nên để cho ai làm?”
“Ta không biết.”
Đường trưởng lão lắc đầu, vẻ mặt chân chất: “Chỉ cần nữ nhi của ta không bị bắt nạt là được.”
“Lão hồ ly!”
Chu Giáp hừ lạnh, nhìn về phía cổng.
Tiếng nói trong sân đã biến mất, chỉ còn lại tiếng thì thầm, không bao lâu sau, Lôi My từ trong nhà bước ra, vẻ mặt mệt mỏi, nàng ta gật đầu với mọi người:
“Đường di đã đồng ý.”
“Ồ!”
Trần Oanh, Lôi Nhạc vui mừng nói:
“Tốt quá.”
“Ừm…”
Ánh mắt Đường trưởng lão đảo qua đảo lại: “Nữ nhi của ta rất cứng đầu, nhưng My tiểu thư lại có thể thuyết phục được, chắc là tốn không ít công sức, ta phải khuyên nhủ con bé mới được.”
“Đường trưởng lão khách sáo rồi.”, Lôi My cười gượng:
“Sau này mong ngài chỉ bảo nhiều hơn.”
Nói xong, Lôi My ngẩng đầu nhìn trời:
“Sắp mưa rồi.”
“Ừ.” Đường trưởng lão gật đầu:
“Xem ra mưa không nhỏ.”
“Tốc tốc… tốc tốc…”
Trong lúc nói chuyện, có người cưỡi ngựa từ xa chạy đến, một bóng người trên lưng ngựa vung roi, dừng lại trước mặt mọi người, quát lớn:
“Lôi My, là ngươi phái người ám sát huynh trưởng ta?”
“A!”
Lôi My sững sờ:
“Bạch Môn, sao muội lại đến đây? Cừu Ứng Thần bị ám sát sao?”
“Đừng giả vờ!”
Cừu Bạch Môn tức giận, nàng ta vung tay, cắt một lọn tóc, trừng mắt nhìn Lôi My:
“Không ngờ ta cũng nhìn lầm người, vị trí bang chủ quả nhiên rất lợi hại, khiến con người ta thay đổi, đã như vậy thì từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ.”
“Bạch Môn!” Lôi My biến sắc.
“Hừ!”
Cừu Bạch Môn không cho Lôi My cơ hội giải thích, thúc ngựa chạy đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo