Người dịch: Whistle

“Vậy sao…”

Cừu Ứng Thần trầm ngâm suy nghĩ, vỗ vai người đàn ông mập mạp:

“Bao huynh, ta còn có việc, huynh cứ tự nhiên.”

“Không sao, không sao.”, người đàn ông mập mạp liên tục xua tay: “Ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Cừu Ứng Thần gật đầu, cười cười rồi đứng dậy, đi ra ngoài cùng Ngô Bá Trung, nhỏ giọng nói: “Lát nữa, xử lý Bao bàn tử.”

“Thiếu gia.” Ngô Bá Trung nhướng mày: “Vì một người phụ nữ…”

“Không phải là vì phụ nữ.” Cừu Ứng Thần lạnh lùng nói: “Ta đã nhắc nhở gã ta, ta không còn là Cừu Ứng Thần trước kia, có một số thứ, ta có thể cho, nhưng ta không cho thì gã ta không được lấy.”

“Đã không chịu lớn, vậy thì chết đi.”

Ánh mắt Ngô Bá Trung lóe lên, hơi cúi đầu.

Chỉ trong mấy tháng…

Cừu Ứng Thần thực sự đã trưởng thành, dần dần có uy thế của bang chủ, ngay cả Ngô Bá Trung, trước mặt Cừu Ứng Thần cũng có lúc phải cẩn thận.

Đây là chuyện tốt!

Bang chủ sao có thể tùy ý như trước kia nữa?

“Còn có muội muội ta.”, Cừu Ứng Thần hít sâu: “Trưởng lão, ông có nắm chắc thuyết phục nàng ta không? Quan hệ giữa muội muội ta và Lôi My rất tốt, ra tay với muội muội, có thể… giải quyết Lôi My hay không?”

“Ừm…” Ngô Bá Trung trầm ngâm: “Lôi My dù sao cũng là phụ nữ, hơn nữa còn là tấm thân xử nữ, so với những người khác, thân thể chính là nhược điểm lớn nhất, có thể thử.”

“Cẩn thận!”

Ngô Bá Trung còn chưa nói hết câu đã vội vàng vung tay áo, chặn trước người Cừu Ứng Thần, đỡ tên.

Mấy bóng đen lao đến.

Một người trong số đó đeo mặt nạ hình đầu ưng, xòe năm ngón tay, giống như móng vuốt, chụp về phía Cừu Ứng Thần.

“Thập Tam Ưng!”

Ngô Bá Trung, Viên Hi Thanh được gọi là Thiên Hổ bang song công tử, không chỉ là vì bọn họ đẹp trai, mà còn là biểu tượng của thực lực và thân phận.

Viên Hi Thanh kiếm pháp xuất chúng, Ngô Bá Trung chưởng pháp phi phàm.

Cuộc tập kích của Thập Tam Ưng nhanh như chớp, trảo pháp tinh diệu, nhưng sau khi chiếm được tiên cơ liền bị áp chế.

“To gan!” Ngô Bá Trung một tay cầm quạt, tay còn lại giống như bướm xuyên hoa, bay lượn trong trảo pháp, thỉnh thoảng, vỗ nhẹ một chưởng, đã khiến cho đối phương liên tục lùi lại:

“Chỉ là phàm nhân mà cũng dám ngông cuồng trước mặt Ngô mỗ? Đến đúng lúc lắm, hôm nay ta muốn xem chân diện mục của Thập Tam Ưng, nếu như có thể hỏi được vị trí Ưng sào thì càng tốt.”

“Hừ!”

Hắc Ưng hừ lạnh, trảo pháp càng thêm nhanh chóng, tiếng xé gió gần như liền thành một mảnh, chỉ riêng kình khí tỏa ra cũng có thể cắt kim đoạn ngọc.

Sau khi thua dưới tay Chu Giáp, Hắc Ưng dốc lòng tu luyện.

Theo lời Trịnh lão, ngoại trừ tâm cảnh còn bồn chồn, tu vi và thực lực của Hắc Ưng đã đạt đến đỉnh cao của Phàm Giai, chỉ cần tâm cảnh bình ổn là có thể thử tấn thăng Hắc Thiết.

Nhưng…

Phàm Giai vẫn chỉ là Phàm Giai.

Còn Ngô Bá Trung lại không phải là Hắc Thiết bình thường.

“Rầm!”

Chưởng kình hư hư thực thực, nhìn thì có vẻ không ổn định, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh như núi, vô số trảo ảnh va chạm, lập tức tan vỡ.

Cổ họng của Hắc Ưng ngòn ngọt, lảo đảo lùi lại.

Nhưng Ngô Bá Trung lại không thừa thắng xông lên, mà là nheo mắt, lóe lên, xuất hiện bên cạnh Cừu Ứng Thần, quạt xếp xoay nhanh điểm tới.

“Keng…”

Một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện, bị quạt xếp chặn đứng, hai bên va chạm, kình khí ngưng tụ, bùng nổ.

“Hồng Ưng!”

“Ngô Bá Trung, chúng ta lại gặp nhau.”

Người đến cười lớn, rung áo choàng đỏ, kiếm khí nhanh như chớp lập tức bao phủ lấy hai người Ngô Bá Trung.

Hồng Ưng, Địch Vị, là người duy nhất trong Thập Tam Ưng mà người đời biết tên.

Người này tự xưng là sát thủ máu lạnh, chỉ cần có tiền, ngay cả cha mẹ ruột cũng giết, vậy mà lại đến đây.

Hơn nữa, còn nhân lúc Hắc Ưng dây dưa với Ngô Bá Trung, đột nhiên tập kích Cừu Ứng Thần.

Ánh mắt Ngô Bá Trung lóe lên, vừa chặn kiếm khí bảo vệ Cừu Ứng Thần, vừa quan sát tình hình.

Người của Ưng sào đến đây không nhiều, ngoài Hồng Ưng và Hắc Ưng ra, chỉ còn lại mấy người, đây là lý do bọn họ có thể qua mặt Hắc Thiết.

Tuy rằng người ít, nhưng đều là tinh nhuệ.

Gần như không có ai thấp hơn thất phẩm, bọn họ đang điên cuồng giết chóc.

“Hồng Ưng!”

Cừu Ứng Thần mặt mày trắng bệch, được Ngô Bá Trung bảo vệ, lùi lại: “Ai bảo ngươi đến giết ta? Ta trả gấp đôi, ngươi đi giải quyết hắn ta.”

“Cừu công tử, ngươi nên suy nghĩ xem mình đã đắc tội với ai trong khoảng thời gian này.”

Hồng Ưng cười lạnh: “Còn về phần giá cả… Địch mỗ ta là người không giữ chữ tín sao?”

“Địch thúc.”

Không biết từ lúc nào, Hắc Ưng đã xông vào phòng, ôm một người phụ nữ chạy ra: “Đi mau, động tĩnh ở đây đã khiến cho người khác chú ý.”

“Bạch Phượng!”

Cừu Ứng Thần nhìn thấy người phụ nữ này liền sốt ruột: “Nhanh, giữ nàng ta lại.”

Người phụ nữ này rất quan trọng đối với Cừu Ứng Thần, không phải là vì dục vọng, mà là để “tặng” cho một người nào đó, nhằm đổi lấy sự ủng hộ.

Nếu như không được…

Tặng cho Bao bàn tử cũng không sao.

“Đi thôi.”

Hồng Ưng ngửa mặt lên trời hét lớn, kiếm quang trong sân cũng sáng chói, sau đó là đủ loại ám khí bắn ra, áp chế người của Thiên Hổ bang.

Đợi đến khi mọi người hoàn hồn, Thập Tam Ưng đã biến mất.

Ngô Bá Trung, người duy nhất có sức để truy đuổi, cũng vì lo lắng cho sự an toàn của Cừu Ứng Thần, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn nên cũng không đuổi theo.

“Rầm!”

“Chết tiệt!”

Cừu Ứng Thần nghiến răng, đập nát cột gỗ bên cạnh:

“Chắc chắn là con tiện nhân Lôi My, không ngờ ả ta lại dám dùng thủ đoạn này.”

Cừu Ứng Thần đã đắc tội với không ít người, nhưng trong khoảng thời gian này, người có thể mời Thập Tam Ưng ra tay dường như chỉ có Lôi My.

Ngô Bá Trung cau mày.

Ông ta không cho rằng đây là thủ đoạn của Lôi My, nhưng cũng không nói gì thêm.

0.48334 sec| 2400.156 kb